Chương 63
Lúc chờ máy bay ở sảnh chờ, hai người không nói lời nào.
Trình Ca rất bình tĩnh, Bành Dã thoạt đầu có chút tâm sự nặng nề, sau đó bình tĩnh; ngược lại là Trình Ca, dần dần trở nên có tâm sự nặng nề.
Máy bay phải chuyển ở Hồng Kông, lộ trình đoạn đầu từ Johannesburg đi Hồng Kông là mười ba tiếng.
Vé của Bành Dã đã đặt từ lâu, Trình Ca mua vé sau, ngồi cùng anh, không mua khoang hạng nhất.
Lên máy bay, Trình Ca nâng cái vali xách tay nhỏ lên để vào tủ hành lý, phía sau Bành Dã đi lên mấy bước đón lấy, giọng trầm thấp, nói: “Để anh, em đừng di chuyển.”
“Chỉ hai bộ quần áo, nhẹ lắm.” Trình Ca nói.
Sau khi ngồi xuống, bên cạnh có người đi lên nhét hành lý, Bành Dã thấy, giơ tay lên bảo vệ đầu Trình Ca.
Trình Ca nhìn anh một cái: “Kiểu cách rồi.”
Bành Dã bình tĩnh nói: “Đừng để rớt xuống đập trúng đầu em.”
“… Người anh em da đen này còn cường tráng hơn anh, cái vali của anh ta còn nhỏ hơn của em.”
Bành Dã: “…”
Hai người đều suy nghĩ chuyện của mình, lại có một khoảng thời gian rất dài không có đối thoại khác.
Không lâu sau khi cất cánh, tiếp viên tới đưa bữa ăn, hỏi muốn đồ uống gì, Trình Ca nói: “Cà phê.”
Bành Dã ngăn lại, nói: “Không cần, sữa tươi.”
Trình Ca hơi nhíu mày, cảm thấy hôm nay anh không thích hợp lắm, nhưng cũng nói: “Vậy thì sữa tươi.”
Bành Dã hỏi: “Còn buồn nôn không?”
Trình Ca: “Không.”
Một lát sau, cô phát hiện anh vẫn đang nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”
Bành Dã nói: “Em vất vả rồi.”
Trình Ca suy nghĩ chạy đến Nam Phi một chuyến, quả thực giày vò, nhưng: “Cũng tạm, không thể nói là vất vả.”
Lúc ngồi gần bảy, tám tiếng, chân Trình Ca hơi phù, cô cúi người xuống xoa chân. Bành Dã thấy, cúi người nắn bóp cho cô.
Trình Ca hoàn toàn không quen. Bành Dã là người không thích cách cư xử thân mật không thể tách rời ở nơi công cộng, cô cũng vậy.
Nhưng sức tay đàn ông lớn, thu lực, bóp vừa đau vừa mềm, Trình Ca cũng không tránh nữa.
Cách hành lang, có một ông bố dẫn theo con gái; thời gian ngồi máy bay quá dài, đứa bé vất vả lại mệt, phát cáu khóc hu hu không ngừng. Ông bố ôm đứa bé vào lòng, nhẹ giọng nhỏ nhẹ dỗ dành.
Cô bé không nghe theo, càng khóc càng đau lòng, ông bố bế cô bé lên, đi tới đi lui trên hành lang, dỗ cô bé, hôn gò má ướt nước mắt của cô bé.
Trình Ca nhìn. Bành Dã cũng nhìn.
Trình Ca nói: “Hồi nhỏ em cũng như vậy.”
Cô bé kia nằm trên vai bố rơi hạt đậu bạc cộp cộp, Bành Dã hơi cười cười: “Khó mà tưởng tượng.”
Trình Ca nói: “Bố em cũng dịu dàng như thế.”
Bành Dã nhớ tới điều gì đó, nụ cười liền thu lại.
Trình Ca vẫn chưa nhận ra, nhìn đôi bố và con gái đó một hồi. Cô nhớ tới bố cô, cũng có mẹ, còn có tê giác con và voi con trên cánh đồng. Cô nghĩ, mang thai là thận trọng, con cái là trách nhiệm, là phó thác.
Bành Dã nói: “Lúc bố em mất, em bao nhiêu tuổi?”
“Hơn mười bốn tuổi.” Trình Ca nhàn nhạt nói, “Người trong xe đối phương uống rượu.”
Bành Dã biết, tài xế của chiếc xe bị em trai anh lao qua đó say rượu lái xe, cho nên lúc xông về phía xe bố Trình Ca, không đạp thắng.
Sớm nên là lúc rồi. Anh buông chân cô ra, thẳng người, vừa định nói gì đó, Trình Ca chỉnh ghế thấp xuống, nói: “Em ngủ đây.”
Thế là Bành Dã nói: “Được.”
Quãng đường sau đó, anh không ngủ.
Đến Hồng Kông, chuyển máy bay đi Thượng Hải cũng nhanh. Lúc sắp đến Thượng Hải, triệu chứng khó chịu của thân thể Trình Ca hoàn toàn chuyển biến tốt, cô mới nhớ tới hỏi: “Đã mua vé đi Tây Ninh rồi sao?”
“Không có.”
“Vốn đã định lúc về tiện đường thăm em?”
Bành Dã nhìn cô: “Ừm.”
Trình Ca bình thường nói: “Không có chỗ ở, để cho anh gọi đến nhà một đêm.”
**
Lần đầu tiên Bành Dã đến nhà Trình Ca, sạch sẽ, cảm giác lạnh lẽo, thấy được Minh Châu Phương Đông trên sông Hoàng Phố.
Bành Dã cũng nhìn thấy máy ảnh xếp đầy trên toàn bộ bức tường, anh cảm thấy giống như mắt Trình Ca.
Anh đặc biệt đến gần xem, Trình Ca quay đầu lại thấy, nói: “Không sợ sao? Người từng tới nhà em đều sợ cái đó.”
Bành Dã nói: “Vậy hẳn là họ sợ em.”
Trình Ca liền hỏi: “Anh không sợ em?”
Bành Dã cười nhạt, nhớ tới đêm hôm ấy, trên người nữ sinh trung học dính máu, ôm máy ảnh trong lòng, mắt cô giống như ống kính máy ảnh.
Một tảng đá đè nặng trong ngực Bành Dã, ở trước mặt cô vô cùng nặng nề vô lực. Anh rốt cuộc quay đầu nhìn cô, giọng không lớn: “Trình…”
“Anh đi tắm trước đi.” Trình Ca nói.
“… Ừm.”
**
Bành Dã đứng trong gian tắm vòi sen, dùng nước lạnh hung hăng xoa mặt mấy cái, không nhịn được chế giễu bản thân, trước đây lúc đi Thanh Hải cũng không do dự bất định (1) như lúc này.
(1) Bất định: Ở trạng thái không ổn định, hay thay đổi.
Mùi sữa tắm của Trình Ca tràn ngập bốn phía, là ôliu xanh, mùi thơm cơ thể của cô anh đã sớm quen thuộc.
Giữa chừng, Trình Ca đẩy cửa: “Bành Dã, em đến đây.”
Bành Dã quay đầu lại, cách tấm kính nước chảy ngang dọc, cô cởi từng món quần áo, khỏa thân đi vào. Lúc này anh mới kịp phản ứng, lập tức xoay vòi nước một cái, chỉnh nhiệt độ nước nóng.
Cô đã tới, dầm nước ôm lấy thân thể anh, run rẩy trong nước lạnh, cô hôn xương quai xanh của anh, liếm giọt nước trên da anh.
Bành Dã bao phủ cô vào lòng che chở, xoay người, đưa lưng mình về phía vòi sen.
Cô vừa hôn, vừa giơ chân cọ xát anh, bắp đùi thẳng tắp săn chắc, đi lên nếp nhăn có tính dẻo dai, mềm mại có lông.
