Chương 428
Đã bao lâu rồi nàng không ngồi cùng hắn? Hay là, mình cùng hắn ngồi với nhau được mấy lần?
Linh Hi có chút hoảng hốt, tuy rằng cũng không muốn biểu hiện ra quá mức rõ ràng đáy lòng đang thẫn thờ, nhưng vẫn có chút khống chế không được, cúi đầu lẳng lặng dùng bữa.
Thập Nhất cũng có vẻ không giống như ngày thường, nhưng không nói lời nào, không thể hiện cảm xúc gì ra ngoài.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc dùng bữa, còn Tịch Nhan lúc nào cũng nhìn về phía hai người, hồi lâu sau, rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí nặng nề này, thở một hơi thật dài, nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Chàng nhìn hai người kia xem, thành thân đã được bốn năm rồi, nhưng sao lại có bộ dáng e thẹn giống như tiểu nữ nhi thế kia?”
Linh Hi nhất thời mắc nghẹn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tịch Nhan đang tựa tiếu phi tiếu một cái, lại nhịn không được quay đầu nhìn Thập Nhất. Nàng thấy hắn mỉm cười nhìn về phía Tịch Nhan, nói: “Làm sao giống Thất ca cùng Thất tẩu chứ, mới thành thân chỉ một ngày liền thân mật như vậy.”
Tịch Nhan bị nghẹn nói không ra lời, tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được bật cười thành tiếng, ngay cả Bất Ly cũng biết Thập Nhất nói không phải lời hay gì, cô bé trốn vào lòng phụ thân nở nụ cười.
Nhưng lời này lọt vào trong tai Linh Hi lại mang theo hàm ý khác nên nàng miễn cưỡng cười.
Tịch Nhan càng nổi giận, không e dè giơ tay đánh Thập Nhất một cái: “Phu thê vốn phải thân mật, Nghị thân vương văn thao võ lược ngay cả chuyện này cũng không biết sao?”
Thập Nhất nở nụ cười:“Đa tạ Thất tẩu chỉ giáo.”
Mãi cho đến lúc dùng bữa xong, Linh Hi cũng không nói một câu, có đôi khi cũng cố ý muốn nói một hai câu, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tịch Nhan, nàng lại bất giác nuốt những lời muốn nói vào trong lòng.
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan và Bất Ly rời đi trước, trong điện chỉ còn lại Thập Nhất cùng Linh Hi. Linh Hi vẫn không nói một lời như trước, ánh mắt Thập Nhất cũng ám trầm xuống, rốt cuộc hắn cũng mở miệng nói: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau tiêu sái bước đi trên đừng, Linh Hi hiếm khi im lặng như thế, im lặng đến nỗi Thập Nhất đi phía trước nhíu mày càng chặt.
Nàng chưa bao giờ im lặng như vậy, không ngờ hôm nay lại thành bộ dáng thế này.
Lúc hắn dừng chân xoay người lại, Linh Hi vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi đụng vào người hắn, nàng mới giật mình ngẩng đầu lên, lại lui ra phía sau vài bước, lúc này mới khôi phục nụ cười hắn từng quen thuộc: “Thập Nhất gia, làm sao vậy?”
Nắm lấy bàn tay nàng, khi chạm vào bàn tay hắn, hắn mới nhận thấy được bàn tay nàng vô cùng lạnh lẽo.
“Nàng không thoải mái sao?” Hắn nhướng mày, thản nhiên hỏi.
Linh Hi chậm rãi nắm chặt bàn tay, lắc lắc đầu: “Ta tốt lắm, cám ơn Thập Nhất gia quan tâm.”
Thập Nhất cảm thấy không thở nổi, rốt cuộc nhịn không được gọi nàng: “Tiết Linh Hi.”
Linh Hi lập tức thối lui vài bước, nói: “Thập Nhất gia, trời tối rồi, nên sớm hồi phủ đi.”
Nàng theo đi qua người hắn, không hề liếc hắn một cái. Thập Nhất cảm thấy trong lòng giống nhau bị người ta bóp chặt, cảm giác này không thể nói thành lời.
Cho đến khi lên xe ngựa, nàng vẫn cúi đầu ngồi ở bên trái xe ngựa, giống như đang cúi đầu nhìn mũi chân mình, cũng không nói một lời.
“Ta thật không ngờ nàng lại biến thành như vậy.” Sau một lát, Thập Nhất rốt cuộc thản nhiên mở miệng.
