Chương 350
Hai ngày qua đi, cuối cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã tìm được và đưa Tịch Nhan trở về như ý nguyện, còn ở đây, mọi người cũng đều rời quán trọ. chuyển qua một sơn trang lận cận trong vùng.
Tinh thần của Hoàng Phủ Thanh Thần sa sút qua từng ngày, nhất là sau khi thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm đứa bé kia về, tuy rằng, sau khi xác minh sự thật là Hoa Tịch Nhan dùng đứa bé đó để lừa hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bình tĩnh rất nhanh, còn ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần, thì tăm tối vô cùng.
Đứa bé, đứa bé, đứa bé, ..... Có đôi khi, thậm chí hắn tự lừa mình dối người rằng, nếu chưa từng có đứa bé kia, thì sẽ tốt biết mấy? Ít nhất đến giờ, hắn còn có thể lừa mình dối người hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có nàng kề bên.
Trong hoa viên, hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, không ngừng trút rượu xuống bản thân, thầm muốn để bản thân say khướt.
Còn Nam Cung Ngự, cuối cùng vẫn có ngày hắn tìm đến cửa.
Không ai biết, giây phút khi Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn thấy Nam Cung Ngự, ý nghĩ muốn lập tức giết hắn nhiều đến mức nào, ngoài trừ trên lầu các bên kia, Đạm Tuyết không chớp mắt nhìn về phía này.
Hoàng Phủ Thanh Thần biết sáng sớm Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, để chuẩn bị cho giây phút này, nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế nổi hận của bản thân khi đối diện với tên nam nhân kia. Hắn có thói quen không mang theo kiếm, nhưng Thập Nhất thì có, trừ lúc yết kiến ra, thì khoảng thời gian còn lại thì bội kiếm không rời khỏi ngươi. Mà lúc này, Thập Nhất lại đứng ngay sau hắn, hắn chỉ cần duỗi tay ra, là có thể rút được ngay.
Đúng lúc này, phía sau bỗng truyền đến những tiếng bước châ hỗn loạn, hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy Tịch Nhan đang chạy đến.
Tịch Nhan liền đứng trước mặt Nam Cung Ngự, nâng tay lên gỡ mặt nạ trên mặt Nam Cung Ngự xuống.
Hoàng Phủ Thanh Thần dường như đã quyết định 'hành động' với kiếm của Thập Nhất, nhưng đột nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đến, bất động thanh sắc đè bờ vai hắn. Thập Nhất đứng phía sau bỗng dưng phát hiện điều gì, nắm chặt kiếm trong tay, ninh mi nhìn tình hình trước mắt.
Tịch Nhan nói chuyện cùng Nam Cung Ngự, từ đầu đến cuối, nội dung cuộc đối thoại của hai người họ vốn chẳng hề bận tâm chút gì khi người ngoài nghe được, Hoàng Phủ Thanh Thần không khỏi nghĩ đến giờ phút này nàng đứng trên lầu các --- trong lòng Nam Cung Ngự vốn không có nàng, một chút cũng không! Nhưng vì sao, nàng còn muốn vì hắn ta, quyết tuyệt như vậy, phấn đấu hết mình như vậy?
Cuối cùng, Tịch Nhan vẫn còn nhớ đến việc quay về vòng tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ một lát sau, đã chạy nhanh như tên bắn vào nơi ấm áp ấy.
Hoàng Phủ Thanh Vũ trao đổi ánh mắt với Thập Nhất, còn mình thì đưa Tịch Nhan rời khỏi đó trước. Thập Nhất cũng kéo Hoàng Phủ Thanh Thần lại, tránh cho hắn tiến lên trước, chạy về hướng chuồng ngựa.
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần lại quay đầu nhìn về phía lầu các kia, nơi đó, bên cửa sổ, quả nhiên có thể thấy thân ảnh của Đạm Tuyết.
Cảm giác tức giận trong hắn không khỏi dâng lên, hung hăng đẩy Thập Nhất ra, còn mình chạy ngược về phía lầu các.
Đạm Tuyết nghe tiếng bước chân hắn lên lầu, xoay người về phía hắn.
Ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Thần hiện vẻ tàn nhẫn, liếc mắt nhìn Thập Nhị đang đứng một bên: "Đệ đi trước đi"
Thập Nhị bất lực trong việc khuyên Đạm Tuyết rời đi, thấy hắn đến đây, nhất thời như được đại xá: "Vậy Cửu ca, huynh nhớ đưa Cửu tẩu trở về, cẩn thận nhé"
Thập Nhị xoay người đi xuống lầu, Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt lạnh lùng nhìn Đạm Tuyết, bỗng nhiên lấy cung tiễn trên tường ra, kéo căng dây cung, nhắm ngay về phía người Nam Cung Ngự.
"A Cửu!" Đạm Tuyết thất thanh kêu lên, kéo tay áo hắn.
Nàng biết tài bắn cung thiên xạ của Hoàng Phủ Thanh Thần, Dung phi từng nhắc đến chuyện này, cảm thán rằng hắn văn không được võ cũng không xong, nhưng duy chỉ có tài bắn cung là tuyệt đỉnh, hơn tất cả những huynh đệ khác.
Nàng không dám nghĩ, nếu mũi tên của Hoàng Phủ Thanh Thần được bắn ra, công tử có thể chống đỡ được không.
Hoàng Phủ Thanh Thần cười giễu một tiếng: "Đau lòng sao? Nàng đau lòng là chuyện của nàng, ta cũng có mối thù ta muốn báo."
"Không liên quan đến công tử!" Dưới tình thế cấp bách, Đạm Tuyết chợt thốt lên nói, "Đơn thuốc kia là ta xin công tử kê cho, là ý của ta, không phải lỗi của công tử!"
Gương mặt căng thẳng của Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên run rẩy một chút, cung tiễn cũng run lên nhè nhẹ, cuối cùng, tay run lên, mũi tên kia vô lực rơi xuống, không còn chút uy lực nào.
Nhưng hắn cũng đã nhanh chóng rút một mũi tên khác, rồi chuyển hướng, nhắm ngay về phía Đạm Tuyết, thanh âm vừa lạnh vừa cứng rắn: "Nói như thế, ta hẳn là nên bắn chết nàng ư?"
Đạm Tuyết nhìn hắn, khóe môi hơi động, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Nếu bắn chết ta, có thể làm lòng chàng nguôi ngoai hơn, vậy thì chàng bắn chết ta đi"
Sau đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng không thấy, Hoàng Phủ Thanh Thần trước mắt giống như không đứng thẳng nổi, lùi từng bước, thân mình chao đảo, giống như phải dốc hết khí lực mới chống đỡ được mà tiếp tục đứng thẳng, cắn răng nhìn về phía nàng: "Nàng đã quyết định đi cùng hắn, phải không?"
Đạm Tuyết không hề động, cũng không lên tiếng.
Ngay cả hô hấp Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không dám, bởi vì mỗi lần hít vào, đều khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn khôn nguôi, còn mỗi khi thở ra, hắn liền cảm thấy khí lực trên người mất đi từng chút một.
Cuối cùng, hắn đột nhiên hét to một tiếng, lần nữa giương tên nhắm ngoài cửa sổ, lúc này, lại hướng lên không trung!
Chỉ nghe "Vụt" một tiếng, tên xé toạc không khí bay đi, biến mất nhanh chóng vào những đám mây.
Hắn ném cung tiễn đi, lưu lại một câu cuối cùng: "Trầm Đạm Tuyết, đời này kiếp này, đừng để ta gặp lại nàng"
Nam Cung Ngự không dẫn người đuổi theo Hoàng Phủ Thanh Vũ, bởi vì hắn biết rõ bản lĩnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ, một khi đã có chuẩn bị, sẽ không cách nào đuổi theo hắn được. Vì thế, Nam Cung Ngự chỉ dẫn theo người, đi lên lầu các.
Đạm Tuyết vẫn đứng bên cửa sổ, nhắm chặt đôi mắt, trên mặt lại mơ hồ có vệt nước mắt bị gió thổi khô.
Nam Cung Ngự chậm rãi bước đến, thấy dáng vẻ nàng, cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Ở lại cũng tốt. Đi thôi, Mặc Ngân đang ở tầng dưới đợi muội đó"
Cuối cùng, Đạm Tuyết chậm rãi mở mắt ra, nhìn Nam Cung Ngự trước mặt, nhẹ nhàng nở nụ cười. Nàng rốt cuộc vẫn rời khỏi Bắc Mạc, nàng rốt cuộc vẫn rời khỏi người kia, nàng rốt cuộc cũng được đứng trước mặt công tử, nàng rốt cuộc cũng được gần hắn như vậy, nàng rốt cuộc cũng đã về bên cạnh ca ca ...
Nhưng mà vì sao, không vui vẻ, một chút cũng không hạnh phúc?
Đạm Tuyết nhẹ nhàng hít vào một hơi, giữ nguyên nụ cười: “Đa tạ công tử, thật ra, ta cũng nhớ mong ca ca, giờ rốt cục có thể nhìn thấy huynh ấy.”
Nay, rốt cục sẽ không còn được gặp lại người kia .
Kiếp này, mãi không gặp lại.