“Trình Ca…” Lần này anh kiềm chế.
Trình Ca ngồi xổm xuống ngậm, chân Bành Dã run rẩy, cuối cùng vẫn đè nén, xốc cô ướt sũng lên.
Nhiệt độ nước nóng lên, sương mù lất phất.
Trên tóc, trên mặt Trình Ca đầy nước, bình thản hỏi: “Anh mệt rồi?”
“Em mệt rồi.”
“Em không mệt.” Trình Ca nói.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào bụng dưới bằng phẳng của cô, bàn tay xoa nhẹ, đôi mắt đen ẩm ướt: “Tắm xong đi lên giường, anh tới.”
Trình Ca nhìn anh một lúc, đột nhiên, hành động kì lạ trên đường của anh đều đã có lời giải thích.
Cô hít một hơi, nói: “Bành Dã, em không có thai.”
Bành Dã sửng sốt.
“Chính là không thích nghi với khí hậu.”
Trong nhất thời Bành Dã không lên tiếng. Trình Ca thấy nét mặt đó của anh, không phải mất mát, cũng không phải vui mừng.
Cô nói: “Anh thấy cái thẻ nhỏ rồi?”
“Ừm.”
“Bị dọa?”
“Cái đó thì không có.” Anh cười cười.
“Em rất sợ hãi.” Trình Ca khẽ cụp mắt.
Thân thể cô không thích hợp, còn có trạng thái tâm lý của cô.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Bây giờ hoàn toàn không phải thời cơ tốt nhất.”
“Anh biết.” Bành Dã nắm gáy cô, dùng sức hôn lên trán cô một cái. Sự căng thẳng và thận trọng của cô khi đó, anh đều đã nhìn vào mắt.
“Bành Dã,” lông mi cô lướt qua cằm anh, nhẹ giọng nói, “Em chưa chuẩn bị xong.”
“Anh cũng biết.” Anh nói.
“Anh chờ em một khoảng thời gian.”
“Được. —— Xin lỗi em. Gần đây anh mất khống chế.”
“Em cũng vậy.” Cô nói.
Anh cười khe khẽ, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô, hỏi: “Trong nhà có áo mưa không?”
“Một tá.”
**
Bành Dã, anh chờ em thêm một khoảng thời gian nữa. Chờ thân thể và tâm hồn em đều chuẩn bị xong. Em nguyện ý sinh con cho anh.
**
Anh ôm cô, hôn một mạch từ nhà tắm đến phòng khách, rồi đến phòng ngủ. Lần đầu tiên Trình Ca nghênh đón đàn ông qua đêm.
Giường như biển, mênh mông vô bờ.
Trên chiếc giường tròn lớn màu xanh nước biển ấy, thân thể cô trắng đến chói mắt, giống như một vầng trăng sáng trên biển.
Anh không dời ánh mắt sang chỗ khác được, từ đầu tới chân đều bừng lửa nóng. Cô nằm sấp trên giường, bờ lưng xinh đẹp như một xấp vải satanh trắng, người anh phủ lên, cô ngay cả thở dốc cũng khó khăn, đừng nói đến việc bật ra tiếng.
Bành Dã không kiềm chế được, đẩy mạnh thân thể; cô thuận theo nằm sấp, hô hấp nhanh dần; anh vén tóc cô, hôn cái cổ mảnh khảnh của cô, hôn gò má đẫm mồ hôi của cô.
Tầm mắt Trình Ca xuyên qua sợi tóc rối loạn, trông thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh nắm tay cô, mười ngón tay đan chéo, nhấn thật chặt trên ra trải giường xanh đậm.
Vài lần hoạt động, anh hơi thẳng người, cũng không ra, vẫn chống đỡ lật cô lại. Trình Ca không chịu được sự quấy nhiễu thế này của anh, thần hồn tách rời thân thể, cả mặt đỏ ửng.
Anh nắm cánh tay trắng mềm của cô, khoác lên cổ mình, vừa ngẩng đầu, trông thấy ảnh khỏa thân của Trình Ca trên bức tường đầu giường. Anh nhìn một lúc lâu, mới cúi đầu nhìn cô, hơi cười cười: “Của ai chụp?” Lời nói nhẹ nhàng, động tác thân thể lại hạ lực.
Trình Ca cắn răng: “Tự chụp.”
Cơn giận này của cô khiến anh hưởng thụ, anh nâng vòng eo mảnh khảnh của cô lên, gió nổi mây vần. Cô giống như một con cá hồi trắng nhỏ, trơn tuồn tuột xoay lăn trong sóng biển. Lật liên tục mấy lần, bả vai, cánh tay như ngọc trượt ra mép giường, mái tóc đen suôn dài như thác nước chảy xuôi xuống giường.
Từ sợi tóc đến đầu ngón chân, cô mềm thành một vũng nước, đôi mắt cũng trong veo ẩm ướt, thẳng tắp nhìn anh.
Khuôn mặt anh giống như trước đây, nghiêm túc lại chăm chú, mang theo sự dịu dàng vô tận, tiếng gầm nhẹ thuần phác ẩn nhẫn phát ra từ lồng ngực, đôi mắt như sói hoang bắt mồi gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Cô bị đôi mắt màu đen ấy hút lấy, thế nào đã từ ngủ một đêm, trở thành ngủ cả đời.
**
Lệch giờ điên đảo, giữa trưa Trình Ca thức dậy, kéo rèm cửa sổ màu đen, trong phòng ngủ tia sáng rất tối.
Bành Dã ngủ say bên cạnh cô.
Trình Ca nhẹ nhàng xuống giường, khỏa thân chân trần, đi tới bên quầy bar uống nước, theo thường lệ uống thuốc Phương Nghiên kê, nhưng giảm lượng.
Từ từ sẽ đến.
Cô châm điếu thuốc, suy tư. Cô biết lằn ranh trong lòng cô là gì. Cô cầm di động lên, suy xét rất lâu, gọi điện thoại của mẹ.
“A lô?”
“… Mẹ.”
“Ừm?”
“Đang làm gì thế?” Trình Ca không được tự nhiên xoa gáy, tàn thuốc sắp rớt, vội vàng cầm thuốc lên phía trước.
“… Làm tóc.” Giọng mẹ Trình cũng dịu xuống một chút, hỏi: “Gần đây bận sao?”
“Không bận… Ngày mai con về nhà ăn cơm.”
“Được. Mẹ bảo thím Trương mua món con thích ăn cho con.” Mẹ Trình lại nói, “Trưa hôm nay con có thể sang.”
“Buổi trưa con có việc. Ngày mai tới.”
Mẹ Trình nói: “Vậy được.”
Trình Ca cúp điện thoại, hơi thở ra một hơi khói thuốc.
**
Bành Dã đi ra từ phòng ngủ mờ tối, trong phòng khách ngập tràn ánh nắng, kích thích anh nheo mắt lại.
Trình Ca khỏa thân và để chân trần, bắt chéo chân ngồi trên ghế chân cao, trước mặt có một giá vẽ bằng gỗ. Cô vừa vẽ tranh, vừa hút thuốc.
Ngoài cửa sổ sát đất ánh mặt trời rực rỡ, thân thể cô lồng trong màn sương lấp lánh, trắng đến mức gần như trong suốt.
Bành Dã đi tới, khom người ôm thân thể trơn tuồn tuột của cô từ sau lưng, cô đang vẽ tranh sơn dầu, tương tự phong cách chủ nghĩa trừu tượng của Pollock, nhưng màu sắc sáng hơn.
Bành Dã hỏi: “Vẽ tâm trạng?”
Trình Ca quay đầu nhìn lên anh, ngẩn người, mới nói: “Đúng vậy.”
“Trước đây em không phối hợp với Phương Nghiên, không nói chuyện với chị ấy, chị ấy bảo em vẽ cho chị ấy xem.”
“Tranh trước đây đâu?”
“Trong phòng tối.”
“Anh đi xem một chút.” Anh báo cho cô.
“Tùy ý.”
Bành Dã thẳng người, liếc nhìn ngoài cửa sổ, lại nhìn thân thể khỏa thân của Trình Ca, kéo lớp vải mỏng trắng bên trong rèm cửa lại.
Anh đi vào phòng tối, thấy rất nhiều hàng ảnh phơi trên tường. Giấy tráng ảnh, giấy máy ảnh, cuộn phim, nước tráng ảnh, mực in, máy in kỹ thuật số, máy vi tính… đầy đủ như studio chụp ảnh.
Tiếng Trình Ca bên ngoài: “Trong ngăn kéo.”
Bành Dã kéo ngăn kéo, nhìn thấy tranh vẽ. Chấm rậm rạp chằng chịt, nét vẽ lộn xộn, khối nông sâu không đồng nhất, hệ màu u ám lạnh lẽo, không giống bức cô đang vẽ bên ngoài.
Anh xem xong từng tấm một, tưởng còn nữa, kéo ngăn kéo bên dưới ra, kết quả nhìn thấy mình. Một xấp ảnh khổ giấy A3 đều là anh. Mỗi tấm ảnh đều có chữ miêu tả, anh thấy anh đứng trên dốc Tẩu Phong, cờ Phật giáo Tây Tạng, gò Mã Ni, anh ngắm bầu trời xanh.
Tình cảm cao nguyên, một dòng chữ nhỏ:
“Bành Dã, đội trưởng đội ba của trạm bảo vệ, tính cách rất cứng rắn, trái tim lại rất mềm, anh nói truy bắt người săn bắt trộm không phải là để giam họ lại, mà là để họ không làm nữa. Anh thích vẽ bản đồ, nhìn bầu trời sao, biết gió đến từ hướng nào…”
Trái tim Bành Dã giờ phút này mềm.
Anh lại thấy một tấm: Lúc hoàng hôn, quốc lộ Thanh Tạng trên cao nguyên hoang vắng kéo dài phương xa, đống lửa đốt da chỉ còn lại tro tàn, anh đứng bên đống tro. Sương chiều nặng nề, bầu trời phía Tây chỉ còn lại một tia sáng đỏ sau cùng.
Dưới tấm này chỉ có một câu: “Người đàn ông cuối cùng.”
**
Bành Dã cất ảnh gọn gàng, đi ra ngoài, giọng nói bình tĩnh: “Trình Ca.”
“Hửm?” Cô quay đầu nhìn anh một cái, trên cọ vẽ dính thuốc màu vàng tươi, lại tiếp tục vẽ.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Trình Ca lại quay đầu, nhìn anh mấy phút, thấy anh nghiêm túc.
“Nói đi.” Cô để cọ vẽ xuống.
Ánh mắt Bành Dã chắc chắn, anh đi về phía cô. Chuông cửa vang lên, Bành Dã dừng bước, quay vào phòng ngủ mặc áo thun. Trình Ca cũng khoác áo ngủ đi mở cửa, không ngờ là mẹ Trình. Trình Ca bất ngờ, có mấy giây không lên tiếng, “… Mẹ.”
“Có người để ý rồi?” Mẹ Trình hỏi, đi vào.
Trình Ca không đáp, hai mẹ con trao đổi rất ít, nhưng khứu giác của mẹ quả thực đáng sợ.
Đang nói, Bành Dã đi ra từ phòng ngủ Trình Ca, mẹ Trình vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi. Vẻ mặt Bành Dã cũng bất thường.
Trình Ca đóng cửa lại, nói: “Mẹ, đây là…”
“Anh Bành.” Mẹ Trình nói.
Bành Dã cuối cùng gật đầu.
Mẹ Trình nói: “Tôi có mấy câu muốn nói riêng với anh.”
Bành Dã: “Được.”
Trình Ca cảnh giác: “Sao hai người…”
“Đừng quan tâm.” Mẹ Trình đi tới phòng sách, Trình Ca nhìn Bành Dã, đụng vào ánh mắt phức tạp của anh, anh cũng không nói gì, đi theo vào phòng sách.
**
Mẹ Trình đứng bên cửa sổ, giọng không lớn: “Anh lợi hại.”
Bành Dã bình tĩnh nhìn bà.
“Lần trước nó chủ động gọi điện thoại cho tôi, là đòi sổ hộ khẩu kết hôn với Giang Khải.”
Vẻ mặt Bành Dã vẫn không thay đổi.
“Bành Dã,” mẹ Trình đè nén âm lượng, “Nó không nhận ra anh, anh không nhận ra nó sao?!”
“Cháu bất lực.” Đây là cảm nhận chân thật nhất của Bành Dã. Lỗi lầm năm đó anh không khống chế được, sự phát triển cùng cô bây giờ anh cũng không có cách nào khống chế, “Cháu xin lỗi.”
“Lời xin lỗi tôi đã nghe rất nhiều lần, không có bất kì giá trị nào cả. Em trai anh giống người say rượu lái xe gây tai nạn kia, đều có tội, nhưng bây giờ nó sống vô cùng nở mày nở mặt! —— Tôi sẽ không nói cho Ca Ca, anh tự biến mất khỏi bên người nó đi.”
“Xin lỗi,” Bành Dã nói, “Cháu sẽ không buông Trình Ca.”
Mẹ Trình nổi giận: “Đồ không biết xấu hổ!”
Tiếng này dẫn Trình Ca ở bên ngoài vào. Cửa đẩy ra, cuộc nói chuyện dừng lại,
Trình Ca lạnh mặt nhìn hai người, đi vào, cuối cùng, lại không chú ý chắn phía trước Bành Dã. Người nhỏ hơn Bành Dã một vòng, nhưng là tư thế bảo vệ. Bóng lưng bảo vệ này của cô đã cắm một dao vào lòng Bành Dã.
Trình Ca nhìn mẹ: “Sao vậy?”
“Ca Ca, cậu ta…”
“Bà Trình!” Ngực Bành Dã cả kinh, “Cháu nói với cô ấy!”
Mẹ Trình không cho anh cơ hội: “Người nhà cậu ta gián tiếp hại chết bố con.”
Sự yên ắng bất chợt cuốn ba người theo.
Trình Ca mím chặt môi. Rất lâu,
“Trình Ca..” Giọng Bành Dã ở sau lưng Trình Ca, rất thấp, rất bình tĩnh, nhưng mang theo một tia khẽ run mà người khác không thể nhận ra.
Trình Ca nói: “Mẹ, mẹ về trước đi.”
Mẹ Trình nhất thời muốn khiển trách, thấy ánh mắt Trình Ca lạnh lẽo bình tĩnh, cuối cùng rời khỏi.
Trình Ca không nhìn Bành Dã, đi tới bên bàn làm việc lấy điếu thuốc châm. Cô xoay người, dựa vào bàn, nhìn anh, đáy mắt không có cảm xúc gì.
Bành Dã cũng nhìn cô.
Quá khứ, tội lỗi đó là xương sườn mềm duy nhất một đời sống sót của anh; bây giờ, một câu nói của cô là có thể đánh anh tan tác.
Anh cứng rắn bao nhiêu, chỗ xương sườn mềm này chí mạng bấy nhiêu.
Trình Ca cũng không trầm mặc bao lâu, thở một hơi khói thuốc ra, nói: “Anh bận, chuyện cần thiết thế này cũng quên nói… Cũng không muộn, nói một chút đi.”
Niềm hi vọng cho trong lời này quá rõ ràng, đến mức anh hoàn toàn không thể tin dễ dàng.
Trình Ca hút xong một điếu thuốc, anh cũng kể xong chuyện.
Từ đầu đến cuối cô không nhìn anh, cũng không nói xen vào, chỉ nghe anh nói.
Anh không quản lý tốt em trai, cắn thuốc cùng cậu ta, dung túng cậu ta đêm khuya đua xe, vượt đèn đỏ lao qua một chiếc xe, để tránh, đối phương lao vào làn xe đối diện, mà tài xế kia say rượu lái xe, không đạp thắng, đâm về phía xe bố Trình Ca.
Vụ tai nạn xe đó, cô chỉ biết tài xế say rượu lái xe đụng họ ngồi tù, nhưng không biết đằng trước còn có một vụ lao qua này.
Bành Dã nói xong, nhìn cô chờ đợi xét xử.
Trình Ca hỏi: “Anh nhận ra em lúc nào?”
“Em ôm máy ảnh ngồi trên nóc xe Jeep màu đỏ, Mười Sáu hỏi em là ai, em nói em là Trình Ca, nhiếp ảnh gia Trình Ca.”
Cách làn khói, khoảng thời gian cô trầm mặc không nói gì, ngũ tạng của anh cuồn cuộn, trái tim giống như móc ra ném vào tuyết lăn một vòng.
“Trình Ca,” Bành Dã giật giật môi, “Nếu em cần thời gian bình tĩnh, anh có thể đi trước.”
Trình Ca giương mắt nhìn anh: “Đi đến đâu?”
Bành Dã nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
“Ngủ xong rồi đi ngay, đức hạnh gì thế.” Trình Ca cúi đầu nhấn thuốc vào gạt tàn thuốc, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Trình Ca.” Bành Dã gọi cô.
Trình Ca quay đầu lại, nhưng ánh mắt trong suốt đơn giản, giọng nói bình thường: “Không phải anh đã nói rồi sao, quá khứ không cần giải thích, giải thích tương lai là được.”
Bành Dã há miệng, nhưng cũng không nói ra được gì; đột nhiên đi một bước về phía cô, nhưng lại dừng lại trong nháy mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn ra nỗi lo sợ nghi hoặc của anh, mà sự tự cứu rỗi mười hai năm của anh, cô sớm dùng mười hai ngày nhìn vào trong mắt.
Anh nói: “Em không trách tội anh?”
“Có tội hay không, con người cũng phải đi về phía trước; tha thứ hay không, con người cũng phải sống tiếp.” Trình Ca nói, “Lưng gánh tội, lại một lòng hướng thiện. Đây chính là cuộc sống đấy.”
Trong nháy mắt, hốc mắt Bành Dã hơi ướt. Không biết nên khóc hay nên cười nhạo mình, một ông già bị một câu nói vân đạm phong khinh của cô bé làm cho mũi chua xót. Trái tim ném vào tuyết được nhặt về ngâm trong nước ấm, sắp tan rồi.
Trình Ca hoàn toàn không quen xử lý anh lúc này, cũng để lại không gian cho anh, nhàn nhạt nói: “Em đi vẽ tranh tiếp đây.”
Cô đi rồi, Bành Dã quay đầu ngắm ngoài cửa sổ, che giấu sương mù ẩm ướt trên mi mắt, lắc đầu cười.
Mười hai năm, trách nhiệm và tội đè trong lòng; vào giờ khắc này, anh được người phụ nữ này cứu rỗi.
Chúng ta không phải thánh nhân, chúng ta sẽ phạm sai lầm. Nhưng cái sai trước đây của chúng ta làm cho cuộc sống sau này càng sáng suốt hơn.
Lưng gánh tội, lại một lòng hướng thiện. Đây chính là cuộc sống đấy.
Người phụ nữ Trình Ca này, chỗ nào cũng tốt, anh rất khẳng định;
Người phụ nữ Trình Ca này, chỗ nào anh cũng yêu, anh cũng rất khẳng định.
Tình yêu xác định như vậy, cả đời, chỉ có một lần.