Chương 167: Trở Thành Người Xứng Đôi Với Anh
Mặt Diệp Hân Đồng khinh khỉnh, méo miệng lắc đầu với Mặc Tử Hiên: “Ai, trong đầu anh đầy tư tưởng hủ bại, sao em lại thích anh cơ chứ. Gần đây đâu em hơi thiếu chất, thật nên suy nghĩ lại cho kỹ.
Mặc Tử Hiên xấu xa quan sát vóc dáng Diệp Hân Đồng, cười tà ác “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu. Chẳng lẽ em chưa nghe qua sao?”
Diệp Hân Đồng bị anh nhìn chăm chặp mất tự nhiên, cô cần khăn quàng cổ quấn quanh người, nhảy ra khỏi bồn tắm, bàn chân ươn ướt dẫm lên sàn, nước chảy dọc theo bắp đùi xuống.
Bàn tay Mặc Tử Hiên lướt dọc theo bắp đùi cô, Diệp Hân Đồng kinh ngạc lùi về sau một bước.
“Anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn anh “Đến phiên anh tắm, em đi ra ngoài”
Diệp Hân Đồng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm.
Mặc Tử Hiên cười sang sảng.
Phút chốc, anh nhìn tháy mình trong gương, nụ cười hạnh phúc, rực rỡ như thế. Nhưng mà…
Mặc Tử Hiên xoay người, nhin chỗ Diệp Hân Đồng biến mất, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề.
Anh cởi quần áo, vứt thẳng xuống sàn nhà ướt nhẹp.
Bước vào bốn tắm dở của Diệp Hân Đồng.
“Diệp Hân Đồng” Mặc Tử Hiên gọi.
“Làm sao a?” Diệp Hân Đồng đẩy cửa, cô đã mặc xong quần áo.
Mặc Tử Hiên liếc mắt nhin cô, cười xấu xa “Kỳ lưng giúp anh”
Diệp Hân Đồng lườm một cái “Giữa mùa hè, sao phải kỳ lưng, tự mình giải quyết đi”
Diệp Hân Đồng nói xong đóng cửa đi ra ngoài.
“Diệp Hân Đồng”
“Anh lại sao nưa?” Diệp Hân Đồng đẩy cửa ra, tay vẫn nắm trên nắm đấm cửa, tính nói xong thì đóng lại.
“Anh khát, rót giúp anh cốc nước.” Mặc Tử Hiên ma mãnh nói, ánh mắt sáng lóe một tia giảo hoạt.
“Uống nước cái gì? Lát nữa anh tắm xong tự rót, em đói đến chóng mặt rồi, phiền anh nhanh lên một chút, anh có biết em tư sáng tới giờ chưa ăn gì không?”
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, đóng cửa lại.
Mặc Tử Hiên nhíu mày.
“Diệp Hân Đồng” anh lại gọi.
Diệp Hân Đồng không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặc Tử Hiên đột nhiên nghĩ đến “A” anh gào to một tiếng.
“Anh lại sao nữa thế?” Diệp Hân Đồng mở cửa, phát hiện Mặc Tử Hiên không có trong bồn tắm, tự nhiên có tâm trạng căng thẳng.
“Mặc Tử Hiên” Cô lo lắng kêu lên.
Đột nhiên một bộ ngực mang theo nhiệt độ áp sát cô. Thân thể ướt át dính chặt vào lưng cô.
Cô cũng biết đi vào có thể như vậy, Mặc Tử Hiên cả ngày chỉ nghĩ đến cái này.
Diệp Hân Đồng khẽ cắn môi, muốn quát cho Mặc Tử Hiên một trận.
Mặc Tử Hiên tự nhiên vuốt ve, cúi đầu, hôn quanh quẩn bên cổ cô, thật nhột.
Diệp Hân Đồng nhăn nhó né tránh, bắt đầu thở gấp.
“Đừng có như vậy mà…, em thực sự không còn sức ầm ĩ với anh. Không phải chúng ta vưa làm xong sao?” Diệp Hân Đồng né tránh làn môi công kích của anh.
“Nhưng anh vẫn muốn em chưa đủ, làm thế nào đây? Em đúng là anh túc của anh, ngày nào không có cơ hội cả người khó chịu.” Vừa nói, tay anh đã cởi xong cúc áo ngực của cô, trực tiếp thò tay vào trêu chọc.
Diệp Hân Đồng vẫn né tránh “Những lời anh nói thật buồn nôn, em thật sự rất đói”
Môi Mặc Tử Hiên chuyển qua gò má cô, cô quay lại, ánh mắt trong sáng nhin anh.
