Chương 128: Đãi ngộ
- Cường tử, xin lỗi nhé, hôm nay sinh nhật bà ngoại của em không thể cùng anh đến nhà thầy Trương ăn cơm được rồi. Thực xin lỗi, đừng giận được không?
Nghe cô gái nhỏ Bùi Nặc không ngừng xin lỗi trong điện thoại, Cường Tử không khỏi mìm cười. Cô gái nhỏ này bây giờ coi Cường Tử là trời, dường như từ chối yêu cầu của Cường Tử là vi phạm vào truyền thống tam tòng tứ đức tốt đẹp vậy, sẽ áy náy vô cùng. Cường tử không thể không có chút đắc ý, ai bảo chúng ta là vợ chồng chứ? Có lúc Cường Tử đã nghĩ, nếu tìm cơ hội tốt lừa Bùi Nặc ra ngoài tạo chút không khí lãng mạn. sau đó nhân cơ hội...
- Cô bé ngốc, anh và bà ngoại em ai già hơn?
- Bà ngoại em...
- Thế thì được rồi, hiếu kính người già là truyền thống tốt đẹp của Lâm gia chúng ta, Lâm gia chúng ta đợi cô con dâu là em phát huy tuyền thống này. Nhưng em muốn hiếu kính ông bà có chút khó, về sau để dành phần tinh lực này cho anh và các con đi.
- Các con cái gì?
- Con cái chúng ta tương lai, sinh bảy tám đứa, anh tự làm một cái nhà trẻ..
- Hứ!
- Ngoan, thay chồng dập đầu trước bà ngoại, chúc bà năm nào cũng có ngày hôm nay, phúc như Đông hải, thọ tựa Nam sơn. Nói với bà mấy năm nữa dỗ cháu cho chúng ta, bà chính là hiệu trưởng nhà trẻ!
- Ừ!
Bùi Nặc thực sự cung cung kính kính dập đầu hai cái trong bữa tiệc mừng thọ bà ngoại, nàng nói:
- Chúc bà mãi mãi mạnh khỏe, luôn luôn minh mẫn, vạn sự như ý, phúc như Đông hãi! Con lạy bà hai cái, một cái cho con, một cái cho Cường tử.
Lúc nói những lời này, trên mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng đầy vẻ hạnh phúc, đẹp như hoa.
Bà ngoại phá lệ uống một hớp rượu nhỏ, ăn thêm non nửa bát cơm. Lần trước lúc bà uống rượu, là ngày cô gái nhỏ Bùi Nặc đầy tháng, ba ngậm đắng nuốt cay thủ tiết nửa đời người hạnh phúc rơi mước mắt, uống rượu.
Thầy Trương về nhà trước để chuẩn bị, giúp bà xã bận rộn làm cơm tối. Cường Tử từ trường học ra có chút nhàn hạ buồn chán, nên hẹn bốn người Hạo Nhiên và Lý Vạn Thanh, còn có tóc Lori và tóc vàng ra ngoài, đánh hơn một tiếng bi-a ở phòng bi-a, Cường Tử thắng hết nên cả bốn người không để ý đến hắn, không ai chơi với hắn nữa.
Sau khi mấy người đánh bóng có chút nhàm chán, ngồi nghỉ trên ghế ở sảnh phòng bi-a, vì là khách thường xuyên ông chủ cũng biết mấy cậu thanh niên này đều không phải là dạng tốt đẹp gì, nhưng trước nay chưa từng gây chuyện không trả tiền, đối với những khách thế này ông ta rất thích, cố ý còn tặng mấy chai nước uống.
- Anh Cường, anh thực sự định đến Đại học Cát Lâm sao? Nơi đó nghe nói lạnh đến nỗi đi đái cũng bị đông cứng lại, trong nhà vệ sinh công cộng đều là cột băng giống như cây nhỏ vậy.
Chu Hạo Nhiên hút thuốc hỏi Cường Tử.
- Ừ, Cô Chu ở đó, tôi đến đó có người chăm sóc.
Tóc vàng lắc mái tóc nói:
- Anh Cường, anh cũng mang em đi với, em dù sao cũng không đỗ đại học, em đi theo anh đến Đông Bắc lăn lộn, nói không chừng có thể tìm một em mỹ nữ Nga để làm áp trại phu nhân ấy chứ.
Tóc Lori:
- Đúng thế anh Cường, dẫn bọn em đi cùng đi, em không cần gái Nga, nghe nói đàn bà Nga có vị thịt dê, tanh lắm. Em chỉ thích gái đông bắc, mạnh mẽ hào phóng, đến lúc đó em cũng tìm một cô vợ hoa khôi trong lớp ở Đại học Cát Lâm, đương nhiên hoa khôi trường em nhất định là không dám theo đuổi rồi, đều để dành cho anh Cường đấy!
Lý Vạn Thanh:
- Nửa năm về một lần, hay là một năm?
Cường Tử vỗ vỗ vai Lý Vạn Thanh nói:
- Vẫn là Vạn Thanh hiểu tôi, các cậu ngoan ngoãn ở nhà học hành ngày ngày tiến bộ cho tôi. Tôi dành một tuần để viết ra những tài liệu học tập, liệt kê những sách các chú cần đọc. Hôm nay là buổi trốn học cuối cùng của các chú, trước khi tốt nghiệp mà còn trốn học mà tôi phát hiện thì sẽ treo ngược lên đánh đấy.
- Đợi lúc các cậu tốt nghiệp cấp ba xong thì đến Đông Bắc tìm tôi, tôi dẫn một mỹ nữ Nga cho các chú đón gió tẩy trần. Anh cũng không làm khó các chú, điểm thi đại học dưới năm trăm năm mươi điểm thì sau này đừng có gặp tôi nữa. Tôi mất mặt lắm. Người Liên minh chấp pháp Trung Hoa anh để lại cho các chú, lời không hay nên nói trước, nếu ai lợi dụng phần vốn liếng này để làm điều xằng bậy, tôi tuyệt đối sẽ ra tay có một đứa diệt một đứa, đến lúc đó đừng nói tôi không coi các cậu là anh em.
Tóc Lori thốt ra một câu:
- Anh Cường, anh yên tâm đi, đánh chết chúng em cũng không làm những việc xấu nữa. Thật, em hoàn lương lâu rồi. Nhưng... cái điểm ấy có thể hạ xuống chút không?
Cường Tử:
- Được, giảm một điểm một vạn đô la, ai gom đủ tiền thì gửi vào tài khoản Liên minh chấp pháp Trung Hoa, tôi đảm bảo không làm khó các cậu.
- Thế thì hay là đừng giảm nữa...
- Bốn người đám Triệu ca còn có Chu thúc đều sẽ cùng tôi đi Đông Bắc, ngoài ra tôi điều năm mươi người những người Liên minh chấp pháp Trung Hoa chiêu mộ trên xã hội. Các chú để ý đến người trong trường học, anh không muốn xã đoàn vất vả thành lập được lại bị tan rã thế này, cũng không muốn để Liên minh chấp pháp Trung Hoa thay đổi, làm được không?
- Được!
Mấy người cùng đồng thanh đáp.
- Ừ! Đều là anh em tốt của tôi!
Nhìn nhìn thời gian, đã sắp tan học rồi, Cường Tử ôm hết từng người một.
- Nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ nửa năm về một lần, đến lúc đó chúng ta tụ họp.
- Lại tụ họp!
Ngồi trong xe đợi Tôn Văn Văn tan lớp, Cường Tử châm một điếu thuốc, hắn đang nghĩ làm thế nào để mở lời với Bùi Nhược. Cô gái nhỏ hiện giờ càng ngày càng dựa dẫm vào mình, loại tình cảm này có chút nặng nề trong lòng, thực sự dứt áo ra đi thế này Cường Tử không làm được. Hắn thực sự thích Bùi Nhược, tình cảm giữa hai người đã đến mức độ vua ở đầu Trường Giang, ta ở cuối Trường Giang rồi.
Với thành tích của Bùi Nhược, sau này thi vào bát cứ trường đại học nào cũng không quá khó, chỉ cần chăm chỉ chút thi đỗ thủ khoa tỉnh cũng không phải là nói chơi. Hắn chỉ sợ mình đi rồi, Bùi Nhuợc sẽ thích ứng không được.
Giữa hai người tuy không có thế non hẹn biển gì, tình cảm này lại thần khiết giống như hoa Tuyết Liên nở rộ trên trời, không có chút tạp chất nào.
Gần đây Cường Tử hút thuốc khá nhiều, lúc nghĩ ngợi hút liên tiếp cả một cây thuốc.
Ba ba ba
Tôn Văn Văn sau khi đi ra nhìn thấy xe Cường Tử, đi đến gõ cửa sổ. Cường Tử ngẩng đầu thấy cô cười cười, mở cửa xe để Tôn Văn Văn ngồi vào.
Cửa xe vừa mở, một luồng khó thuốc bay ra khiến Tôn Văn Văn nhíu mày. Cô là người thích sạch sẽ, cũng không biết tại sao chỉ có lúc ở cùng Cường Tử thì cái nhược điểm này của nàng mới bị bỏ qua. Nếu là người khác hút thuốc trong nhà của cô, cô sớm đã tiễn khách rồi. Chính ngay ở văn phòng, có thầy giáo nghiện thuốc lúc muốn hút cũng phải tránh cô.
- Sao lại hút nhiều thuốc thế này? Không tốt cho sức khỏe đâu!
Tôn Văn Văn nhíu mày, chằng phải vì cô ghét Cường Tử hút thuốc, mà là trách Cường Tử hút quá nhiều thôi.
- Xin lỗi cô Tôn, nghĩ chút việc hút thêm một điếu, sau này em sẽ cố gắng hút ít, ha ha.