Trong lòng Linh Hi chấn động. Hắn rất ít khi cùng nàng nói chuyện như vậy, nhất là, sau nửa năm không gặp nhau, hắn đột nhiên nói ra những lời này, tâm mặc dù bình lặng như nước, chỉ sợ cũng sẽ bắt đầu gợn sóng, huống chi, tâm nàng còn chưa được bình lặng như nước. Linh Hi cố nén, không nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài xe ngựa.
“Tiết Linh Hi.” Thập Nhất lại gọi nàng một tiếng, vươn tay muốn đỡ lấy vai của nàng.
“Không cần như vậy!” Linh Hi bỗng dưng quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt trong nháy mắt liền đỏ ửng, “Thập Nhất gia, xin ngài không cần như vậy. Ta thực cảm kích ngài đã khoan thứ cho cha ta, ta cũng biết trong lòng ngài đối với Tiết gia chúng ta vô cùng chán ghét, cho nên, Thập Nhất gia, cứ giống như nửa năm qua, không được sao? Ngài coi như trên thế gian này không có con người như ta, ta cũng sẽ không bao giờ đến quấy rầy ngài nữa. Thập Nhất gia, nửa năm qua ta đã tập thành thói quen rồi, thói quen ngài không xuất hiện, thói quen không nghe được thanh âm ngài...... Ta rất tốt, thật sự tốt lắm, so với trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn rất nhiều.”
Bàn tay Thập Nhất cương cứng ở giữa không trung, ngón tay nắm chặt lại.
Linh Hi cố nén không cho nước mắt rơi xuống, dời tầm mắt đi không dám nhìn hắn nữa, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ta không phải là người có nghị lực. Xin ngài đừng quá tốt với ta, tuy rằng ta thật sự rất muốn rất muốn nhài rất tốt với ta, nhưng mà ta không chịu nổi, Thập Nhất gia, ta thật không chịu nổi – chỉ sợ ngài chỉ nói một câu dịu dàng, ta sẽ đánh mất đi chính mình. Bốn năm qua, ta hết lần này đến lần khác ta đã đánh mất đi chính mình, nay ta thật vất vả lắm mới thuyết phục bản thân mình hết hy vọng, Thập Nhất gia, ta cầu xin ngài --”
Quả thật nàng không thể chịu đựng được nữa, nước mắt chảy xuống hai má. Linh Hi dùng hết toàn lực lau khô, nhưng nàng chỉ cảm thấy dù cố lau thế nào thì nước mắt vẫn không ngừng rơi, đang lúc có chút bối rối, đột nhiên bị người ta kéo vào trong lòng.
Nàng cơ hồ khắc chế không được đẩy hắn ra: “Không cần, xin ngài không cần quá tốt với ta, cha ta thiếu nợ ngài, ta chỉ có thể nói với chính mình dùng cách không quấy rầy đến cuộc sống của ngài để bồi thường cho ngài...... Thập Nhất gia, ta thật sự không muốn quấy rầy ngài nữa, mặc kệ người trong lòng ngài là ai đều không quan trọng nữa, từ nay về sau, ta sẽ không quấy rầy ngài nữa --”
“Tiết Linh Hi!” Thập Nhất dùng sức siết chặt cổ tay nàng, không cho nàng giãy khỏi, cắn răng gọi nàng một tiếng, nhưng chỉ thấy trong đôi mắt nàng đẫm lệ, cuối cùng nhịn không được vươn tay ôm lấu khôn mặt của nàng, ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng thì thào, “Ta nên bắt nàng làm sao bây giờ......”
Nàng vốn không phải là người có ý chí kiên định, trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, vùi vào trong lòng hắn gào khóc to lên: “Chàng sẽ không biết nửa năm qua ta có bao nhiêu khổ sở đâu, chàng không biết ta muốn gặp chàng nhiều như thế nào đâu, nhưng ta không dám, ta thật sự không dám...... Ta đâm chính mình một đao, chàng buông tha cho phụ thân ta, lại cứu ta, là ta nợ chàng, cho tới bây giờ đều là ta nợ chàng, cho nên ta không dám xuất hiện ở trước mặt chàng, ta nói với chính mình an tâm làm một Vương phi xa lạ của chàng...... Ta thật sự đã dùng hết toàn lực hiểu rõ rồi, chàng không cần trong lúc này làm tan rã ý chí của ta --”
“Đủ, không cần làm hơn nữa --” Thập Nhất chậm rãi dùng sức ôm lấy người trong lòng, “Không cần làm hơn nữa......”
Hắn ôm ấp, cho tới bây giờ đều là khát vọng của nàng, nhưng cũng đánh nát tất cả những kiên trì mà nàng tự cho là đúng. Linh Hi rốt cuộc nói không nên lời chôn mặt ở gáy hắn, không ngừng khóc to.