Chương 89: Thỉnh An Thái Hậu, Phát Sinh Mâu Thuẫn
Mặc Tử Hiên cảnh giác nhìn Diệp Hân Đồng đang đứng ngoài cửa.
“Cô đi đâu thế?” Anh quan tâm hỏi cô.
Diệp Hân Đồng lễ phép chào hỏi Cổ Phi.
Bà bỏ mặc xoay người di vào phòng, Hàn thượng cung đuổi theo.
“Mặc Tử Hiên, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Sắc mặt Diệp Hân Đồng nặng nề. Đi qua một hành lang dài về phía phòng mình, vừa vào đến nơi, cô lập tức đóng cửa.
Quay đầu lại, thấy Mặc Tử Hiên nở một nụ cười ma mãnh “Sao vậy, vừa xa nhau một chút, em đã nhớ tôi rồi à?”
Diệp Hân Đồng vẫn rất nặng nề kèm chút tức giận “Tôi không đùa giỡn với anh, phải nói với anh hai việc, thứ nhất, tôi muốn trở về. Thứ hai, người ám sát anh tại Trung Quốc chính là người đàn ông tên Hồ Bưu, người của Lee Yul.”
Mặc Tử Hiên rất kinh ngạc, khoanh tay trước ngực nghi ngờ hỏi: “Làm sao cô biết?”
“Tình cờ biết được. Anh tự bảo trọng, tôi muốn trở về nước.” Cô nói rất kiên định.
“Tôi lấy danh nghĩa thỏa thuận uy hiếp em, thực ra chỉ tôi biết rõ là không thể khỏi em.” mặc nói nghiêm túc, thoạt nhìn rất chân thành.
“Stop.” Diệp Hân Đồng cười châm chọc “Tôi nhìn rõ anh và vị hôn thê rất tình cảm, đàn ông trước khi cưới mà lừa gạt nhiều sẽ bị báo ứng.”
Mặc Tử Hiên giận quá hóa cười, mở to mắt, đưa khuôn mặt mê hoặc tới gần Diệp Hân Đồng “Em ghen?”
“Anh đánh giá mình cao quá đấy, chẳng qua là cảm thấy người đã có vị hôn thê như anh còn ký vào bản thỏa thuận đó thật là bẩn thìu. Tôi không biết anh coi tôi là cái gì? Nhưng tôi rất hồi hận. Tôi không thể tiếp tục để xảy ra quan hệ như thế với anh nữa.”
Mặc Tử Hiên đột nhiên ôm lấy cô.
“Anh làm cái gì vậy?” Diệp Hân Đồng kịch liệt đẩy anh ra, nhưng lại bị sức mạnh của anh cưỡng chế ở trong ngực.
“Đừng xa cách anh, nếu em thực sự không muốn anh sẽ không động vào em, nhưng anh thật sự hi vọng em sẽ ở bên cạnh anh.”
Diệp Hân Đồng cảm thấy chua xót, sửng sốt bất động. Nhớ tới cái thỏa thuận nhức đầu đó, thật là quá buồn cười. Cô hít một hơi thật sâu “Nếu hủy bỏ thỏa thuận, tôi sẽ ở lại Hàn cung.”
Mặc Tử Hiên cười dịu dàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng chóp mũi cô.
“Đầu óc em thật nhanh nhạy, kể cả em không tuân theo thỏa thuận, anh sao có thể cam lòng để em chịu uất ức? Đều tùy em.” Mặc Tử Hiên cười buông Diệp Hân Đồng ra “Thấy em bình an trở về là anh yên tâm rồi.”
Trong lòng Diệp Hân Đồng thoáng một chút tình cảm chua chat “Tại sao lại nói vậy?”
“Hàn cung này ngoài mặt ôn hòa, nhưng nguy cơ tứ phía. Chính em cũng biết Hồ Bưu là kẻ ám sát anh, về sau hãy tránh xa bọn họ một chút.” Mặc Tử Hiên nói những lời quan tâm.
“Anh không muốn biết vì sao mà tôi biết ư?”
“Chắc là trực giác của một cảnh sát, anh cũng đã sớm đoán ra hắn, cuộc đấu tranh quyền lợi mới chỉ vừa bắt đầu, nên cẩn thận thì hơn.”
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa cắt đứt câu chuyện của họ.
“Cảnh vệ Yoon đã trở lại.” Là giọng Hàn thượng cung nói bằng tiếng Hàn.
“Vào đi.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười kín đáo.
Diệp Hân Đồng không hiểu mình vì sao lại bị liên lụy vào cuộc tranh đấu trong nội cung này, ngẫm lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Yoon Jin đi vào, nụ cười rực rỡ vừa gặp Diệp Hân Đồng đã tắt lịm, nũng nịu khoác Mặc Tử Hiên, nói thứ tiếng Hàn Diệp Hân Đồng không hiểu, nhưng nhìn thái độ của bọn họ cũng có thể hiểu là mấy lời trách móc cười đùa…
Hai người hầu chuyển vào phòng một chiếc rương.
Mặc Tử Hiên mặc cho Yoon Jin lôi kéo, mở cái rương ra, bên trong có rất nhiều đồ đặc trưng Trung Quốc như tiền đời Tàng, trang phục Bạch tộc, thời kỳ đầu của triều Thanh, rất nhiều đồ vật mới lạ.
“Tất cả đưa đến chỗ Thái Hậu cho ta.” Mặc Tử Hiên ra lệnh.
Nói xong anh quay đầu về phía Diệp Hân Đồng “Cho cô ấy một bộ cảnh phục, đi cùng tôi tới tẩm cung của Thái Hậu.”
Diệp Hân Đồng nhanh chóng thay y phục, đi theo Mặc Tử Hiên đến tẩm cung Thái Hậu, vì không biết gì nên từ lúc vào Hàn cung cô liền cảm thấy tâm tình rất tệ, không biết rõ mình bị đè nén bởi cái gì.
Tẩm cung của Thái Hậu rất cổ kính, bên trong đều là kiến trúc cổ, từ giường gỗ khắc hoa chiếc bình phong cũ kỹ, cho đến cái bình hương.
“Bà ngoại!” Mặc Tử Hiên như một đứa trẻ lao vào lòng Thái Hậu.
Diệp Hân Đồng và Yoon Jin đứng ở cửa. Những người hậu hạ thân cận của Thái Hậu là các thượng cung được phép tiếp xúc thân mật với Hoàng thất.
Bên ngoài cũng phái nhân viên bảo vệ tới.
Diệp Hân Đồng nhìn vẻ phô trương của Mặc Tử Hiên đang hăng hái giải thích từng món quà với Thái Hậu, Thái Hậu thì mặt mày hớn hở.
Mặc dù nghe không hiểu bọn họ nói gì nhưng nhìn hai khuôn mặt đầy nụ cười đó xem ra hai bà cháu họ rất hòa hợp. Thái hậu hoàn toàn bị sự miêu tả sinh động của Mặc Tử Hiên hấp dẫn.
Đột nhiên, một lão thượng cung chạy từ bên ngoài vào, Thái Hậu gật đầu nói vài câu.
Sau đó lại trở về khuôn mặt hớn hở.
Lee Yul từ ngoài cửa đi vào.
Ánh mắt cậu lạnh nhạt nhìn Diệp Hân Đồng một cái, rồi nở nụ cười tao nhã lễ độ đứng cách Thái Hậu 2 thước rồi lên tiếng chào hỏi Thái Hậu và Mặc Tử Hiên.
Thái Hậu nói một câu khiến mọi người cười nghiêng ngả, kể cả những người ít cười như Yoon Jin cũng phải miễn cưỡng lộ hàm răng.
Chỉ có Diệp Hân Đồng không hiểu gì cảm thấy lúng túng, cô như lạc giữa đảo chim, quá ít người cùng cảnh ngộ, không khỏi cảm thấy cô đơn lạc lõng.
Yoon Jin nhìn cô nở nụ cười hả hê khinh bỉ. Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn cô rồi quay lại nhìn nội các.
Lee Yul cũng ngồi lên giường, Thái Hậu tiếp tục hiền hòa nói chuyện với Mặc Tử Hiên, Lee Yul như bị cô lập, thỉnh thoảng dịu dàng nhìn về phía Diệp Hân Đồng, ánh mặt gặp nhau, Diệp Hân Đồng khẽ cúi đầu tỏ ý chào hỏi.
Cậu ta cười nhạt mang theo nét u buồn.
Lúc này Mặc Tử Hiên đeo lên một chiếc mặt nạ rất hung ác, Thái Hậu giật mình, sau đó cười hì hì cầm mặt nạ ra, hỏi một câu với ánh mặt lạ lẫm.
Lee Yul nhìn Diệp Hân Đồng nói bằng tiếng Trung “Bà nội, đây là mặt nạ của Lan Lăng vương”.
“A, Lee Yul của chúng ta cũng biết sao?” Bà nội hiền hậu nhìn Lee Yul, nói bằng tiếng Trung.
Diệp Hân Đồng giờ mới hiểu những lời của bọn họ. Cô cảm kích nhìn Lee Yul, cậu ta kín đáo học tiếng Trung, nói nhiều thành quen, cũng nghe hiểu tương đối.
Lee Yul mỉm cười gật đầu.
“Ông ta là Bắc Tể tướng triều Nam Bắc, diện mạo nho nhã, anh dũng thiện chiến, chính vì thế mà mỗi lần xuất chiến đều đeo mặt nạ tạo uy, lý lịch chiến công chưa từng thất bại, nhưng trong hoàng thất có kẻ đố kỵ, Bắc hậu chủ ban cho rượu độc, mất khi còn rất trẻ.”
“À, số mạng thê thảm quá.” Thái Hậu cảm động có chút thương tâm.
“Nhưng bây giờ được lưu truyền thiên cổ, người đời kính trọng, so với những kẻ mang tiếng xấu hoặc không có tiếng tăm gì cũng tốt hơn.” Mặc Tử Hiên cười đùa cầm lấy mặt nạ giơ lên mặt mình hoa tay múa chân: “Bà ngoại, bà thấy con dáng dấp đẹp trai như vậy, có giống Lan Lăng vương đầu thai không?”
