Chương 127: Bữa tối lần hai

Biệt thự Ly Hồ

- Chu thúc, chú nói lại lần nữa đi!

- Tự mình xem tin tức đi!

- Con muốn chú nói lại một lần nữa!

- Hạm đội Nam Hải của ta trải qua hơn hai tiếng đồng hồ chiến đấu quyết liệt, tiêu diệt một nhánh hạm đội Nhật Bản xâm nhập qua lãnh hải của ta, phá hủy mười bảy thuyền địch, bắn hỏng bốn thuyền, có ba thuyền địch bỏ chạy. Tiêu diệt hơn ba nghìn bốn trăm người, bắt tù binh hơn sáu trăm người, đây là lần đầu tiên trong suốt gần ba mươi năm nay quân ta đối diện với sự xâm lược của kẻ thù bên ngoài, binh lính chiến sĩ hải quân con em dân ta biểu hiện tinh thần chiến đấu không hề sợ hãi...

- Ha ha... ha ha...

- Cháu đã nghe bao nhiêu lần rồi, sự việc đều đã qua ba tháng rồi!

- Thỉnh thoảng nhớ tới thì nghe chú nói lại cho vui, nhàn rỗi quá mà.

Cường Tử vừa tắm xong, cởi trần ngồi trong phòng khách xem tin tức trên ti vi. Chu Bách Tước cầm một quyển tiểu thuyết mạng xem say mê, sau khi bị Cường Tử gián đoạn có vẻ hết sức bực bội.

- Đúng rồi Chu thúc, mấy ngày trước chẳng phải cháu tham dự thi đại học rồi sao. Hôm nay cùng cháu đến trường, cháu đi xem có giấy báo hay chưa.

- Tự đi!

- Con cần bảo vệ! Chú xem bờ vai con yếu ớt, khuôn mặt trắng trẻo, nhìn xem eo con thì bé nhỏ, con là trẻ vị thành niên!

- Vị thành niên cái khỉ, cậu mấy tuổi rồi!

- Mười tám... mới vừa thành niên mà thôi, đôi cánh non nớt còn chưa mọc đủ lông, chú yên tâm để cháu bay một mình sao?

- Cút!

- Không có tính người!

Cường Tử lấy áo sơ mi Tiêu Lôi mua cho hắn ra, nghe nói là hàng hiệu thế giới, gọi là gì Cường Tử không nhớ, cũng chẳng buồn nhớ. Sau khi mặc lên người cầm một chiếc cà vạt màu xanh đậm nhìn xong vứt luôn lên sô pha, mặc quần tây thẳng thóm xỏ giày sáng bóng, sau đó mặc vét đen vào, soi gương sửa sang lại chút đỉnh.

- Ái chà!

Cường Tử kinh hô lên một tiếng.

Chu Bách Tước ngẩng đầu nhiìn, lười biếng hỏi một câu:

- Lại làm sao thế?

- Con thực sự là con mẹ nó quá đẹp trai, tại sao con có một loại xúc động dập đầu với chính mình thế nhỉ?

- Cút!

- Ha ha

Cường Tử đi ra khỏi biệt thự Ly Hồ, tự mình lái chiếc Audi A6L lấy được của Lân tứ ra khỏi công chính biệt thự. Mở cửa sổ để gió thổi vào, mái tóc màu bạc vẫn còn nước đọng bay lất phất theo gió, một loại sảng khoái cực kỳ khiến Cường Tử không kìm được rên rỉ một tiếng. Châm một điếu Trung Nam Hài, sung sướng như thần tiên.

Sau khi đến Nhất Trung đỗ xe xong, Cường Tử tùy ý vén mái tóc bạc ra sau gáy, tóc thẳng mượt dính vào gáy hắn, phối với một bộ vét màu đen, vẻ tiêu sái anh tuấn nói không nên lời. Bộ quần áo này là Tiêu Lôi tặng Cường Tử trong ngày sinh nhật mười tám tuổi của Cường Tử, Cường Tử vẫn không nỡ mặc, hôm nay đi xem điểm Cường Tử trong lòng tự tin biết mình sắp rời khỏi sân trường Nhất Truung cho nên mặc quần áo mới để lưu lại cho các bạn học hồi ức đẹp đẽ.

Sau khi vào cổng trường Cường Tử phát hiện sân trường yên tĩnh hơn so với bình thường, sau khi kỳ thi đại học kết thúc đang kỳ nghỉ, chỉ có lớp mười và lớp mười một đi học. Đợi qua mấy ngày nữa kết quả thi có rồi, học sinh mới của Nhất Trung sẽ bước vào ngôi trường tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Đông Đỉnh này.

Đông Đỉnh có khu làng Đại học, các trường học nổi tiếng khắp nước đều đều có phân viện ở làng Đại học, trong cả nước, danh tiếng làng Đại học của Đông Đỉnh vô cùng lớn, là một trong số ít những làng Đại học có thực lực có sức cạnh tranh chân chính. Mấy năm trước vì một cơn gió quét qua, khắp nơi trên cả nước đều dấy lên làn sóng xây dựng làng Đại học, thành thị có chút quy mô đều tranh nhau xây dựng, về sau lấy một làng Đại học xây dựng sớm nhất ở phía bắc tuyên bố mắc nợ hai mươi tỉ phá sản tan rã làm mẫu, sau khi bọt bong bóng bị vỡ những làng Đại học vừa xây dựng đó nối tiếp nhau sụp đổ.

Nói thật, Cường Tử đối với việc thi đỗ vào các trường nổi tiếng như Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Phục Đán nắm chắc trong tay, nhưng có một chút lưu luyến gia đình cuối cùng điền trên tờ đơn đăng kí đầu tiên là đỗ Đại học Đông Đỉnh, hai là Đại học tỉnh.

Còn có một nguyên nhân nữa, theo Kim Tiểu Chu vô công dồi nghề gần đây nói, Đại học Đông Đỉnh nhiều nhất không phải là tài tử mà là giai nhân!

Vừa vào cổng trường không đi được bao xa, vốn muốn xem điểm, kết quả bị thầy giáo Trương vừa đi kiểm tra lớp học trở về bắt gặp, ông thầy già bước đi đã tập tễnh kéo Cường Tử đi đến văn phòng của mình, dọc đường cười không khép được miệng.

- Xem điểm à?

Thầy giáo Trương rót đầy hai chén trà, tự tay đưa cho Cường Tử một chén. Cường Tử hết sức khiêm tốn thật thà vội vàng hai tay nhận chén trà, sau khi đặt trên bàn vuốt tóc nói:

- Còn chưa xem, thì chẳng phải bị thầy kéo đến đây sao.

- Bảy trăm mười tám.

Thầy Trương nói ra một con số.

- Dạ?

- Bảy trăm mười tám điểm, thủ khoa khối khoa học tự nhiên tỉnh chúng ta!

- Ái chà... may mắn, may mắn.

- Ha ha, may mắn cái gì, em học hành chăm chỉ thầy nhìn thấy được, đạo trời công bằng, bỏ ra và thu lại là bằng nhau. Nào, nói cho thầy nguyện vọng đầu tiên là trường nào? Đại học Bắc Kinh? Hay Thanh Hoa?

- À,... Đại học Đông Đỉnh.

- Cái gì!

- Thầy Trương...

- Ôi... thôi vậy, kỳ thực học trường nào không hề quan trọng, quan trọng là mục tiêu trò tự phấn đấu là gì. Chỉ cần bản thân nắm chắc, cho dù ở đâu đều sẽ tỏa sáng!

- Cám ơn thầy, thầy Trương.

- Đúng rồi, có việc vẫn muốn nói, nhưng cô Chu bảo thầy đợi sau khi trò kết thúc kỳ thi đại học mới nói với trò, vốn thầy định giấu hai năm nữa, nhưng hiện giờ trò đã tham gia thi đại học hơn nữa nhận được thành tích ưu tú, hiện giờ cũng là lúc nói cho trò rồi.

Cường Tử đứng bật dậy, có chút kích động không thể che dấu.

- Cô Chu nói gì ạ?

- Cô Chu chẳng phải là điều đến Đại học tỉnh rồi sao? Mấy ngày trước gọi cho thầy nói công việc của cô ấy lại điều động, bây giờ đến Đại học Cát Lâm nhận chức Phó Hiệu trưởng, khà khà, tuổi còn trẻ, tiền đồ rộng lớn mà.

- Đại học Cát Lâm?

- Ừ, chính là Đại học Cát Lâm.

Cường Tử lập tức ngồi không yên nữa, hắn sốt ruột giống như con kiến trong chảo lửa đi đi lại lại.

- Nguyện vọng đại học của em không có Đại học Cát Lâm, thế này thì làm thế nào?

Thầy Trương nhìn bộ dạng Cường Tử, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười như hoa nở.

- Chính là biết em ngồi không yên, cô Chu có thể nhìn ra được là rất tốt với em, em là học trò cưng của cô ấy, có thể tiếp tục đi học ở trường của cô ấy cũng coi như là hợp tình hợp lý. Thế này đi, thầy giúp em gọi điện đến Đại học Cát Lâm hỏi xem bọn họ có hứng thú tuyển thủ khoa của tỉnh ta không nhé!

- Thật ạ?

- Thầy già thế này còn có thể lừa em sao?

Cường Tử chạy lên ôm lấy thầy Trương hôn một cái lên mặt thầy, khiến cho mặt thầy Trương đầy nước miếng. Bị lây bộ dạng hưng phấn của Cường Tử, thầy Trương cũng cười ngoác miệng, ông ấy vỗ vai Cường Tử nói:

- Cô thường xuyên nhắc tới em, tối nay đến nhà thầy ăn cơm được không? Coi như là em tạm biệt bà ấy, để bà ấy đỡ thương nhớ em mãi.

- Được!

Ra khỏi văn phòng của thầy Trương, vừa mở cửa liền đâm vào người. Cường Tử từ hiên đi xuống chiếm ưu thế, đói phương lập tức bị hắn đụng phải lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống đất. Cường Tử vội giơ tay ôm lấy eo đối phương, kéo đối phương dậy.

Vừa ôm, Cường Tử cảm thấy trong lòng ấm áp thơm tho, mùi hương cơ thể làm say lòng người xông vào mũi Cường Tử, giống như nha phiến gây tê đại não Cường Tử. Dùng sức khịt khịt mũi, Cường Tử tham lam ngửi thêm mùi hương ngọt ngào này, nhất thời ngây người.

Tay vẫn còn ôm trên eo thon của người ta, chỗ tay tiếp xúc là nhuyễn ngọc ôn hương, eo thon nhỏ Cưởng Tử ôm vừa vặn trong vòng tay, bàn tay to của Cường Tử nắm lấy hông đối phương, cảm giác mê say trên tay khiến Cường Tử không nhịn được bóp mấy cái, đây đơn thuần là hành động vô thức, thuộc về kiến thức cơ bản của kẻ háo sắc.

- Lâm... Lâm Cường?

- Hả, bạn là ai? Biết tôi sao? Gần quá nhìn không rõ.

- Ách... bạn bỏ tôi ra trước đã.

- Thế à, được.

- A.. Sao bạn còn sờ...

- Xin lỗi, có chút yêu thích không nỡ rời tay.

- Còn không buông tay ra.

- A! Hóa ra là cô Tôn...

Cường Tử sau khi làm bộ sợ hãi, vịn lấy eo Tôn Văn Văn, rất ra vẻ đạo mạo thu hồi tay lại, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Cường Tử với bộ dạng nước chảy mây trôi cười cười với Tôn Văn Văn.

- Thật xin lỗi cô Tôn, không đụng đau cô chứ ạ?

- Không... không.

- Cô tìm thầy Trương có việc ạ, vậy em đi trước đây. Tạm biệt cô Tôn.

- Tạm... tạm biệt.

Mặt đỏ như một đóa hoa đào đang nở, Tôn Văn Văn giơ tay ôm đầu, chỗ tiếp xúc nóng bỏng như vậy. Vừa rồi cảm giác đó, quả thực... quả thực khiến người ta không còn chỗ mà tự hình dung ra được. Dáng vẻ này của mình, Tôn Văn Văn quả thực không dám đi vào gặp thầy Trương, đành đứng ở cửa đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống.

Không kiềm được quay đầu liếc nhìn Cường Tử vừa đi lướt qua mình, chỉ thấy tên đó đã đỡ mình vừa rồi ôm eo mình... cánh tay ở dưới một chút đó, đặt bên mũi dùng sức ngửi, vừa ngửi vừa lầm bầm cái gì đó.

- Thơm, quả thực là thơm.

Xoạt!

Nhiệt độ trên mặt của cô Tôn và màu sắc... càng tăng thêm một bậc rồi.

Vội quay đầu không nhìn bóng dáng cái tên đáng ghét ấy nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng đằng sau:

- Cô Tôn, buổi tối cùng đến nhà thầy Trương ăn cơm được không?

- Hả!

Tôn Văn Văn trong lòng hoảng loạn như con nai đi loạn bị lời của Cường Tử dọa cho sợ hãi, cả người đều không kìm được run lên một chút. Vai nàng không ngừng run nhẹ, hai tay ôm một xấp tài liệu học tập trước ngực, cùi đầu không dám quay lại.

- Không muốn đi sao? Vậy để lần sau đi.

Tôn Văn Văn không nhìn thấy khuôn mặt cười xấu xa của Cường Tử.

- Đi!

Vội xoay người, cô nhìn thấy rồi, nụ cười đó, thật đáng ghét!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện