Chương 349

Thập Nhị cảm thấy Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết trong khoảng thời gian này rất kỳ lạ. Bởi hằng ngày, mỗi khi đến lúc dừng lại nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Thanh Thần luôn xuống ngựa là đi đến dịch trạm ngay, chẳng thèm quan tâm Đạm Tuyết ở phía sau, còn Đạm Tuyết thì dường như cũng chẳng hề bận tâm, lúc nào cũng giữ dáng vẻ thản nhiên như trước. Nhưng hai người nếu vẫn ở chung thế này, vậy thì ở trong xe cùng nhau nhiều ngày, rốt cuộc là hai người họ làm sao mà duy trì được nhỉ?

Thập Nhất nghe xong nghi vấn của hắn, cười nhạo một tiếng: "Được rồi, tính tình Cửu ca ra sao, đệ cũng chẳng phải không biết, hỉ nộ vô thường. Được như thế này cũng có thể xem như là hiếm thấy rồi."

Mà lời nói của Thập Nhất lại hoàn toàn nói đúng điểm mấu chốt.

Mỗi ngày Hoàng Phủ Thanh Thần ngồi trong xe ngựa, đều luôn đau lòng khi thấy Đạm Tuyết vất vả chịu đựng đường đi vất vả, không nhịn được mà để nàng dựa vào lòng mình nghỉ ngơi, nhưng vừa đến dịch trạm ở bất kỳ nơi nào, thì lại nhớ đến đơn thuốc tự tay Nam Cung Ngự viết kia, chỉ có dốc sức kiềm chế mới có thể khiến bản thân không nổi giận với nàng. Mà cứ như vậy, vất vả nhưng vừa may lại hợp với bản thân hắn.

Rốt cuộc, khi đến thị trấn nhỏ gần Đại Sở, Hoàng Phủ Thanh Thần dường như sắp bị sự đấu tranh trong nội tâm bức điên luôn rồi!

Hoàng Phủ Thanh Vũ sau khi họp mặt cũng bọn họ, liền đi tìm Tịch Nhan. Còn Đạm Tuyết, đã lâu chưa đặt chân lên mảnh đất Đại Sở, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên vui mừng, ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, rồi rời khỏi quán trọ, thẩn thờ đi trên đường, cảm thấy ngay cả không khí đều có vị ngọt.

Đây chỉ là một trấn nhỏ không tấp nập lắm, cỏ cây trên đường thưa thớt, ngã tư đường cũng không có bao nhiêu người, Đạm Tuyết vẫn đi dạo ung dung qua lại trên phố rất nhiều lần.

Nhưng nàng không biết, Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ở cửa sổ lầu hai của quán trọ sát đường cái, dõi theo nàng, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác mang tên sợ hãi!

Nơi này dù sao cũng là Đại Sở, hắn rất sợ, rất sợ nàng cứ thế mà đi, đi mãi đi mãi rồi rời khỏi hắn.

Vào buổi chiều, Đạm Tuyết đang định nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa, mở cửa thì thấy là chưởng quầy của quán trọ, trong tay cầm một phong thư, thấy nàng, cười nói: "Cô nương, bên ngoài vừa đưa đến một phong phư, gửi cô nương."

Đạm Tuyết đưa tay nhận lấy, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng đối diện mở ra, ngẩng đầu lên, thì bắt gặp Hoàng Phủ Thanh Thần đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Đạm Tuyết xoay người vào phòng lấy một ít bạc lẻ đưa chưởng quầy, cuối cùng cũng chẳng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần chút nào, mà đóng cửa phòng lại.

Tiếp đó, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ nháy mắt đã trở nên xanh mét!

Thư là do Trầm Mặc Ngân viết. Đạm Tuyết không chút bất ngờ khi ca ca biết rõ hành tung của mình như lòng bàn tay, lúc nàng còn ở Bắc Mạc, ca ca đưa đến lá thư này, ngay cả tình hình gần đây của nàng đều hiểu rõ mười mươi, khi đó nàng mới biết, hóa ra ca ca vẫn luôn phái người ở bên nàng.

Trên thư, Trầm Mặc Ngân cũng vẫn không nói thêm gì cả, chỉ vô cùng đơn giản nói với nàng, nếu đã đến Đại Sở rồi, thì hãy về nhà.

Đạm Tuyết hiểu ý của hắn, việc 'về nhà' mà hắn nói, đó là khiến nàng rời khỏi Hoàng Phủ Thanh Thần, từ nay về sau cùng Bắc Mạc cắt đứt quan hệ, nàng vẫn sẽ là Trầm Đạm Tuyết, là muội muội của Trạng nguyên gia Đại Sở, chứ không phải là Cửu hoàng phi của Bắc Mạc.

Nhưng trong đầu Đạm Tuyết bỗng dưng hiện lên gương mặt khi nãy của Hoàng Phủ Thanh Thần, bản thân vẫn đang hoảng hốt, nhưng đã đem lá thư đến ngọn nến thiêu cháy.

Rời khỏi hắn sao?Nàng nhìn ánh lửa từ trang giấy trước mặt mình dần thiêu rụi, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập bi thương.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người mở tung, Hoàng Phủ Thanh Thần nghiêm mặt lạnh lùng sải bước vào phòng, liếc mắt một cái thì thấy được lá thư đã bị đốt thành tro, cười lạnh một tiếng: "Hắn nói gì với nàng?"

Đạm Tuyết không ngẩng đầu, cũng không nói gì cả.

Hoàng Phủ Thanh Thần tiến lên, bắt lấy cánh tay nàng, bức nàng nhìn mình: "Nói mau, hắn nói gì với nàng? Có phải hắn biết Thất ca tìm đến đây, hắn không cần Hoa Tịch Nhan nữa, nên xuống nước cầu xin, mong nàng trở lại bên cạnh hắn?"

Đạm Tuyết nhìn hắn, thật lâu sau, đột nhiên không tiếng động mà rơi lệ.

Hoàng Phủ Thanh Thần lập tức hoảng loạn, chân tay luống cuống nhìn nàng. Hắn chưa từng thấy nàng khóc, thậm chí đến hốc mắt nàng có hồng lên hắn cũng không thấy, nhưng bây giờ, vì sao nàng khóc? Bởi vì Nam Cung Ngự muốn nàng trở về, vui mừng mà khóc, hay bởi vì nguyên nhân nào khác?

Trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, không kịp nghĩ thông suốt điều gì, liền ôm nàng sát vào lòng: "Đạm Tuyết, Đạm Tuyết ...."

Hắn liên tiếp gọi nàng từng tiếng, nhưng vốn chẳng nói được câu chôn tận sâu đáy lòng --- Đừng rời bỏ ta.

Đạm Tuyết vẫn tiếp tục khóc, dựa sát vào lồng ngực cứng rắn của hắn, giờ khắc này lại trở nên mềm mại, nhưng cũng thật ảm đạm -- vì sao, chàng lại tốt với ta như vậy chứ?

Từ đầu đến cuối, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không biết vì sao nàng khóc, sáng sớm hôm sau, hắn tỉnh lại trên giường của nàng, liếc mắt một cái liền thấy dưới đất một dúm tro tàn của lá thư bị đốt. Đạm Tuyết nằm phía sau hắn, đưa lưng về phía hắn, nên không biết nàng đã thật sự tỉnh hay chưa.

Hắn ngồi đằng kia, nhìn đống tro tàn hồi lâu, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng khoát áo đứng dậy, rời khỏi phòng Đạm Tuyết.

Vừa ra khỏi cửa, vừa vặn gặp Thập Nhất Thập Nhị đang đứng trước cửa phòng hắn, bỗng dưng thấy hắn từ phía đối diện đi ra, chỉ một thoáng trên mặt hai người đều lộ vẻ hiểu ra mọi chuyện: "Khó trách gõ cửa mãi cũng chẳng thấy ai đáp, hóa ra Cửu ca ở bên phòng Cửu tẩu."

Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, giữ gương mặt bình tĩnh không nói được lời nào về phòng, đóng cửa lại.

Trên mặt Thập Nhị hiện ra vẻ mờ mịt: "Chuyện này là sao ta? Sao sắc mặt ngược lại còn khó chịu hơn nhỉ?"

Thập Nhất không nhin được nói với khẩu khí than thở: "Chắc là nghiệt duyên kiếp trước đó."

Trong phòng, không còn nghe thanh âm bên ngoài nữa, vốn đang xoay lưng vào tường, lúc này Đạm Tuyết mới chậm rãi xoay người, ngồi dậy. Bên cạnh còn lưu lại độ ấm và khí tức trên người Hoàng Phủ Thanh Thần, khiến tim người ta có cảm giác đập thình thịch.

Nàng nhịn không được đành nở nụ cười.Ngay cả hương vị trên người cũng làm người ta mê muội, khó trách có nhiều nữ nhân vây quanh như vậy.

Nếu, bên người hắn có nhiều oanh yến như vậy, thế thì, thiếu một mình nàng, thật ra cũng không quan trọng lắm?Huống chi, cho đến bây giờ, nàng cũng chẳng phải là niềm vui của hắn, mà ngược lại, nàng luôn là nguyên nhân khiến hắn tức giận phát hỏa.

Cho nên, buông tay như vậy, có lẽ đối với cả hai đều tốt.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện