Chương 409: Ẩn núp
Chừng khoảng mười phút sau, Huyền Minh Thần Tôn ý niệm đảo qua cả một vùng đất rộng lớn, rất nhanh phát hiện Viêm Dương đang lăng không bay trong đó.
Một khí tức cường đại hướng về phía Viêm Dương phong tỏa lại.
"Không biết Huyền Minh Thần Tôn đại nhân đuổi theo tới đây là có chuyện gì?" Viêm Dương chắp tay nói, quả nhiên giống y như những gì Nhiếp Ly đoán trước, hắn sẽ dựa theo lời Nhiếp Ly nói, cố gắng hết sức ngăn chặn Huyền Minh Thần Tôn.
"Viêm Dương, ngươi có từng lấy được bảo vật ở trong Hư Ảnh Thần Cung hay không? Nếu là ngươi để lại đồ ở đây, hôm nay ta có thể không giết ngươi, nhưng nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, ngươi biết kết quả ra sao rồi đấy!" Huyền Minh Thần Tôn hừ lạnh một tiếng nói.
Nghe được Huyền Minh Thần Tôn nói, Viêm Dương hơi hơi khom người: "Huyền Minh Thần Tôn đại nhân, ta có chút không hiểu, ta đã đem ta tất cả những thứ trên người giao lại hết, giờ không còn bất kỳ vật gì cả!"
"Viêm Dương, ngươi dám cả gan lừa gạt ta, vậy đừng trách ta không đếm xỉa đến giao tình với sư phụ của ngươi!" Huyền Minh Thần Tôn lạnh lẽo phẫn nộ nói.
"Ta không dám lừa gạt Huyền Minh Thần Tôn đại nhân, kính xin Huyền Minh Thần Tôn đại nhân chỉ rõ, ta cuối cùng làm sai chỗ nào?" Viêm Dương chắp tay nói.
Viêm Dương thần tình lạnh nhạt, trong lòng đã có dự tính từ trước, khiến cho Huyền Minh Thần Tôn có điểm nghi hoặc, chẳng lẽ trên người Viêm Dương thật sự không có bất kì bảo vật nào? Đột nhiên lúc đó hắn nghĩ tới, vừa nãy bên cạnh Viêm Dương còn có một người, tu vi chỉ có Thiên Mệnh cấp, lúc trước vốn không để ý, nhưng hiện tại, tên Thiên Mệnh cấp kia tự nhiên đã biến mất, chuyện này vô cùng đáng ngờ!
"Viêm Dương, người bên cạnh ngươi đi đâu rồi?" Huyền Minh Thần Tôn cau mày, trầm giọng hỏi.
"Người bên cạnh? Ý đại nhân nói là cái tên người hầu Thiên Mệnh cấp của ta sao?" Viêm Dương thoáng sửng sốt một cái nói, "Người nói hắn ấy à. Tiểu tử kia sau khi đi ra nói chuyện láo xược, dưới sự giận dữ của ta thẳng thừng mà giết rồi!"
Giết?
Huyền Minh Thần Tôn có quỷ mới tin lời nói này của Viêm Dương!
Tên người hầu Thiên Mệnh cấp đi bên cạnh Viêm Dương kia khẳng định có vấn đề, Viêm Dương chắc chắn đem bảo vật giao cho tên kia rồi!
"Hừ, ta không tin chỉ là một tên Thiên Mệnh cấp, lại có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta!" Ý niệm Huyền Minh Thần Tôn càn quét ngang dọc, không ngừng lan rộng ra bốn phía tìm kiếm tung tích Nhiếp Ly.
Theo lý mà nói bằng với thực lực của Huyền Minh Thần Tôn, hơn nữa lúc trước tiếp xúc với khi tức Nhiếp Ly, hắn chắc chắn rất nhanh có thể tìm thấy Nhiếp Ly mới đúng! Thế nhưng tìm khắp các vùng lân cận rộng lớn xung quanh vẫn không thấy tung tích của hắn!
