Chương 266: Lộ phí về nhà (1)
Nhìn xung quanh, Âu Dương chỉ biết cười khổ. Ở nơi quỷ quái này căn bản không tìm được phương hướng chuẩn xác, bốn phía đều là băng nguyên tuyết vực, làm sao đi tìm Trận Đồ Sư? Bản thân Trận Đồ Sư rất thưa thớt, lẽ nào còn có Trận Đồ Sư buồn chán chạy đến nơi quỷ quái này bày binh bố trận?
Thế nhưng hắn vẫn phải tiếp tục tiến lên, khóa Thứ Kiêu Cung ở bên hông, Âu Dương nhận thức một phương hướng rồi bắt đầu tiến lên. Hiện tại chỉ có một biện pháp, đó chính là tìm một thành trì, một tòa thành trì thuộc sở hữu của một thánh địa hoặc là tông phái nào đó, sau đó lợi dụng trận đồ trong thành trì đi đến Vạn Tiên Sơn.
Âu Dương không thể trì hoãn ở bên ngoài quá lâu, hắn biết hiện tại nhu cầu cấp bách của mình là phải học tập công pháp để vận dụng lực lượng của chính mình, mà muốn học tập, phương pháp tốt nhất đương nhiên là quay về Vạn Tiên Sơn tìm kiếm Bạch Hủ Minh.
Trên Loan Quỳnh Phong Vạn Tiên Sơn, Lăng Túc nhìn trong tay mình chỉ còn một lọ linh đan, trong mắt hắn lộ vẻ phẫn nộ. Mười năm rồi, hắn vẫn chưa vượt qua cửu giai tiến nhập Thánh Thể, Lăng Túc có vài phần không cam lòng, thiên phú của hắn như thế nào, hắn là người biết rõ nhất, dựa theo lẽ thường lẽ ra hắn đã vượt qua đạo khảm này tiến nhập Thánh Thể mới đúng.
Chính vì mắc kẹt ở đây, cho nên mỗi năm Loan Quỳnh Phong phát linh đan, hắn đều nhận được ít nhất, hơn nữa còn phải chịu đựng cướp đoạt của Vân Phi, hắn muốn phản kháng, thế nhưng Vân Phi đã bước vào Thánh Thể, cho dù chỉ là Thánh Thể nhị giai, nhưng tuyệt đối không phải người hắn có thể khiêu khích.
Mấy năm nay mỗi khi hắn có cơ hội bước vào Thánh Thể, Vân Phi đều sẽ cướp giật đan dược của hắn, để hắn cuối cùng bởi vì không có đan dược chống đỡ mà ngã vào đạo khảm cuối cùng.
- Vân Phi ngươi cứ chờđi, bất luận ngươi áp chế Lăng Túc ta như thế nào, tương lai sẽ có một ngày ta phá tan cực hạn đạt được Thánh Thể.
Lăng Túc không cam lòng la hét, thế nhưng thứ hắn có được lại là ánh mắt trào phúng.
Ở Loan Quỳnh Phong, người nào dám khiêu khích đại sư huynh Vân Phi, không thể không bị chèn ép, Lăng Túc nghiễm nhiên đã bịđệ tử Loan Quỳnh Phong loại bỏ ra khỏi phạm vi giao tế, không ai nguyện ý vì một mình Lăng Túc mà đắc tội với Vân Phi...
Mặc dù Bắc Cương băng nguyên là khu vực lạnh lẽo nhất của Chân Linh Giới, nhưng cũng không có nghĩa là ở Bắc Cương vắng người. Ở Bắc Cương có tứđại thánh địa cùng đóng trú, cho nên mặc dù Bắc Cương rất lạnh lẽo, nhưng tuyệt đối không thiếu người.
Âu Dương đi mười hai ngày, rốt cuộc cũng tới trước một tòa thành trì cực lớn, nhìn tòa thành trì sừng sững trong băng tuyết, Âu Dương kích động suýt khóc.
Mười hai ngày chỉ nghe tiếng băng tuyết và tiếng hít thở của mình, không có người nói chuyện, loại cảm giác cô đơn này đối với Âu Dương mà nói chính là địa ngục trần gian...
Bỏ Thứ Kiêu Cung vào trong vòng tay, Âu Dương giũ bỏ băng tuyết trên người, sải bước tiến về tòa thành trì.
Ở cửa thành có vô số người đang qua lại, thương nhân và một số tu luyện giả cũng có, chỉ là phương hướng của bọn họ cũng không giống với Âu Dương.
- Thì ra trên băng nguyên cũng có đường đi..
Âu Dương không biết nói gì, nhưng nếu đã chạy tới đây, thay vì oán giận, chi bằng nhanh chóng tìm kiếm huyễn trận trở lại Vạn Tiên Sơn thì tốt hơn.
Tới gần cửa thành, Âu Dương phát hiện, có hai gã đệ tử thánh địa đứng ở sát cửa thành, hai người đó cũng không quan tâm đến người qua lại, càng không có hành động thu thuế gì đó.