Cường Tử mở cả bốn cửa xe ra, đợi sau khi khói thuốc tan hết mới đóng cửa xe lại. Xoay đầu nhìn Tôn Văn Văn vẻ mặt đỏ bừng, Cường Tử không tim không phổi hỏi:
- Cô Tôn, mặt cô sao đỏ thế? Có phải là cảm thấy không khỏe không?
- Không có gì, lái xe đi.
Xoay đầu nhìn cửa sổ xe che giấu sự ngượng nghịu của mình, Tôn Văn Văn giả bộ điềm nhiên như không nói. Vừa thấy Cường Tử, Tôn Văn Văn liền nhớ đến bàn tay quái quỉ nắm bóp trên eo mình.
Cường Tử lái xe vô cùng vững vàng, không có vẻ tùy tiện lái hai trăm cây số một giờ trên đường cao tốc, thêm vào đó một phần trầm ổn. Tôn Văn Văn thỉnh thoảng dò xét Cường Tử mặc một bộ vét đen, dùng những từ mặt như quan ngọc, mày như viễn sơn này để hình dung Cường Tử cũng không quá chút nào.
Luyện công trường kỳ giúp khí lực Cường Tử rất hoàn thiện mạnh mẽ, sức khoẻ tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Khí túc u ám trên người giảm đi mấy phần, thêm mấy phần dương cương.
Sau khi nhìn trộm mấy cái, Tôn văn Văn giống như thiếu nữ mười tám đang độ vào xuân, không khỏi lại đỏ mặt. Cô vốn là một phụ nữ độc lập, từ lúc lên cấp hai liền không cần người lớn lo lắng nữa. Học phí đại học là cô làm gia sư tích cóp từng chút từng chút, tuy trong nhà cô không thiếu tiền cha mẹ cũng yêu thương cô nhưng cô vẫn kiên cường dùng thành quả lao động của mình để trả tiền học phí, cố chấp giống như một con chim yến bay trong mưa gió.
Mà lúc này cô lại giống như một cô gái nhỏ lần đầu gặp tướng công thời xưa vậy, không chỉ đỏ mặt mà trong lòng cũng như con nai đâm loạn. Cô từ lúc đi học đến đi làm, trên lịch sử ái tình là khoảng không gian trắng xóa. Bởi vì nguyên nhân thích sạch sẽ cô không muốn tiếp xúc đàn ông, tuy người theo đuổi giống như nước chảy qua sông hơn nữa trong đó không thiếu nhà giàu, thành phần tri thức thậm chí ông chủ doanh nghiệp vốn hơn tỉ đồng nhưng về sau đều bị nàng lạnh như băng cự tuyệt ở ngoài ngàn dặm.
Từ chỉ số thông minh mà nói, cô là một người nổi bật. Về chỉ số cảm xúc mà nói, cô là một kẻ ngốc nghếch.
Còn ngốc hơn cả Bùi Nhuợc.
Hai người có chút ngượng ngùng dọc đường đi không nói chuyện, Tôn Văn Văn từ đầu đến cuối vẫn ngoái đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cổ xoay có chút tê cứng, Cường Tử thấy nửa mặt hoàn mỹ của cô cứ đỏ hồng lên, rung động lòng người. Hít sâu một hơi làm cho mình trấn tĩnh lại, Cường Tử có chút hận mình tại sao sức miễn dịch với phụ nữ đẹp lại thấp như vậy. Nếu nói giá trị thăng bằng là một trăm, thì sức đề kháng của Cường Tử với phụ nữ là năm mươi, đối với phụ nữa hơi xinh đẹp thì sức đề kháng là không, đối với mỹ nữ như Tôn Văn Văn mà nói, sức đề kháng của hắn là âm một nghìn.
Phải biết là lúc trước Cường Tử ở chợ thức ăn, có ý gây rối với con gái béo của bà Vương bán đậu phụ. Vừa đến mùa hè, Cường Tử liền mong mỏi thân hình thịt trắng nõn của cô béo đó, đó gọi là mất hồn.
Thầy giáo Trương đang chặt thịt, vợ thầy Trương đang nhào bột, đang chuẩn bị làm bánh sủi cảo.
Sau khi chào hỏi thầy cô Trương, Cường Tử vừa rửa tay chuẩn bị giúp đỡ, vừa nhìn Tôn Văn Văn đang đứng ở một bên không biết làm sao.
- Có thể ăn thịt không?
Cường Tử nhỏ giọng hỏi.
Tôn Văn Văn vô thức gật đầu, thấy vẻ mặt Cường Tử như cười như không, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cô ơi, có nhân chay không ạ? Gần đây con thích sủi cảo chay, vừa nghĩ liền chảy nước miếng rồi.
Cường Tử hắng giọng.
- Có!
Vẻ mặt vợ thầy Trương hiền từ từ trong bếp thò ra nói:
- Sợ con không ăn thịt, chuẩn bị ba loại nhân cơ.
Cường Tử hất hất cằm với Tôn Văn Văn:
- Vốn người, ba loại nhân, loại đãi ngộ nào còn cao hơn cả phỏng vấn Bush chứ hả?