Không thể ngờ được lại tìm không ra!
Huyền Minh Thần Tôn căm tức vô cùng, tay phải vung lên, một cỗ lực lượng kinh khủng quấn lấy Viêm Dương, mang theo Viêm Dương dọc đường cùng bay vút đi.
Mấy canh giờ sau, Huyền Minh Thần Tôn vẫn là không có tìm ra được chỗ ẩn nấp của Nhiếp Ly. Chỉ là một Thiên Mệnh cấp, cứ cho là tốc độ lăng không có nhanh thế nào đi nữa, cũng không có khả năng chạy ra khỏi một khu vực lớn như vậy!
"Huyền Minh Thần Tôn, trước đó ta đã nói rồi, hắn đã bị ta giết, người vẫn không tin!" Viêm Dương giả bộ vô tội nói ra. (vâng ngây thơ vô số tội)
"Là ngươi tự muốn chết nhé!" Huyền Minh Thần Tôn khí sắc hắc ám hù dọa người ta, lăng không đưa tay hướng phía Viêm Dương chộp tới.
Hắn đem tất cả lửa giận, đều phát tiết vào người Viêm Dương, nếu như Viêm Dương không chịu khai ra hướng đi của Nhiếp Ly, vậy có giữ lại cũng vô dụng!
Mắt thấy tay phải hắn đã định bắt trúng người Viêm Dương, nhưng lại nghe oành một tiếng, cỗ lực lượng này liền bị phản trở lại.
Trong hư không một cái thanh âm vang vọng truyền đến: "Huyền Minh, đồ nhi của ta có gì đắc tội ngươi, ngươi sao lại hạ độc thủ với nó như thế?"
Huyền Minh Thần Tôn nội tâm rùng mình, lão quỷ đó đã đến rồi! Hắn vừa mới bị trúng ám toán, bằng với thực lực của hắn bây giờ, nếu như chống lại lão quỷ kia, chẳng những không có phần thắng, rất có thể còn bị giết chết! Tuyệt đối không thể liều mạng!
"Lão quỷ, đồ nhi này của ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta (lời ngon tiếng ngọt), ta giết hắn coi như vẫn còn nhẹ đấy!" Huyền Minh Thần Tôn đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế, tránh bị nhìn ra sơ hở.
"Huyền Minh Thần Tôn, nếu như ta đã đến đây rồi, vậy ngươi cứ để đồ nhi ở đó cho ta, bằng không mà nói, nếu là đánh một trận, đối với ngươi và ta hai bên đều không có chút tốt đẹp gì cả!" Thanh âm kia từ cuối hư không truyền đến.
"Hừ, hôm nay coi như vận khí hắn tốt, tạm thời thả hắn!" Huyền Minh Thần Tôn đã lục soát khắp toàn thân Viêm Dương, thậm chí dùng cả Thiên Đạo chi lực dò xét thân thể Viêm Dương, nhưng rốt cuộc cũng không có phát hiện ra cái gì, cho dù có bảo vật, rất có thể đã được mang đi rồi!
Hiện giờ lão quỷ kia đã đến, hắn nếu như cố chấp nhất định phải giết Viêm Dương, sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn!
Huyền Minh Thần Tôn quay người bay vút đi.
"Sư tôn!" Viêm Dương hướng về phía hư không chắp tay một cái nói.
"Hôm nay tên Huyền Minh kia có chút kỳ quái, thậm chí lại còn dễ dàng cho qua. Nhưng thôi bỏ đi, nếu đã không còn chuyện gì, vậy trở về đi!" Trong hư không thanh âm kia êm tai truyền đến.
"Dạ!" Viêm Dương nhẹ gật đầu, hướng phía xa bay vút đi.
Hư Ảnh Thần Cung.
Ly Hỏa Thánh Tử nhìn về phía Huyền Minh Thân Tôn vừa mới trở về, khom người hỏi: "Sư tôn đại nhân, thế nào rồi? Người có bắt được Viêm Dương không?"
"Trên người Viêm Dương quả thực không có bảo vật!" Huyền Minh Thần Tôn nói, nhớ tới chuyến đi Hư Ảnh Thần Cung lần này, trong lòng căm tức đến cực điểm, chẳng những không có được bất cứ thứ bảo vật gì, hơn nữa còn ăn trộm gà không xong trái lại mất thêm nắm gạo, bị cái đám Hắc Hỏa kia đốt rụi mất bao nhiêu thần hồn.
"Không có bảo vật gì sao?" Ly Hỏa Thánh Tử nhíu mày một cái, "Sư phụ người có nhìn thấy có một kẻ nào đó ở cùng một chỗ với Viêm Dương chứ?"
Nghe được lời này của Ly Hỏa Thánh Tử, Huyền Minh Thần Tôn lại càng khẳng định, nhất định là tên tiểu tử Thiên Mệnh cấp bên cạnh Viêm Dương kia đích xác có vấn đề!
"Ta đã nhớ kỹ khí tức của hắn, coi như lần này hắn chạy được, lần sau quả quyết chắc chắn bắt được hắn!" Huyền Minh Thần Tôn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thâm sâu, nếu như tên nhóc kia đi theo Viêm Dương, hẳn phải là người của Hỏa Thần Tông, vậy trước cứ phái người điều tra Hỏa Thần Tông một phen mới được!" Mặt khác tìm cơ hội chặn giết Viêm Dương một lần, tiểu tử kia nắm giữ bảo vật, nói không chừng cuối cùng vẫn sẽ giao lại vào tay Viêm Dương!"
"Vâng!" Ly Hỏa Thánh Tử đáp.
Vô Nhai Tử trên người trống rỗng chẳng có món gì cũng bị lục soát, còn bị vặn hỏi một phen, sau cùng chỉ có thể chật vật trở về, trong lòng hắn sầu não cực kỳ, đi theo Nhiếp Ly, Tiêu Ngữ bận rộn lâu như vậy, lại chẳng nhận được thứ gì.
Lúc này, đại khái cách bên ngoài Hư Ảnh Thần Cung hơn mười dặm, một quyển trục đang lẳng lặng chôn sâu hơn ba mươi mét dưới lòng đất.
Quyển trục này đúng là Vạn Lý Hà Sơn Đồ.
Huyền Minh Thần Tôn một mực tìm kiếm dấu viết khí tức Nhiếp Ly cùng thân ảnh của hắn, nhưng lại không biết Nhiếp Ly đã sớm trốn vào trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ, dưới tình huống ẩn nấp ở Vạn Lý Hà Sơn Đồ, so với một quyển trục bình thường không có gì khác nhau.
Lo lắng Huyền Minh Thần Tôn vẫn còn ở quanh đây chưa có rời đi, Nhiếp Ly dứt khoát ở lại trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ kín đáo tu luyện.
Nhiếp Ly ngồi xếp bằng trong không trung, không ngừng cô đọng tu vi, thúc giục Yêu Huyết Tế lực lượng bên trong cơ thể.
Lúc trước Nhiếp Ly vẻn vẹn chẳng qua chỉ mới thúc giục một phần sức mạnh thôi mà đã liên tục tăng cấp tới vài giai, để tránh bị Vô Nhai Tử xử lý, Nhiếp Ly cũng không dám đem tu vi tăng lên quá mạnh, giờ đây có thời gian tại bên trong Vạn Lý Hà Sơn Đồ tu luyện, Nhiếp Ly đương nhiên không thể chờ đợi được nghĩ tới việc đem hiệu lực Yêu Huyết Tế toàn bộ đều phát huy ra!
Đây chính là Thái Cổ huyết mạch Yêu huyết!
Chuyến đi Hư Ảnh Thần Cung lần này đây, Nhiếp Ly càng thực sự cảm giác được thực lực bản thân chưa đủ.
Ngay lập tức liền phải tiến giai Thiên Tinh cảnh giới rồi!