Bộ dạng tức cười của Mặc Tử Hiên khiến Thái Hậu cười lớn “Giống lắm, giống lắm.”
“Bà ngoại, bà có muốn biết một câu chuyện khác của Lan Lăng vương không?” Mặc Tử Hiên nhíu mày cười đùa dụ dỗ.
“A, cái gì, nói bà nghe mau nào.”
“Lan Lăng vương là một người đàn ôn si tình, ở cái thời phụ nữ chẳng có địa vị gì, ông chỉ có một người vợ là Trịnh Thị, bà ngoại, bà chính là Trịnh Thị, bảo sao con chẳng yêu bà nhất.” Mặc Tử Hiên nói rành mạch.
“Ta sao có thể, ta đã là một bà lão.”
“Nào có? Theo truyền thuyết con gái chính là tình nhân ba đời trước của cha, bà ngoại chính là Trịnh Thị ở thời Lan Lăng vương, cố ý đầu thai làm bà ngoại để yêu thương và giúp đỡ con.”
Anh không hề che đậy ý định chọc cho Thái Hậu cười không ngớt, thỉnh thoảng lại dùng tay hiền hậu vuốt đầu Mặc Tử Hiên.
“Hôm nay, các con ở đây ăn cơm đi, đã lâu rồi ta chưa được tụ họp với các con.” Thái Hậu nói xong nhìn một thượng cung đứng bên ngoài nói: “Gọi cả Lệ Châu tới.”
Thượng cung mỉm cười ra ngoài gọi điện.
Một thượng cung khác cung kính nói chuyện, Thái Hậu chợt bừng tửng hiểu ra.
“Xem ta vui quá quên cả xoa bóp, chờ ta xoa bóp ra chúng ta cùng ăn cơm.” Thái Hậu được thượng cung đỡ dậy.
Bà mặc một bộ y phục cung đình tiêu chuẩn Hàn Quốc, đã lớn tuổi nhưng rất có khí chất hoàng tộc.
“Bà ngoại, mấy chuyện xoa bóp lặt vặt này cứ giao cho con.” Mặc Tử Hiên cười đùa đỡ Thái Hậu, hai người vừa nói vừa cười đến một gian phòng khác.
Diệp Hân Đồng nhìn Lee Yul đang cúi đầu im lặng.
Cậu ta như vậy nên mới luôn có cảm giác mình không có người thân. Bất kể làm gì cũng không để phụ thân hiểu, Thái Hậu vui vẻ, ngôi vị thừa kế Lý Trí vương truyền cho Mặc Tử Hiên, sao cậu ta có thể chịu nổi, như thể phụ thân vứt bỏ đứa con của mình vậy.
Cho nên để giữ lòng tự trọng của mình mà mới ra tay hạ sát.
Đột nhiên, Lee Yul lại nhìn về phía Diệp Hân Đồng, đôi mắt càng mông lung hơn, như thể muốn khóc mà không được khiến người khác chua xót.
Nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa, như thể không cần sự thương hại của người khác, nụ cười tỏ ra mạnh mẽ đó càng làm người ta đau lòng.
Nửa tiếng sau, Kim Lệ Châu tới, cô mặc một bộ váy trắng ánh nhũ kiểu sân khấu, ung dung thanh lịch. Đối mặt với một khí chất xuất chúng như vậy, Diệp Hân Đồng bất giác có mặt cảm tự ti.
Lee Yul đứng lên nghênh đón, khẽ mỉm cười, Kim Lệ Châu cũng cười thân thiện, hai người hàn huyên vài câu. Ánh mắt Lee Yul đặt trên cổ Kim Lệ Châu, nơi có một viên trân châu màu tím rất đẹp.
Xa xa nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Thái Hậu đang được Mặc Tử Hiên đỡ vào.
Cung nữ được thượng cung dặn dò đã lục tục sắp xếp bữa ăn.
Kim Lệ Châu thấy Mặc Tử Hiên lập tức đỏ mặt tiến lên.
Mặc Tử Hiên cũng đưa ánh mắt lên cổ Kim Lệ Châu, thoáng một tia tối tăm, nhìn nụ cười giễu cợt của Lee Yul, anh đột nhiên giật chiếc dây chuyền xuống.
Kim Lệ Châu kinh ngạc, Lee Yul cũng không kém phần, hơi nhíu mày.
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười ma mãnh với Kim Lệ Châu “Ta không thích cái này, hôm nào sẽ đưa em đi mua một cái đẹp hơn.”
Kim Lệ Châu không hề tức giận, ngược lại còn khéo léo gật đầu.
Không khí lúc này hết sức vui vẻ, chỉ có Lee Yul hơi bối rối.
Diệp Hân Đồng lẳng lặng nhìn sự biến hóa của bọn họ, trong lòng cảm thấy chua xót, vừa rồi như thể Mặc Tử Hiên và Lee Yul tranh nhau đoạt lấy công chúa xinh đẹp Kim Lệ Châu.