Chương 90: Chim trắng chim đen
La Tiểu Lỵ bị Cường Tử tán một cái làm cho nỗi uất ức vốn đã nghẹn ngào có dịp bộc phát, nói ra thì chẳng qua cô ta chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, cho dù ương ngạnh ngang ngược cũng chẳng qua là tính khí trẻ con. Xưa nay cô ta chưa bao giờ nghĩ mình đánh người là sai, chỉ cho rằng bản thân chịu uất ức là không được. Đó giờ chưa bao giờ cô ta bị ai ức hiếp, chưa bao giờ bị ai đánh qua, nhưng hai từ xưa nay đó cũng phải có ngoại lệ, cũng như mấy hôm nay cô ta đã mất đi lần đầu tiên của mình quá nhiều.
Mấy ngày trước cô ta đã chào vĩnh biệt thời trinh nữ của mình, tuy không tình nguyện cũng không cam lòng nhưng bất lực không biết làm gì hơn, tính ngang tàng không nói đạo lý của cô ta đều được xây dựng dựa trên hậu đài là Trịnh Lão Hổ, khi hậu đài này không còn có tác dụng nữa, cô ta còn có thể ngang ngược thối tha gì?
Mấy hôm đó lần đầu tiên cô ta bị người ta đặt ngửa lên giường dạng rộng hai chân như con rùa, bị ép gọi một người con trai hơn mình vài tuổi là bố, một mặc bị chà đạp đến vỡ cả tâm can một mặt vẫn phải không ngừng gọi một tiếng bố ơi con muốn. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy bản thân mình thật rẻ mạt, rẻ đến mức lột bỏ quần áo ném vào giữa đám ăn mày dang rộng hai chân cũng sẽ không có gã ăn mày nào chịu đụng vào cô. Chỉ cần nghĩ đến việc lúc đó bản thân mình xấu hổ đến thế nào là cô ta đã muốn nôn, sau khi trở về nhà việc đầu tiên cô ta làm là đánh răng dữ dội, đánh đến nỗi chảy cả máu mà vẫn còn mùi hôi thối.
Lần đầu tiên cô ta đã mất quá nhiều, mất đến nỗi tê liệt.
Hôm nay, lại một lần nữa cô ta mất đi lần đầu tiên, lần đầu tiên bị người đàn ông đánh. Lúc Cường Tử bạt tai lên mặt cô ta, cô ta cảm thấy bản thân mình như cởi bỏ hết quần áo giữa chốn đông người không còn chút tự tôn, nhưng ngay cả mong muốn phản kháng cô ta cũng không có. Người thanh niên này đủ mạnh, đủ tà ác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô ta cảm thấy được nỗi khiếp sợ chưa từng có, nỗi khiếp sợ vào tận xương tủy.
- Sao anh đánh tôi? Không ai được đánh tôi cả?
Cô ta thều thào, dường như đang giãy giụa.
- Bốp!
Bạt tai thứ hai vẫn sắc bén đánh lên mặt La Tiểu Lỵ chưa kịp chuẩn bị, vẫn là mạnh mẽ, vẫn đau tận tâm can.
- Không ai có thể đánh cô không phải vì người ta không dám đánh cô, mà do người ta không thèm đánh. Chỉ là thứ chó ỷ thế người mà thôi, ti tiện dùng cơ thể của mình để đổi lấy kích thích, ngay cả gà cũng chẳng bằng. Cũng là tôi không ngại bẩn chứ những người khác ai thèm động tay đến cô? Còn tưởng rằng bản thân rất thanh cao thuần khiết ư? Cô thấy chó dại ngoài đường chưa? Nó làm tình trước mặt biết bao cặp mắt, là trò cười của mọi người, còn cô, chó hoang cũng chẳng bằng!
Lời nói của Cường Tử rất thô lỗ, cũng giống như một gã hoang dã không chút giáo dục vậy, nói năng chẳng kiêng nể gì cả.
Hắn biết cô bé này, hôm đó ở bên ngoài quán bar Violet Eye, lúc bảo Cáp Mô ca mò vào trong nghe lén hắn có trông thấy cô gái này, lúc ban đầu cũng vì cô ta xinh đẹp mà bản thân đã chú ý đến cô ta.
Lúc Cáp Mô quay trở lại, nói rõ tình hình cho hắn nghe, hắn cũng từng cảm thấy bi ai cho cô bé này, cũng từng nghĩ bản thân có nên ưỡn ngực mà giải cứu cho cô gái nhỏ đang trong biển lửa. Cuối cùng khi Cáp Mô ca đưa tư liệu điều tra của La Tiểu Lỵ cho hắn xem, hắn mới phát hiện bản thân mình thật quá ngây thơ, cháu gái của Trịnh Lão Hổ cái gì chưa chơi qua? Nếu không phải cô ta sợ đau, sẽ để lại lớp màn trinh đấy cho Lý Bát Nhất sao? Mười bốn tuổi đã dụ dỗ một gã đại gia ba mươi tuổi, đến cuối cùng do sợ đau nên một chân đá người đàn ông đó xuống giường, loại này mà là thiện nam tín nữ gì?
Hôm nay gặp được La Tiểu Lỵ chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng Cường Tử lại phát hiện ra có một cơ hội ở đây.
Lời nói của Cường Tử cũng giống như một cây chủy thủ, trong sự lạnh lùng còn có kịch độc, nó trực tiếp ghim sâu vào tâm can của La Tiểu Lỵ. Tất cả tôn nghiêm của cô ta đều bị những lời nói này xé tan tành không chút thương xót.
Cô ta run rẩy cả người, sức lực toàn thân đều bị rút ra khỏi người, dường như cơ thể không còn chống đỡ nỗi lắc lư muốn ngã. Xưa nay cô ta chưa từng tự ti đến thế này, xưa nay chưa bao giờ bất lực đến thế này.
Chó hoang cũng không bằng!
Tựa như mũi dao sắc bén, tựa như kịch độc dữ dội.
- Tôi không phải như vậy!
Cô ta ôm lấy mặt mình rống lên, âm thanh rất lớn nhưng trắng bệch vô lực.
- Cô như thế nào? Cô nói tôi nghe xem.
Cường Tử nhìn vào cô ả, giọng điệu lạnh lùng.
- Bị người ta chơi hết mấy ngày liền, bố thí cho cô chiếc xe rách vậy mà còn dàm lái đi khắp nơi, cô không phải tiện nhân thì là gì? Có xe có tiền có đàn ông bao nuôi cô thì cao quý hơn người khác không ai bì nổi chắc? Chẳng lẽ cô không cảm thấy mình còn dơ hơn cả phân chó sao?
Từng chữ xuyên tim.
Chu Bách Tước dừng xe một bên, ang ta không xuống xe mà chỉ mồi một điếu thuốc và hạ kính xe xuống xem Cường Tử gây náo loạn, anh ta cũng chẳng cảm thấy Cường Tử quá đáng, trái lại ông ta cảm thấy như vậy rất khí phách rất có lực, điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy bức rứt chính là chiếc xe Trung Hoa mới mua chưa đến một ngày này, chẳng còn hình dạng ban đầu.
Gây nghiệt mà!
Chu Bách Tước lầm bầm một mình.
Cường Tử nhìn La Tiểu Lỵ khóc đến sắp ngất đi, cúi đầu nói bên tai cô ta:
- Gọi người đến đi, gọi ông cậu Trịnh Lão Hổ của cô dẫn người đến rút gân lốc da của tôi đi, hay là gọi tay người tình Lý Bát Nhất đến làm cho tôi chết đi sống lại đi. Gọi đi, không gọi điện thoại không cầu xin đàn ông giúp đỡ thì cô còn làm được gì? Hay là cô cởi bỏ quần áo quyến rũ tôi thử xem, nói không chừng tôi cũng cầm lòng không được mà đè cô xuống đất ngay tại chỗ. Tôi đoán cô cũng không có dũng khí này đâu, vẫn là gọi điện thoại đi.
Ngữ khí hắn đột nhiên chậm dần xuống, nghe như đang khuyên nhủ thật chất là nhục mạ.
Những lời lẽ này cứ như bom nổ vậy, nổ tan nát La Tiểu Lỵ.
Là con người là ai cũng có giới hạn của mình, lòng tự tôn của cô ta hết lần này đến lần khác bị Cường Tử chà đạp không kiêng nể, cuối cùng cô ta cũng biết gã đàn ông trước mặt này vốn chẳng phải là người, hắn ta là ác quỷ! Cái gì gã cũng biết, lời nói của gã cứ như con dao cứa nát tan tành sự tôn nghiêm của cô ta, gã nhìn từ trên xuống mà trêu tức chế giễu, còn sắc hơn cả dao nữa!
La Tiểu Lỵ quét mắt liếc nhìn đám người vây quanh, những người này đều như đang xem kịch nhìn vào cô, cứ như đang nhìn một con chó cái đang đợi giao phối trên đường. Cô cắn môi để bản thân mình trấn tĩnh trở lại, gọi điện thoại, tại sao không gọi chứ?
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Cường Tử, đưa tay lau lau nước mắt trên mặt.
- Là ngươi ép ta đấy nhá!
- Ừ, cô nói đúng, là tôi ép cô, không phải má cô ép cô. Rồi sao?
La Tiểu Lỵ không nói thêm, nhanh chóng rút điện thoại ra. Lúc cô ta gọi điện trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cô ta muốn người đàn ông trước mặt phải chết! Để cơn ác mộng của mình nhanh chóng kết thúc, sau này sẽ không phải trông thấy gã đàn ông này nữa.
Cường Tử thấy cô ta gọi điện thoại thì cười, cười một cách rất thoải mái.
- Tốt lắm, như vậy mới phải, nên triệt để lợi dụng nguồn vốn liếng trong tay để làm việc thì mới có thể làm ít công to, vốn liếng của cô chính là nhiều đàn ông, rất nhiều, nhiều vô cùng, đúng không.
Hắn lại lần nữa nhục mạ La Tiểu Lỵ, khiến cho La Tiểu Lỵ vốn thương tích đầy mình lại lần nữa bị sỉ nhục nâng cao thêm một bậc.
Cô ta chỉ có thể chờ, chờ cậu cô ta Trịnh Kiến Huy đến, ác mộng của cô sẽ kết thúc ngay lập tức. Cô tin rằng người cậu coi mình như hòn ngọc quý trên tay kia, tuyệt đối sẽ không để mình bị người khác sỉ nhục như vậy. Cậu sẽ đích thân giết chết gã đàn ông như ác quỷ này, đem gã tiễn thẳng xuống địa ngục!
Cường Tử cười cười xoay người bước đi vài bước, đi đến bên người bán hạt dẻ rang bèn nở nụ cười ấm áp.
- Sao rồi?
Hắn nhìn cánh tay ông chủ đang chảy máu, đôi mày cau lại.
Ông chủ không biết phải diễn tả tâm trạng mình như thế nào, thế giới nội tâm của ông ta trước giờ chưa từng sóng gió mãnh liệt như vậy. Cảnh tượng diễn ra trước mắt, còn chấn động hơn bất kỳ một bộ phim màn ảnh lớn nào.
- Tôi…tôi không sao, nhóc con, tốt nhất là cậu mau chóng rời khỏi đi, cô ta thật sự gọi điện thoại kêu người đến thì người thua thiệt sẽ là cậu đấy. Cám ơn cậu, thật lòng cảm ơn cậu, cậu mau đi đi, xe của cậu tôi cho dù đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ dành dụm tiền sửa lại cho cậu, người nông thôn không nói càng bao giờ! Chỉ là phải đợi…phải đợi đấy…
- Sợ con thua thiệt?
Cường Tử hỏi, ánh mắt nôn nóng của người bán hàng rong rất chân thành.
- Cô gái này chắc chắn không đơn giản, nói không chừng còn có liên quan với tụi xã hội đen, một đứa con nít như cậu làm sao ứng phó nỗi, mau đi đi.
Cường Tử vẫy vẫy tay với Chu Bách Tước đang ngồi trong xe đậu bên đường:
- Chu thúc, phiền chú đưa ông chú này đi bệnh viện, tiện thể giúp con hỏi thăm công ty bảo hiểm xem tình huống như hôm nay thì có được bồi thường không nhé? Nếu không thì thiệt thòi lớn rồi.
Chu Bách Tước ngậm điếu thuốc bước xuống xe, tiến đến bên cạnh Cường Tử, cúi đầu nhìn vết thương của ông chủ bán hàng rong, không bị tổn thương vào xương, dưỡng vài hôm là khỏi thôi. Ông ta liếc Cường Tử một cái nói:
- Chơi đùa phá sản!
Cường Tử cười hắc hắc, gãi gãi tóc. Nào còn khí thế không thuận theo không buông tha vênh váo ngạo mạn như lúc nãy nữa.
- Con cũng đau lòng, giờ chẳng phải đang nhờ chú hỏi giúp công ty bảo hiểm đó sao?
- Cậu nói xem công ty bảo hiểm có đền cho cậu không?
Chu Bách Tước hỏi.
- Chẳng biết nữa, có khi gặp vận may đạp nhằm phân chó cũng không biết được.
- Quên nói cho cậu biết, xe của cậu tôi chưa tốn một đồng bảo hiểm nào cả.
Chu Bách Tước để lại một câu khiến cho Cường Tử tim đau thịt đau trứng cũng đau, kéo theo ông chủ quán cứ liên tục cự tuyệt lên chiếc Land Rover, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Cường Tử giơ ngón tay giữa theo cái mông của chiếc Land Rover, Cường Tử biết mình bi kịch rồi.
Mồi một điếu thuốc, ngồi trên quâỳ hàng bị đâm đỗ, Cường Tử cong người nhặt hai hạt dẻ từ dưới đất lên, tách võ đưa vào mồm, sau khi nhâm nhi mùi thơm tràn miệng. Ánh mắt Cường Tử sáng lên, khom người nhặt một nắm hạt dẻ dưới đất, banh đùi ngồi trên chiếc xe hàng ăn một cách say sưa. Hút thuốc lá, ăn một hạt dẻ, sao cảm thấy thoải mái đến nhường này nhỉ?
Đến đi, đến đây hết đi, không dễ gì có được cơ hội lần này, hôm nay tiểu gia tôi sẽ ép các người ra ngoài một phen, bất luận là đứng bên phía tôi hay là đứng bên phía đối thủ, tôi cũng phải xem xem có bao nhiêu người không ghìm nỗi kiên nhẫn nhảy ra giương nanh múa vuốt, muốn giương cờ gióng trống hay là phân định thắng thua, là lừa hay là ngựa cứ kéo hết ra đây chơi.
Có câu danh ngôn Đặng đại gia từng nói, bất luận là mèo đen hay là mèo trắng, cứ bắt được chuột thì là mèo tốt. Cường Tử đổi lại một chút, bất luận chim trắng hay chim đen, đứng về phía ta thì là chim tốt!