Chương 186: Cầu Hôn
Đầu Diệp Hân Đồng lập tức nổ tung. Cô đáng thương nhìn về phía bóng dáng lạnh lùng tuyệt tinh vẫn đang quay lưng về phía mình. Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa rơi xuống.
Thì ra, tất cả đều là giả dối, tất cả đều là trò đùa bỡn trong lòng bàn tay hắn, lần đầu tiên, rốt cuộc hắn mang bao hận thù với cô để có thể hủy hoại sự trong sạch của cô, lần thứ hai, mang theo lòng dạ gì đùa bỡn cô.
“Mặc Tử Hiên…” Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, nuốt nước mắt mặn chát.
Bị Yoon Jin kéo tay, Diệp Hân Đồng đau lòng quên cả giãy giụa, ống kim đâm vào, máu bị hút ra.
Diệp Hân Đồng nhìn máu của mình, màu đỏ nhuốm cả vào ánh mắt cô.
Thật đáng đời cô, biết rõ hắn là một công tử đào hoa vẫn lao đầu vào. Mẹ đã từng nói nhiều lời sâu xa như vậy, cô vẫn như dê chạy vào miệng cọp.
Thật đáng đời cô, không cần Vũ Văn Thành, lại muốn theo Mặc Tử Hiên đi tìm kho báu.
Đáng đời cô, ra cửa không mang theo đầu óc. Mặc Tử Hiên nói đại vào câu đã tin.
Thật đáng đời cô…
Tất cả tất cả, cô cố mà gánh, bởi vì chính cô đã sai lầm.
Máu bị rút ra, Diệp Hân Đồng cảm thấy đầu mỗi lúc một choáng váng.
Lúc lão Kim buông ra, cơ thể Diệp Hân Đồng không còn chút sức lực từ từ trượt xuống.
“Bịch” cô nằm trên mặt đất.
Lúc này Mặc Tử Hiên mới quay đầu lại, nhíu mày nhìn Diệp Hân Đồng đang nằm dưới đất.
“Đưa cô ấy về” Mặc Tử Hiên rối rắm nói.
“Đợi chút, cô ấy còn có tác dụng cuối cùng đối với cậu”
Mặc Tử Hiên không nhịn nổi nữa quay nhìn lão Kim.
“Chúng ta có thể dùng cô ta để đổi lấy Hồng sắc Yên Nhiên trong tay Vũ Văn Thành”. Lão Kim nói tiếp.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, trầm tư “Cứ làm thế đi, khóa cô ấy ở trong phòng này, chờ trao đổi”
Nói xong, Mặc Tử Hiên xoay người, tâm tình vô cùng nặng nề, trực tiếp đi ra khỏi phòng Diệp Hân Đồng, nhưng đến cửa, anh lại quay lại, ôm Diệp Hân Đồng từ dưới đất lên giường, đắp kín chăn.
“Thông báo với Vũ Văn Thành, tôi muốn gặp hắn” Mặc Tử Hiên nói.
Lão Kim rốt cuộc nở một nụ cười trên mặt.
“Rầm rầm rầm” Lầu dưới đột nhiên phát ra tiếng đập cửa dồn dập.
“Mặc Tử Hiên, mở cửa ra.Rầm rầm rầm”. Vũ Văn Thành cuồng loạn kêu.
Mặc Tử Hiên cùng lão Kim liếc mắt nhìn nhau, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Bọn họ lập tức đi xuống.
Yoon Jin cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Cái hộp đâu?” Vũ Văn Thành vừa vào cửa đã quát lên với Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên rất trấn tĩnh, nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng “Cái hộp cùng người phụ nữ anh muốn đều ở trên kia”
“Cái gì? Anh làm gì Diệp Hân Đồng? Diệp Hân Đồng? Diệp Hân Đồng?” Vũ Văn Thành gọi.
Đau, đau lòng cùng tiếng gọi ầm ĩ khiến Diệp Hân Đồng lập tức mở mắt. Cô ôm ngực đi đến cửa.
“Đừng kê, cô ta vẫn đang ngủ mê man” Ánh mắt Mặc Tử Hiên rất lạnh lùng. “Chỉ cần anh đưa Hồng sắc Yên Nhiên cho tôi, Diệp Hân Đồng sẽ là của anh”
“Anh đã mở cái hộp?” Vũ Văn Thành nghi ngờ hỏi.
“Cảm giác hứng thú của tôi chỉ có kho báu, còn hứng thú của anh là Diệp Hân Đồng, chúng ta làm một giao dịch, tại sao không?” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
“Được, tôi cho anh, anh cầm kho báu cút đi, đừng xuất hiện nữa, đừng làm tổn thương Diệp Hân Đồng.” Vũ Văn Thành tức giận quát.
Diệp Hân Đồng ôm tim, nước mắt mơ hồ chảy ra. Cô hít một hơi thật sâu, xoay người trở lại phòng, cầm súng lục trong tay.
Cô đi tới cửa, nhắm súng về phía Mặc Tử Hiên.
“Chỉ sợ tôi không tùy tiện để cho anh giao dịch” Diệp Hân Đồng đột nhiên lên tiếng, trong tay đang cầm cái hộp, từ từ đi xuống, ném cái hộp vào tay Vũ Văn Thành.
Mặc Tử Hiên không nhìn vào mắt Diệp Hân Đồng, đứng lạnh lùng, kín như bưng, vẻ mặt rét lạnh như hầm băng.
Mặc dù môi Diệp Hân Đồng tái nhợt, cô vẫn nắm chặt súng trong tay từng bước từng bước đi xuống.
“Cô sang bên kia” Khẩu súng chỉ vào Yoon Jin, đội hình tự nhiên chia làm 2 đội.
“Vũ Văn Thành, máu Yoon Jin cầm trong tay là của tôi, anh lấy lại” Diệp Hân Đồng cố gắng duy trì bản sắc của một cảnh sát.
Vũ Văn Thành đi lấy.
Hai bọn họ lùi về phía sau đi ra ngoài.
Diệp Hân Đồng không muốn gì cả, nhưng đứng ở cửa biệt thự, trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác đau đớn.
Đứng bên ngoài một lúc thì một chiếc xe chạy tới, mục đích rất rõ ràng, vì chiếc hộp trong tay Vũ Văn Thành.
Diệp Hân Đồng đi vài bước, đầu choáng váng, chân mềm nhũn, Vũ Văn Thành lập tức đỡ cô.
Người trên xe bước xuống thuận tiện cướp cái hộp, Vũ Văn Thành lập tức đỡ Diệp Hân Đồng lên xe, chuẩn bị đuổi theo.
Diệp Hân Đồng kéo tay Vũ Văn Thành “Thôi, những thứ bên trong tôi đã đốt thành tro, đáng lẽ ba tôi nên phá hủy điều bí mật này từ lâu”
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi chút đi” Vũ Văn Thành không giỏi biểu đạt, mặc dù rất muốn nói chuyện với Diệp Hân Đồng, hỏi han tình trạng của cô, nhưng chẳng biết phải nói thế nào.
Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại.
Cô bắt mình đừng nghĩ gì, nhưng trong đầu lại nhớ đến toàn bộ những gì xảy ra trong biệt thự.
Lòng cô kịch liệt tổn thương.
Diệp Hân Đồng lại mở mắt.
“Sếp, nói chuyện với tôi đi” Diệp Hân Đồng nhìn phía trước, nhưng không nhìn thấy gì cả trong đầu toàn hình ảnh Mặc Tử Hiên.
Thì ra chỉ là một trò chơi, thế mà cô lại dùng cả trái tim. Không suy nghĩ có thể khống chế tư tưởng nhưng lại không thể khống chế được sự chua xót.
Diệp Hân Đồng muốn khóc, cô quay mặt.
“Biết rõ bản chất của Mặc Tử Hiên sớm một chút cũng tốt, thời gian chung sống cũng ngắn, sẽ nhanh quên thôi” Vũ Văn Thành nói.
Không mở bình sao biết trong bình có gì, nước mắt Diệp Hân Đồng rơi ra, tay cô đặt lên bụng, không biết vì sao, ý nghĩ giữ lại cái thai vẫn không hề thay đổi.
Vũ Văn Thành ý thức được là mình nói sai.
“Trong hộp có gì vậy?” Vũ Văn Thành sửa lời.
Diệp Hân Đồng hơi do dự, nếu mẹ đã mang bí mật kho báu giao cho Vũ Văn Thành bảo quản, thì cô cũng không có ý định lừa gạt anh.
“Tài liệu trong hộp viết bí mật kho báu, chìa khóa chính là 3 viên Hồng sắc Yên Nhiên ghép lại, mật mã là máu của tôi, Mặc Tử Hiên và một người khác nữa” Diệp Hân Đồng không muốn nói nhiều vì tim vẫn còn đau.
“Vậy em định làm gì với máu này?” Vũ Văn Thành cầm ống máu anh đã đoạt lại.
Diệp Hân Đồng nhận lấy, sầu não nói: “Mặc Tử Hiên nhất định sẽ lấy bằng được kho báu đó, phải có kho báu, hắn mới có thể lên ngôi, cho nên, điều đầu tiên hắn làm sẽ là lấy được máu của tôi mà Hồng sắc Yên Nhiên trong tay anh. Sếp, chúng ta trốn tránh ra nước ngoài đi, đợi sau khi Hoàng đế mới của Hàn Quốc lên ngôi thì trở về, lúc đó sẽ được bình yên.” Diệp Hân Đồng muốn thoát khỏi cảm giác khủng hoảng cô độc khó nói thành lời trong lòng mình.
Vũ Văn Thành mặc dù nghiêm túc lái xe, nhưng thực tế là đang suy tư, một lúc lâu sau, anh bình tĩnh nói: “Chúng ta kết hôn đi, sau khi kết hôn sẽ đi hưởng tuần trăng mật”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn anh.
Vũ Văn Thành lúng túng, không nhìn lại Diệp Hân Đồng.
“Anh biết là mình không biết diễn đạt, nhưng anh đảm bảo sau khi kết hôn sẽ đối tốt với em, bảo vệ em.” Vũ Văn Thành không nhìn Diệp Hân Đồng, anh sợ nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của cô, trái tim anh sẽ không chịu nổi.
Trong lòng Diệp Hân Đồng không có nổi một chút ngọt ngào, có lẽ vì đã từng tin tưởng lời nói của Mặc Tử Hiên, kết quả, tim cô đã bị vỡ thành từng mảnh.
“Sếp, bây giờ em không muốn đồng ý với anh, nếu làm vậy, em sợ làm tổn thương anh, em vừa thất tình, lại chịu sự phản bội nặng nề, chưa thể bước ra khỏi đau thương, em muốn có trách nhiệm với anh, muốn đáp lại anh bằng tình cảm, không muốn bạc tình như Mặc Tử Hiên.” Diệp Hân Đồng nói những lời chân thành.
“Anh biết rõ, nhưng anh không ngại, anh chỉ muốn làm chỗ dựa cho em, để em sớm thoát khỏi sự ám ảnh. Bởi vì sứ mạng của anh chính là bảo vệ em.” Vũ Văn Thành vẫn không dám nhìn Diệp Hân Đồng.
Nhưng anh có cần thiết phải nói những lời nghiêm trọng như thế không?
Diệp Hân Đồng lại để tay lên bụng mình.
“Em có thai, con của Mặc Tử Hiên” Diệp Hân Đồng ngay từ đầu đã không muốn lừa gạt anh.
Vũ Văn Thành sửng sốt, cả người cứng ngắc, tay hơi run rẩy, tim anh đau đớn, không thể tập trung tư tưởng, anh dừng xe sát vỉa hè.