Từ phục sức của hai người Âu Dương nhận ra được, hai người này có lẽ thuộc vềĐằng Xuân thánh địa, trước kia khi hắn ở nơi chôn xương cũng từng có giao tế với Đằng Xuân thánh địa, cho nên thông qua phục sức hắn có thể phán đoán ra nơi sở hữu của hai người này.
Theo dòng người Âu Dương đi qua cửa thành tiến vào trong thành thị, thành thị này tên là Bắc Thiên Thành, còn về tại sao lại có cái tên này, hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Đi vào thành trì Âu Dương bỗng nhiên nhíu mày, bởi vì vừa bước vào Bắc Thiên Thành hắn bỗng nhiên nhìn thấy một màn kỳ quái không gì sánh được.
Một nam tử thân đeo trường cung, toàn thân tràn ngập yêu khí đi trên đường cái, nhưng những người xung quanh hắn lại không có ai chú ý đến hắn.
- Yêu Cung Thủ?
Âu Dương có chút giật mình, thiên tính của Yêu Chiến Sĩ là ẩu đả cận chiến, cho nên sau khi đạt được Thánh Thể, phần lớn công pháp Yêu Chiến Sĩ học tập đều là tăng cường cường độ thân thể và sức bật khi chiến đấu cận chiến. Chuyện của Yêu Cung Thủ, Âu Dương không phải chưa từng hỏi đến, thế nhưng cho dù Bạch Hủ Minh lựa chọn cung làm binh khí yêu hóa cho Yêu Chiến Sĩ cũng khó hiểu.
Thế nhưng vừa mới đi ra khỏi Cực Cảnh, tới Bắc Cương lại nhìn thấy Yêu Cung Thủ, chuyện này có vẻ không thích hợp?
Thế nhưng không đợi Âu Dương cảm thấy hiếu kỳ lại có hai Yêu Chiến Sĩ thân đeo trường cung từ xa đi tới, mặc dù bọn họ đều rất yếu ớt, nhiều nhất chỉ có tứ ngũ giai, nhưng Âu Dương thông qua chân thực chi nhãn vẫn có thể nhìn ra chiến cung bọn họ đang đeo tuyệt đối không phải binh khí bình thường, đó là yêu binh dùng yêu khí hoàn thành tế luyện.
Yêu Chiến Sĩ suốt đời chỉ có thể lựa chọn một loại binh khí làm chiến khí bản mạng, trước kia Âu Dương lựa chọn cung làm yêu binh bởi vì hắn rất yêu thích cung tiễn, tài bắn cung của hắn ở tiểu thế giới dám xưng là thiên hạ vô song. Trên thực tế bản thân Âu Dương biết rất rõ, tất cả mọi người chỉ thấy được phong quang khi hắn bắn chết địch nhân từ xa, không biết một khi có hơn hai người tiến vào khu vực điểm mù mười thước, như vậy mặc dù là sở hữu Bạo Liệt Tiễn, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
- Ở đâu lại xuất hiện nhiều Yêu Cung Thủ như vậy?
Âu Dương nhìn Yêu Cung Thủ hành tẩu trên đường, hắn cảm thấy có chút khó hiểu. Tỉ mỉ phân tích những chiến cung này, thật đúng là đủ loại, trường cung, đoản cung, thậm chí Âu Dương còn thấy có người lấy nỏ làm yêu binh.
- Thời thế thay đổi sao? Thời đại Yêu Cung Thủ hoành hành đã tới rồi sao?
Những lời này của Âu Dương kỳ thực chỉ là câu nói trào phúng, phải biết rằng, hắn lấy cung làm yêu binh, vì hắn rất tự tin vào tài bắn cung của mình. Thế nhưng Âu Dương không cho rằng có nhiều người yêu thích cung đến như vậy.
Lấy cung làm yêu binh, nếu như không có tài bắn cung tuyệt cường chống đỡ, như vậy thậm chí không bằng sở hữu đao kiếm tầm thường. Theo Âu Dương thấy, cung là thứđồ thần thánh, cho dù là hắn nghiên cứu cung thời gian dài như vậy, cũng không dám nói tinh thông, nhưng hiện tại bỗng nhiên toát ra nhiều Yêu Chiến Sĩ lấy cung làm binh khí như vậy, điều này thật sự có chút kỳ lạ.
- Muốn chết...
Ngay khi Âu Dương đang quan sát những Yêu Cung Thủ xuất hiện trên đường, một tiếng gầm rú từ phía xa truyền đến, sau đó chỉ thấy một Lục Tiên mang theo một chuỗi kiếm ảnh chạy vội trên mặt đất, phía sau hắn là một gã cầm đoản cung trong tay, đang từ từ kéo dây cung nhắm bắn.
- Không phải chứ...
Âu Dương nhìn thấy màn này quả thật không biết nói gì, đoản cung bất luận là tinh chuẩn hay tiến trình sát thương đều có chút đề cao so với trường cung, thế nhưng người kia cầm đoản cung trong tay ngắm bắn hồi lâu mà vẫn không khai tiễn, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng.
- Vù..
Một mũi tên ngắn hình tròn từ trên dây cung của tên Yêu Chiến Sĩ bay ra, trong nháy mắt mũi tên rời khỏi đoản cung, Âu Dương đã biết trật rồi….