“Anh kiềm chế chút đi, thật là buông thả. Em không muốn nghĩ đến lúc trung niên phải mang anh đi cầu bác sĩ”
“Cầu bác sĩ?” Mặc Tử Hiên nhếch mày.
“Xuất tinh sớm, bênh liệt dương các loại… Diệp Hân Đồng thuận miệng nói chuyện đồng thời đóng cúc áo vao, cô giảo hoạt nhin Mặc Tử Hiên đang lúng túng, làm ra vẻ thông cảm: “Cho nên, nên ăn cơm cho ngon, ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không, anh biết em là hủ nữ, nếu lúc trung niên không được, em muốn hồng hạnh xuất tường (đi tim bồ nhí).”
“Em dám” Mặc Tử Hiên ôm sát eo cô.
“Anh xem em có dám hay không, bây giờ anh có thể hư thì chạy cho mau, kẻo đến lúc muốn hư mà lòng có tính nhưng lực không đủ”
Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, cô đúng là tạt một chậu nước lạnh vào toàn thân lửa nóng của anh.
Sau đó anh cười tà mị “Không sao, nếu trung niên không còn nhiều hơi sức, cũng không phải lo lắng, anh sẽ không bị ngoại giới hấp dẫn, anh sẽ đối với em…”
“Không cần á…, em thật sự đói, không còn chút hơi sức nào, không chịu nổi sự giằng co của anh đâu.” Diệp Hân Đồng làm bộ đáng thương.
“Biết rồi, hôm nay bỏ qua cho em, anh đã gọi lão Kim mang quần áo đến, lát nữa thay quần áo xong có thể đi ăn cơm.” Mặc Tử Hiên cứng rắn kết thúc trò đùa, lập tức nghe thấy tiếng chuông cửa.
Anh cầm khăn tắm quấn quanh người, mở cửa, lão Kim đang cầm quần áo đứng đó.
Nhìn thấy Mặc Tử Hiên, ông rất nghiêm túc “Điện hạ, chuyện làm xong chưa?”
Mặc Tử Hiên mỉm cười tự tin, nhận lấy quần áo trong tay lão Kim.
“Ông sắp xếp giúp tôi, mai trở về Trung Quốc. Có thể cho người của tổ chức hành động.” Mặc Tử Hiên giao phó xong đóng cửa.
Thâm ý trong mát anh chỉ có lão Kim có thể hiểu, nhưng không biết vì sao, khoảnh khắc anh đóng cửa, lão vẫn mơ hồ có chút lo lắng.
Diệp Hân Đồng đi từ phòng tắm ra, Mặc Tử Hiên để quần áo của cô lên giường, đó là một chiếc váy trắng dài.
Diệp Hân Đồng nhìn sang “Em cảm thấy váy dài không thích hợp với minh, không mặc được không?” Diệp Hân Đồng ai oán.
“Đi theo anh, chỉ có anh bảo vệ em, không để em phải giúp anh.” Mặc Tử Hiên dịu dàng nói, cởi khăn tắm ra, mặc quần áo vào.
Diệp Hân Đồng sững sờ nhìn anh, trong lòng cảm động, cô luôn luôn phải bảo vệ người khác, tự nhiên bây giờ lại thành đối tượng được bảo vệ.
Mặc Tử Hiên mỉm cười “Nhìn anh cái gì, không phải rất đói rồi ư? Thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm tối.”
“Được”
Diệp Hân Đồng quay lưng lại, thay quần áo.
Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng cô, suy tư, đáy mắt không sao giấu nổi tâm trạng bi thương, anh kích động ôm chặt lấy cô.
“Xin lỗi em” Anh đột nhiên nói.
Diệp Hân Đồng cảm thấy khó giải thích, nhưng nghĩ lại, lời xin lỗi nặng nề này là vì cô bị bắt cóc sao?
“Em chấp nhận, như vậy có phải anh thấy tốt hơn một chút không?” Diệp Hân Đồng vô tư nói, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Cô xoay lại, thấy ánh mắt bi thương của Mặc Tử Hiên giật mình, nụ cười biến mất “Anh sao vậy? Có chuyện gì không?”
“Không có, anh cảm thấy em gầy, cho nên, xin lỗi em” Mặc Tử Hiên cố nặn ra nụ cười.
“À, ha ha ha. Chẳng phải lúc trước anh ghét em mập sao? Vô duyên vô cớ gầy đi, thật tốt.” Diệp Hân Đồng cười đẩy Mặc Tử Hiên “Đi thôi, em thực sự đói không nói ra hơi nữa rồi.”