Chương 867: Gặp lại người thân bằng hữu

Hắn nhẹ nhàng vỗ vào vai Lăng Túc nói:

- Cho dù chúng ta không tin vào chính mình, cũng nên tin tưởng Âu Dương. Một ngày nào đó hắn nhất định có thể lên được vị trí chí cao vô thượng kia, nhất định có thể mở ra hành lang luân hồi. Tới thời điểm đó chúng ta có thể lấy lại tất cả những gì đã mất.

- Đúng! Tất cả những gì đã mất đi, nhất định sẽ lấy lại được. Chúng ta nên tin tưởng vào Âu Dương. Từ lúc mới bắt đầu Âu Dương đã không ngừng sáng tạo kỳ tích!

Lý Vĩ đã không còn là tiểu tử lỗ mãng năm xưa nữa. Bây giờ Lý Vĩ đã sớm trở nên cực kỳ chính chắn. Tất nhiều chuyện hắn biết có thể làm, rất nhiều chuyện lại không thể làm.

Chí cao vô thượng, đây thật sự là chí cao vô thượng. Những người như bọn họ mặc dù có Lăng Vân Chí, cũng kiên quyết không thể nào nhòm ngó tới vị trí chí cao vô thượng cuối cùng kia. Cho nên hầu như tất cả hi vọng của bọn họ đều ký thác trên người Âu Dương.

- Chỉ cần mở ra hành lang luân hồi, với thủ đoạn của Âu Dương tất nhiên có thể tái tạo lại kim thân cho người chết. Đến lúc đó liền có thể dẫn hồn cho mọi người!

Bạch Hủ Minh rất tự tin. Hắn tự tin như vậy bởi vì lúc trước hắn không thu nhận nhầm người. Thu nhận Âu Dương làm đồ đệ có thể nói là chuyện hắn cảm thấy tự hào nhất trong cuộc đời mình.

- Đừng nói nhảm. Ta đoán Âu Dương nhất định đã đến Lâm Dương rồi!

Tiểu Nhạc trừng mắt với mọi người một cái. Đồng thời con mắt của hắn lại không dám nhìn Mục Uyển.

Tiểu Nhạc chính là sơn linh, trời sinh địa dưỡng, trường tồn cùng thế gian. Nhưng hắn lại có một khuyết điểm duy nhất cũng không có cách nào giống như người bình thường chính là nối dõi tông đường. Cho nên Mục Uyển theo Tiểu Nhạc nhiều năm như vậy cũng không thể sinh con.

Đây vẫn là nỗi đau trong lòng Tiểu Nhạc, cũng là nỗi đau trong lòng Mục Uyển. Tuy nhiên từ đầu đến cuối Tiểu Nhạc đều cảm thấy Âu Dương có thể sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề này giúp mình. Dù sao Âu Dương còn có thân phận chính là thần sư. Nói không chừng hắn có thể nghịch thiên cải mệnh cho mình.

- Hẳn là như vậy!

Lỗ Tu vẫn không nói gì cũng mở miệng theo.

- Hẳn là sư phụ sẽ tới tìm chúng ta trước tiên!

Tuy rằng Âu Dương chưa bao giờ chính thức thu nhận Dạ Thiên làm đồ đệ, nhưng trong lòng Dạ Thiên, Âu Dương chính là sư phụ của hắn. Nếu như lúc trước không có Hóa Yêu Quyết của Âu Dương cho hắn, như vậy chắc chắn sẽ không có Dạ Thiên ngày hôm nay.

Trong lúc mọi người đang bàn luận, liền nhìn thấy sân cỏ bỏ hoang phía ngoài bỗng nhiên ngã xuống từng mảng. Trong cỏ hoang, thời không giống như bị xé nát. Một khe nứt màu đen bất ngờ mở ra.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều cả kinh. Có thể qua lại trong hư không của Tiên giới như vậy, cho dù là Tiên đế trước đây cũng không làm được. Nhưng sau khi thời đại lớn đến, ngay cả tiên tôn cũng rất khó xé nát hư không. Mà không ngờ khe nứt không gian lúc này lại lớn như vậy. Xem cảnh tượng đó, người bình thường tuyệt đối không thể làm được.

- Là Âu Dương sao?

Nhìn thấy khe nứt này, Lăng Túc đứng dậy. Mà đúng lúc hắn vừa đứng dậy, trong khe nứt, một bóng người bọn họ vô cùng quen thuộc chậm rãi từ bên trong đi ra!

Một thân mặc trường bào màu xanh nhạt, áo choàng màu đen. Đây là trang phục Âu Dương vẫn thường mặc từ sau khi tới Tiên giới. Mà lúc này bên ngoài đang có hoa tuyết nhỏ tung bay. Những bông hoa tuyết nhỏ rơi xuống chiếc áo choàng lông màu đen, tô điểm những chấm trắng dường như càng tôn lên vẻ xuất chúng và bất phàm của Âu Dương.(share by BLH, copy lậu từ )

Nhìn người đi ra là Âu Dương, bọn họ liền cảm giác vành mắt mình có chút nóng. Bọn họ đều lẳng lặng nhìn Âu Dương. Thời gian đã trôi qua bảy ngàn năm. Không ngờ lần ly biệt vừa rồi lại lâu như vậy. Giờ này ngày này đám người bọn họ lại một lần nữa gặp nhau trên Tiên giới.

- Âu Dương!

Lý Vĩ vẫn là người đầu tiên xông tới. Thoáng một cái Lý Vĩ đã ôm Âu Dương vào trong lòng! Cho Âu Dương một cái ôm của gấu. Sau Lý Vĩ, Lăng Túc cũng đi tới. Khi Lăng Túc đi tới trước người Âu Dương, trong miệng Âu Dương thốt ra hai chữ khiến Lăng Túc cũng không khống chế được bản thân mình ôm chặt lấy Âu Dương.

Âu Dương nhìn Lăng Túc, miệng khẽ nói:

- Đội trưởng...

Đúng vậy, hai chữ đội trưởng này đã nói rõ tất cả. Nói rõ trong mắt Âu Dương, Lăng Túc mãi mãi vẫn là đội trưởng của trung đội số 7. Âu Dương mãi mãi vẫn là Thần Xạ Thủ Âu Dương!

Hắn chưa bao giờ quên. Âu Dương chưa bao giờ từng quên Lăng Túc. Thời gian qua lâu như vậy, tình cảm giữa bọn họ vẫn trước sau như một.

- Tiểu tử thối, chúng ta đều nghĩ ngươi đã chết. Vừa đi lập tức biến mất nhiều năm như vậy. Ta đã sắp không nhớ nổi bộ dạng ngươi thế nào nữa!

Khi Tiểu Nhạc mở miệng Âu Dương hiếu kỳ nhìn hắn một cái. Không giống với những người khác. Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, Tiểu Nhạc đã thay đổi khác xưa rất nhiều, thực sự không có cách nào nhận ra. Nhưng Âu Dương vẫn cảm thấy cách nói của Tiểu Nhạc rất quen thuộc. Mặc dù Tiểu Nhạc trưởng thành, nhưng cảm giác này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

- Sư phụ!

Âu Dương không đáp lại lời của Tiểu Nhạc, bởi vì gia hoả Tiểu Nhạc này quá vô lý, thực sự không hiểu hắn nói có ý gì. Cho nên hắn trực tiếp đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Hủ Minh.

- Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!

Bạch Hủ Minh cố gắng kìm chế không muốn giọng nói của mình run rẩy. Trước mặt Bạch Hủ Minh, có lẽ Âu Dương không chỉ là một đệ tử. Có rất nhiều thời điểm Bạch Hủ Minh giống như một người phụ thân. Bất luận con của mình phạm phải sai lầm lớn thế nào, bất luận con của mình có oan ức gì, hắn đều có thể chuyên tâm cảm nhận, cũng có thể bao dung.

Loại cảm tình này cũng khiến Âu Dương xem Bạch Hủ Minh là người thân của mình.

- Sư phụ!

Lại là một tiếng sư phụ khác. Tuy nhiên lần này lại xuất phát từ Dạ Thiên. Tuy rằng Âu Dương không có thừa nhận, nhưng Dạ Thiên vẫn gọi Âu Dương như vậy.

Âu Dương nhìn Dạ Thiên một chút. Bây giờ Dạ Thiên đã không phong thái của Đại Đế Dạ Thiên năm xưa nữa. Năm tháng đã tiêu diệt hùng tâm của hắn.

Theo Âu Dương thấy, Dạ Thiên vốn phải là nhân vật chính của một thời đại. Nhưng hắn lại thiếu đi điều quan trọng nhất chính vận may. Mặc dù hắn có một quý nhân đến trợ giúp, nhưng cũng không cách nào đứng ở đỉnh cao nhất của thời đại này.

Âu Dương khe khẽ gật đầu. Đây được tính là lần đầu tiên Âu Dương đáp lại cách xưng hô của Dạ Thiên. Đây cũng coi như là lần đầu tiên ngầm đồng ý sự tồn tại của đồ đệ này.

Phía sau Âu Dương, hai người Lý Uyển Như và Âu Minh lẳng lặng đứng ở đó. Hai người bọn họ không có bất kỳ ai mở miệng. Bọn họ đều không muốn phá vỡ đi sự ấm áp hiếm thấy trong Âu Dương.

Trong mắt người bên ngoài, Âu Dương là một sát thần đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hắn mãi mãi tự tin như vậy, mãi mãi giống như sẽ không bao giờ ngã xuống. Chỉ khi đối mặt với những người thân, Âu Dương mới có thể thật sự quên đi tất cả, thật sự đối mặt với tất cả

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện