Chương 206: Dẫn Bóng Chạy
Đinh Đinh Đang che miệng cười, nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vũ Văn Thành đang canh chừng mình, trong lòng cô lại cảm thấy đau thương, cô quay mặt đi chỗ khác, hô lên với những người kia “Các người đã nghĩ kỹ chưa?”
Ba chiếc xe chọn rời đi, chỉ có xe của Mặc Tử Hiên ở lại.
“Anh còn chưa đi sao?” Ánh mắt Đinh Đinh Đang nhìn thẳng vào Diệp Hân Đồng.
“Thiếu gia nói nhất định phải mang Diệp tiểu thư về, cho nên tôi đành phải đắc tội” Người của Mặc Tử Hiên phái tới nói.
Đinh Đinh Đang nở khuôn mặt tươi cười, nhìn Diệp Hân Đồng.
Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút buồn bực, cô cảm thấy rất hỗn loạn, tất cả chỉ chờ kết quả giám định DNA ngày mai, hơn nữa, cô cũng cần xác định lại thân phận với người phụ nữ đã thay đổi bộ mặt kia, nếu cô thực sự là con gái của Đại Quân ngày ấy, Lý trí vương có phải là kẻ thù giết cha cô không, cô muốn hiểu rõ, nếu không, trong lòng sẽ không yên.
Đinh Đinh Đang nhìn Diệp Hân Đồng không có phản ứng gì “Vậy thì chỉ có thể đánh, nhưng các người chỉ có 4, có thể đánh được 5 người chúng tôi không? Hơn nữa, những người vừa đi lúc nãy cũng không đi đơn giản như vậy đâu, có lẽ đang núp ở chỗ hẻo lánh nào đó, chờ chúng ta trâu bò đán nhau. Nói cách khác, anh đừng hi vọng sẽ mang được họ đi”
Vào giờ phút này, điện thoại của Đinh Đinh Đang đổ chuông, cô nhìn thấy lão nhân gọi tới, nhấn nút nghe, sau khi nghe xong, sắc mặt cô có chút khác thường.
“Lão nhân, người chắc chắn chứ?”
Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành đều nhìn về phía Đinh Đinh Đang, Đinh Tứ Khuê quyết định thế nào mà cô ta lại kinh ngạc như vậy?
“Được rồi” Đinh Đinh Đang cúp điện thoại, quay lại nói với người của Mặc Tử Hiên: “Đừng từ chối, thay vì để bọn họ rơi vào tay Kim Thụy Tường hay Lý trí vương, nơi này của tôi là an toàn nhất, anh có thể xin phép lại Mặc Tử Hiên, nếu hắn đồng ý, tối nay ôi sẽ tiếp hắn đến nhà tôi tụ tập vui vẻ một chút.”
Người này nghĩ ngợi một lúc, xoay người đi gọi điện thoại.
Đinh Đinh Đang đặt tay lên cửa xe Vũ Văn Thành.
“Thế nào? Hai vị, bên ngoài rất nguy hiểm, Diệp Hân Đồng mà rơi vào tay Kim Thụy Tường hoặc Lý trí vương thì chỉ còn đường chết.”
Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành nhìn nhau.
Đinh Đinh Đang ghét sự ăn ý của bọn họ.
“Ở đây, chúng tôi có máy bay riêng, muốn rời nước rất dễ dàng” Đinh Đinh Đang tiếp tục nói.
Diệp Hân Đồng lại liếc mắt với Vũ Văn Thành, đặt tay lên taanh, khẽ mỉm cười: “Chúng ta đánh cuộc thắng, bọn họ sẽ không bắt chúng ta làm gì, em muốn bình yên chờ kết quả ngày mai.”
Vũ Văn Thành hiểu ám hiệu của cô, anh gật đầu một cái.
Cuối cùng bọn họ quyết định đi theo Đinh Đinh Đang quay trở lại biệt thự.
Tại một cửa khác của biệt thự, Đinh Tứ Khuê đã đứng nghênh đón sẵn. Ánh mắt ông toát lên sự khâm phục Vũ Văn Thành, bước nhanh về phía anh “Cậu làm như thế nào, trong thời gian ngắn như vậy đã thoát khỏi rừng mê cung?”
Vũ Văn Thành không để ý đến sự nhiệt tình của ông ta, sắc bén nhìn lại “Tôi có thể nói bí quyết cho ông với điều kiện ngày mai ông bí mật đưa chúng tôi sang Hàn Quốc”
“Hàn Quốc?” Đinh Tứ Khuê suy ngấm “Tại sao muốn sang Hàn Quốc, đõ là chỗ nguy hiểm nhất?”
“Chỗ nguy hiểm nhât cũng chính là nơi an toàn nhất, chẳng phải ông cũng sẽ đi theo sao? Cần gì phải hỏi như vậy.” Vũ Văn Thành nói chuyện luôn là không có nhiệt độ.
Đinh Tứ Khuê nghĩ ngợi rất lâu, nhìn Đinh Đinh Đang đang nghi ngờ nhìn ông.
“Lão nhân, con đoán một lúc nữa Mặc Tử Hiên sẽ tới, hỏi qua ý kiến của hắn rồi tính, người cảm thấy thế nào?” Đinh Đinh Đang nói.
Đinh Tứ Khuê lại do dự, dường như trong lòng ông đang sũy nghĩ tới vấn đề bọn họ suy nghĩ.
“Sắp xếp cho họ mai đi Hàn Quốc, Đinh Đinh Đang, con đi cùng” Đinh Tứ Khuê quyết định.
“Còn người thì sao?” Đinh Đinh Đang dường như rất quan tâm Đinh Tứ Khuê.
Ông nở nụ cười tự tin “Ta là người mấu chốt nhất, dù thế nào cũng phải sống đến cùng, ta sẽ đánh cuộc một phen”
Vũ Văn Thành nhìn Diệp Hân Đồng, hai người đều cảm thấy phản ứng của Đinh Tứ Khuê không tầm thường.
“Trước mắt, sắp xếp cho chúng tôi một phòng đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi.” Vũ Văn Thành nói với Đinh Tứ Khuê.
“Cậu có thể nói với tôi làm thế nào tìm ra quy tắc được chưa?” Đinh Tứ Khuê rất quan tâm.
Vũ Văn Thành lạnh lùng nhìn ông “Tôi cũng không biết quy tắc thiết kế của ông, chỉ là trí nhớ và khả năng nhận biết phương hướng của tôi khá tốt, tôi chỉ dựa vào trí nhớ của mình”
“Hả?” Đinh Tứ KHuê như bừng tỉnh “Không tách được, tôi đến từng kinh vĩ đều có biến hóa, làm sao trong thời gian ngắn như vậy cậu có thể ra ngoài được, thì ra, căn bản cậu cũng không biết quy tắc.” Đinh Tứ Khuê trong lòng vui mừng, thiết kế của ông quả nhiên không chê vào đâu được.
Vũ Văn Thành lại lạnh lùng nhìn ông “Kể cả trí nhớ của tôi không tốt, tôi cũng có thể đi ra ngoài, chỉ cần với một cây thước, bởi vì, chiều rộng trên đường đều như nhau, ông đã phí công rồi, còn không bằng một đứa trẻ thông mình, được rồi, tôi đã nói với ông, chúng tôi phải về phòng nghỉ.”
Trong lòng Đinh Tứ Khuê khó chịu như bị cái gì đâm trúng, ông rất hả hê với thiết kế của mình, bây giờ tự nhiên bị nói không bằng một đứa trẻ thông minh, ông bị đả kích lớn.
Đinh Đinh Đang che miệng cười, cô rất thích cá tính của Vũ Văn Thành, nhưng khi nhìn ánh mắt Diệp Hân Đồng, nụ cười của cô lập tức biến mất.
“Tôi đưa hai người về phòng. Bữa tối sẽ gọi hai người”
“Không cần” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói.
Đinh Đinh Đang mở một gian phòng, cô đứng ngoài cửa, khoanh tay trước ngực.
Vũ Văn Thành và Diệp Hân Đồng đi vào.
“Vũ Văn Thành, tôi có điều muốn nói cho anh” Đinh Đinh Đang nói với Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành làm như không nghe thấy, nhìn quanh gian phòng.
“Vũ Văn Thành, tôi đang nói với anh đấy, anh điếc à?” Đinh Đinh Đang gào lên.
Vũ Văn Thành lạnh lùng nhìn Đinh Đinh Đang một cái “Tôi không có chuyện gì nói với cô, hơn nữa cũng không muốn nói chuyện với cô, bây giờ chúng tôi muốn nghỉ ngơi, mời cô đi ra”
Đinh Đinh Đang lườm anh một cái, tức giận bỏ đi.
Vũ Văn Thành đóng cửa, khóa lại, không để ý đến thái độ của Đinh Đinh Đang chút nào, lấy điện thoại di động ra, dò xét từng góc.
“Sếp, anh sao vậy?” Diệp Hân Đồng không hiểu.
Vũ Văn Thành không trả lời, nhưng anh lấy ra một chiếc máy nghe lén dính ở bên trong cái bàn.
“Rốt cuộc Đinh Tứ Khuê muốn làm gì, vì sao muốn nghe trộm chúng ta? Nếu nói ông ta chỉ tới để bảo vệ kho báu, cần gì phải giám sát chúng ta? Chúng ta không có liên quan gì.” Diệp Hân Đồng muốn nổi nóng.
Vũ Văn Thành cũng suy tư.
“Hơn nữa, dường như ông ta biết chuyện gì đó mà chúng ta không biết. Anh có cảm giác…” Vũ Văn Thành nói nửa chừng.
“Cảm giác gì?” Diệp Hân Đồng sốt ruột.
Vũ Văn Thành nhìn vào mắt Diệp Hân Đồng, im lặng rất lâu “Nếu như em thực sự là con gái Đại Quân, em sẽ đi điều tra nguyên nhân cái chết của cha em sao? Em sẽ đến Hàn cung ư?” Vũ Văn Thành nói sang chuyện khác.
Diệp Hân Đồng sửng sốt “Em không biết, em chưa nghĩ xa như vậy, hiện tại em chỉ muốn biết em có phải con gái Diệp gia không đã, sau đó sang Hàn Quốc tìm hiểu rõ thân phận của mình, tiếp đó, em cũng chưa biết định làm gì. Đời trước có quá nhiều ân oán, em cũng không truy cứu hết được, em cũng không có năng lực đuổi theo cái ác, kể cả biết Lý trí vương là kẻ thù giết cha thì cũng làm gì. Ông ta cũng chỉ còn sống được nửa năm, em kông cần báo thù thì ông ta cũng vào quan tài. Chẳng lẽ em lại đi báo thù Lee Yul không biết gì cả? Về sau con của Lee Yul lại trả thù con em, cứ thế tuần hoàn”
Diệp Hân Đồng cười khổ.
“Em thật rộng lượng” Vũ Văn Thành nhíu chặt mày.
“Không phải em rộng lượng mà em bất lực, đó là số mạng của cha em trong dòng chảy lịch sử, em không muốn vận mạng của họ lại lặp lại ở mình, em chỉ muốn một cuộc sống êm ả, quên đi những đau khổ, chỉ nhớ những điều vui vẻ, khiến cho những người xung quanh cũng bỏ qua phiền não”
Đây chính là Diệp Hân Đồng không tim không phổi, lạc quan, chỉ làm những việc mình có thể làm, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện xa vời không với tơi, xác định rõ thân phận của mình, những việc mình phải làm.
Vũ Văn Thành dịu dàng cười “Lúc bác trai qua đời, anh chính là bị tính tình này cùng sự cởi mở của em hấp dẫn mạnh, anh sẽ vẫn cùng đi với em, cảm nhận sự vui vẻ của em, chia sẻ nỗi buồn với em, lắng nghe em oán trách.” Vũ Văn Thành ôm lấy vai Diệp Hân Đồng.
Trong lòng Diệp Hân Đồng có chút đau đớn. Cho tới bâu giờ, vô như ngồi trên chiếc thuyền chìm, không còn đường lui, chính mình buộc mình phải quên Mặc Tử Hiên, cô phải làm thế.
Tim vẫn rất đau.
Diệp Hân Đồng tựa vào ngực Vũ Văn Thành, cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của anh.
“Cộc cộc cộc” Có người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa cũng tới nhanh thật.
Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành một cái.
“Có chuyện gì?” Vũ Văn Thành lạnh lùng hỏi.
Không có tiếng trả lời, tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
“Chúng tôi cần nghỉ ngơi, không tiếp” Vũ Văn Thành lại lạnh lùng nói.
Bên ngoài vẫn không đáp lại, tiếp tục gõ cửa như không hề có ý định từ bỏ.
Diệp Hân Đồng nhíu mày “Binh đến tướng gỡ, nước đến đất cản, mình cứ xem họ rốt cuộc muốn làm gì”
Diệp Hân Đồng nói xong đi mở cửa.
Mặc Tử Hiên đứng bên ngoài, mắt đỏ bừng, tức giận, khổ sở, lạnh lùng, khiến người ta phát sợ.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, lần đầu tiên thấy râu ria mọc trên mặt anh, trong lòng không hiểu vì sao rất khổ sở.
Phản ứng đầu tiên, cô lùi lại một bước, đóng cửa.
Mặc Tử Hiên nhanh chóng đưa ngón tay vào, trong giây phút đó, lòng Diệp Hân Đồng mềm nhũn, không thể ra tay.
Vũ Văn Thành nhanh chóng đi đến, kéo Diệp Hân Đồng ra sau lưng như muốn bảo vệ.
Đinh Đinh Đang từ từ xuất hiện, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái như muốn đến xem ná nhiệt.
“Trong bụng giữ lại con của anh, em có thể đi đâu, kể cả chân trời góc biển, anh cũng đều tìm ra” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói, nỗi khổ sở, tuyệt vọng, mất mát tức giận vào giờ khắc này trở thành một lời thề vĩnh viễn.