Chương 158: Muốn Đàn Ông
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Lee yul, xé ra một nụ cười nhạt nhẽo “Thôi, tôi cũng không muốn hiểu rõ, dù sao, anh ta cũng sẽ sớm cưới Kim Lệ Châu, tôi cũng sẽ trở về Trung Quốc, hai kẻ thất tình chúng ta đi uống một chén thấy sao?”
Diệp Hân Đồng lảng sang chuyện khác.
Lee Yul dừng lại một lúc “Được, tôi cũng không muốn làm tiểu nhân, cô không muốn biết tôi sẽ không nói.”
“Ừ” Diệp Hân Đồng nằng nề gật đầu “Cậu muốn đến đâu ăn cơm?”
“Không biết muốn thưởng thức tay nghề của cảnh vệ Diệp bây giờ đã muộn chưa?” Lee Yul cười nói “Món chân gà nướng coca của cô làm tôi rất ấn tượng.”
“Được, bây giờ chúng ta trở về cung, đến chỗ của cậu, tiện thể mua thêm chút rượu”. Diệp Hân Đồng cười, chỉ có thức ăn ngon mới không làm cô đau lòng.
“Hả?” Lee Yul không đưa Diệp Hân Đồng về cung mà mua một ít rượu, rau dưa, thịt bò bittet, thịt lợn đi vào nhà trọ ở trung tâm thành phố.
Lee yul mở cửa để Diệp Hân Đồng đi vào.
Phòng được quét dọn rất sạch sẽ, là một căn hộ 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp, một vệ sinh.
Nhưng bên trong không có ai.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Lee Yul: “Đây là nhà của cậu sao?”
Lee Yul cười nhạt “Nhà của Hồ Bưu, nhưng tôi có chìa khóa, thi thoảng cũng đến đây ngồi một lát”
“À, bây giờ ông ta ở đâu?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi “Chẳng phải trước đây hai người như hình với bóng sao?”
“Tôi phái hắn ra ngoài làm việc, tôi chỉ tin tưởng hắn” Lee Yul dễ dàng nói ra.
Diệp Hân Đồng sửng sốt “Lee Yul vẫn chưa buông tha ngôi vị hoàng đế sao?”
Lee Yul suy nghĩ sâu xa, Diệp Hân Đồng biết là mình đã hỏi một câu không nên, lúng túng cười: “Không cần trả lời, tôi đi vào nấu cơm”
“Tôi không thể dễ dàng buông tha, vị trí đó nếu không phải là tôi thừa kế, sẽ có rất nhiều lời đồn đại, tôi không cách nào quên được.” Lee Yul ưu thương nhìn bóng lưng Diệp Hân Đồng đi vào trong bếp.
Diệp Hân Đồng sửng sốt, cô xoay người lại, cười rực rỡ với hắn.
“À, tôi hiểu rồi, hai người đều cố lên” Cô kiên trì thái độ trung lập, lại quay vào phòng bếp.
Nhanh nhẹn xả nước, thả nguyên liệu vào.
Lee Yul đi vào bếp, hỗ trợ Diệp Hân Đồng rửa rau.
Điện thoại của cô đổ chuông, Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngỡ là Mặc Tử Hiên, nhưng đột nhiên nhớ ra, Mặc Tử Hiên không biết số này.
Diệp Hân Đồng lau khô tay, nhìn điện thoại, quả nhiên là Vũ Văn Thành.
Cô nở một nụ cười.
“Alo, sếp, sao lại đột nhiên gọi điện cho tôi?” Diệp Hân Đồng cười hỏi.
“Ừ, em đang làm gì vậy?” Cái kẻ nhiệt độ thấp này, cũng có lúc cảm thấy thật ấm áp.
“Nấu cơm, ăn cơm.” Diệp Hân Đồng nhạp báng, cố gắng để giọng nói nhẹ nhàng.
“Mặc Tử Hiên có bắt nạt em không, hắn có nói khi nào trở về Trung Quốc không?” Vũ Văn Thành quan tâm.
“Không có, không biết hắn có về Trung Quốc không, hắn ở Hàn Quốc chuẩn bị kết hôn rồi.” Diệp Hân Đồng đau lòng nhưng trên mặt lại có một nụ cười rạng rỡ.
“Ừ, bây giờ anh đang chờ thông báo lên trên, chờ anh, anh sẽ sớm đưa em về nước.” Vũ Văn Thành thề thốt.
“Ừm, được” Diệp Hân Đồng giấu chuyện có thể 2 ngày nữa cô sẽ về nước.
Điện thoại vừa ngắt, Lee Yul cười nhạt nhìn Diệp Hân Đồng “Diệp Hân Đồng tiểu thư thật có mị lực, rất nhiều đàn ông thích cô”
“Tại sao?” Diệp Hân Đồng khoát tay “Không phải, vừa rồi là sếp của tôi gọi, anh ấy đã có bạn gái, chắc cũng sắp kết hôn rồi.”
Nói đến kết hôn, lòng cô lại mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Lee Yul cúi đầu yếu ớt “Có thể cùng cô bận bịu trong bếp, tôi phát hiện ra rất hạnh phúc”
“Thật không? Ha ha, cảm ơn cậu.” Diệp Hân Đồng cười tiếp tục rửa rau.
“Nếu tôi biết cô sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.” Lee Yul đột nhiên cảm thán.
Diệp Hân Đồng chỉ cười.
Tối nay cô chuẩn bị món bittet thịt bò sốt nấm tiêu đen, kết hợp giữa món cổ truyền Trung Quốc với lĩnh ngộ của cô về món ăn cung đình Hàn Quốc.
Cô gửi gắm toàn bộ suy nghĩ vào thức ăn ngon, quên đi tất cả, chỉ chuyên chú nấu nướng.
Lee Yul vẫn không tắt nụ cười nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, trong mắt cũng ánh lên nét cười, nụ cười che giấu u sầu.
“Thơm quá” Lee Yul cuối cùng cũng thấy món ăn hoàn chỉnh, dáng vẻ rất hưởng thụ.
“Tôi ép một ít nước dưa hấu, cậu cứ ngồi đi, sẽ nhanh thôi” Diệp Hân Đồng cười hì hì.
“Cảm giác được ăn món ăn xa hoa do Diệp Hân Đồng tiểu thư nấu, tôi thật là vinh hạnh” Lee Yul cũng chưa ngồi xuống mà cười nói với Diệp Hân Đồng.
“Nào có, những thức ăn này đều là cậu mua, tôi chỉ phụ trách nấu nướng thôi.” Diệp Hân Đồng vừa nói vừa cắt dưa hấu thành từng miếng, bỏ vào máy ép.
“Cho nên ý cô là bữa cơm này tôi đãi, vậy thì cô vẫn nợ tôi.” Lee Yul cũng nhạo báng.
Diệp Hân Đồng cười, con người luôn u buồn kia nói được như vậy thật là hiếm.
Lee Yul giúp Diệp Hân Đồng bưng món chính lên.
“Cô nói xem, Mặc Tử Hiên có thể tìm ra chỗ này hay không?” Lúc ăn cơm, đột nhiên Lee Yul nói.
Diệp Hân Đồng trầm lòng “Hắn bị Lý trí vương gọi đi, chắc không rảnh rỗi tìm tôi.” Diệp Hân Đồng nói xong rót cho mình một ly rượu.
“Cha tôi không gần gũi với tôi, nhưng lại gấn gần gũi với anh họ, thật buồn cười, đối với tôi có lẽ đây cũng là chuyện không tốt”. Lee Yul cũng tự rót rượu cho mình.
“Vì hai kẻ thất tình chúng ta, cạn chén” Diệp Hân Đồng giơ chén lên, cụng vào ly của hắn.
Sau đó, uống một hơi hết sạch.
Ánh mắt cô sáng ngời giảo hoạt, như muốn so đo với Lee Yul, xem hắn uống bao nhiêu.
Một tiếng đồng hồ, uống rất nhiều rượu. Diệp Hân Đồng cho là mình đã say, cô cho là mình sẽ không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì trước đó, yên tâm ngủ.
Nhưng, càng uống lại càng thấy tim đau nhói.
“Lee Yul, thích một người thật là đau khổ” Diệp Hân Đồng tỏ ra đáng thương, đôi mắt ửng đỏ.