Chương 7: Chương 6
Bà lão duỗi tay về phía tôi, cảm xúc lạnh như băng khiến tôi vô thức rụt về sau.
Úc An Thừa lập tức nắm tay tôi, đặt vào trong tay bà nội.
Bà lão nhìn tôi, cố gắng nói: “Nói chuyện...... chậm một chút, An Thừa...... có thể đọc được khẩu ngữ.”
Lúc này tôi mới nhận ra vừa nãy bà không làm thủ ngữ nhưng Úc An Thừa lại
phản ứng ngay lập tức, thì ra anh có thể đọc được khẩu ngữ!
Còn
chưa kịp kinh ngạc, tôi lại nghe bà lão kiêu ngạo nói: “An Thừa thông
minh...... còn tỉ mỉ, Tiểu Nghiên, đây là phúc khí của con...... phải
quý trọng.”
Mặc dù đã là hơi thở mong manh nhưng trong lời nói
vẫn có chút cường thế mơ hồ, tôi nuốt xuống không thoải mái trong lòng,
miễn cưỡng gật đầu: “Dạ, bà nội, con hiểu rõ.”
Bà lão quay qua chỗ khác, nhìn cái tủ đối diện với đầu giường: “Tiểu Nghiên, giúp bà...... lấy nó.”
Bên trong là một hộp trang sức làm từ gỗ lim khắc hoa tinh xảo. Tôi cẩn thận bưng ra.
“Mở nó ra.”
Trên tấm vải nhung đỏ thẫm đặt hai món đồ trang sức bằng vàng mang phong
cách cổ xưa được điêu khắc tinh tế, còn nạm ngọc bích lung linh.
Một món có hình ổ khóa, món còn lại có hình chìa khóa.
Bà lão run rẩy lấy ra, tỉ mỉ nói:
“Trên đời này...... Một cái chìa khóa mở một ổ khóa...... Không có cái chìa
khóa...... mãi mãi ổ khóa không được mở...... Nhưng nếu như không có
khóa...... Cái chìa khóa...... cũng mất đi ý nghĩa tồn tại......”
Bà lầm bầm, thả chìa khóa vào tay tôi: “Tiểu Nghiên, ổ khoa của An Thừa, phải nhờ con từ từ mở ra.”
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng ấy, đột nhiên tôi thấy hốt hoảng lại chột dạ.
Giống như là đột nhiên cho tôi một cái chìa khóa, bảo tôi mở cửa nhà người lạ, cảm giác giống như vào nhà cướp bóc.
Bà lão cũng rất chắc chắn: “Chỉ cần có kiên nhẫn, không khó, biết không?”
Không đợi tôi trả lời, bà lại thả ổ khóa kia vào tay Úc An Thừa, không nói
thêm gì, chỉ là chúc phúc: “An Thừa, cùng Tiểu Nghiên...... phải thật
tốt, chóng cho Úc Gia thêm một đứa bé...... Ai, thật muốn xem đứa bé của An Thừa sẽ thế nào......”
Trong giọng nói của bà có tiếc nuối vô hạn, ngay cả tôi cũng không khỏi xúc động.
Lúc này, bà đã không còn là người phụ nữ mạnh mẽ hô phong hoán vũ năm đó
nữa mà chỉ là một người bà không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa.
Tôi nhớ tới bà nội của tôi, kể từ khi ba tôi qua đời, tinh thần của mẹ luôn thất thường, ròng rã bốn năm, tôi vẫn sống trong tiếng nguyền rủa oán
mắng của bà, bà hận tôi cứng rắn mới khiến cửa nát nhà tan, oán trách
tôi liên lụy khiến bà chịu cảnh tuổi già thê lương. Bà luôn cảm thấy
người đáng chết trong nhà chúng tôi không phải cha tôi mà là tôi, tới
lúc lâm chung, bà vẫn oán độc nhìn tôi: “Đồ chết tiệt, tại sao người
chết không phải mày......”
Sống lưng rét lạnh, tôi gần như sắp khóc.
Còn Úc An Thừa vẫn mỉm cười, vươn tay, nắm tay tôi và tay bà nội thật chặt, dùng tay còn lại làm thủ ngữ.
Tôi vừa nhìn đã hiểu, đó là: “Nhất định có thể.”
Đi ra khỏi phòng bệnh, Úc An Thừa lập tức cúi đầu đi về phía bãi đậu xe, lúc đi nhanh tới bên cạnh xe thì chợt lảo đảo.
Tôi chỉ sợ anh có gì không ổn, chạy nhanh qua vịn anh.
Anh đẩy tay tôi ra, chống mui xe dùng sức thở hổn hển mấy cái, sau đó mới mở cửa ngồi xuống.
Tôi ngồi bên cạnh len lén quan sát sắc mặt của anh, trời quá tối, chỉ có
thể dựa vào đèn đường nhìn được sườn mặt đang căng ra của anh.
Hình như không có việc gì, tôi thoáng yên tâm.
Đường không dài, nhưng thật sự quá mệt mỏi, tôi dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Cũng không biết có ngủ được chút nào không, tôi cảm thấy bên cạnh truyền đến tiếng thở càng ngày càng nặng.
Không dám xác định, tôi lại nhìn trộm lần nữa.
Hai bàn tay đặt trên đùi của Úc An Thừa nắm lại thật chặt, đầu cúi thấp, cả người hơi phát run.
Tình cờ trong xe xẹt qua một tia sáng, phản chiếu nước mắt đang không ngừng
rơi xuống từ mắt anh, nhưng xung quanh không có bất kì tiếng nức nở
nghẹn ngào nào.
Lòng của tôi không khỏi co rút đau đớn một chút.
Người này, sao có thể nhịn như thế! Ngay cả tôi cũng sắp rơi lệ, thế nhưng
anh lại còn có thể mỉm cười, nén nước mắt ra tới tận xe, lặng lẽ khóc
trong bóng tối.
Đột nhiên muốn ôm anh vào ngực an ủi, tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa cho sợ hết hồn.
Anh liều mạng kiềm chế sự xúc động, bả vai càng lúc càng run mạnh hơn.
Tôi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Có lẽ, ít nhất có thể khẽ vuốt lưng anh một cái, giúp anh hít thở dễ dàng hơn.
Nhưng tay tôi vừa mới đụng vào anh, anh lập tức rùng mình như bị điện giật, nghiêng đầu về một bên.
Sự kháng cự này kéo dài tới tận lúc vào tân phòng.
Vào đêm tân hôn của chúng tôi, Úc An Thừa trực tiếp ném gối đầu của tôi lên ghế sa lon trong thư phòng, hơn nữa còn từ chối thẳng thừng yêu cầu
muốn tới phòng ngủ dành cho khách của tôi: “A Tú tới quét dọn, sẽ phát
hiện.”
Thì ra nhà họ Úc cho người tới giám sát cuộc sống vợ chồng của tôi và Úc An Thừa, thật sự là tôi không lời nào để nói.
Cũng may ghế sa lon khá lớn, đủ thoải mái, hơn nữa, lúc một mình tôi vùi vào ghế còn cảm thấy vô cùng an toàn.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác sự hãi trong phòng tắm ban nãy không đơn giản
chỉ là do thần kinh căng thẳng quá mức, càng giống như là do tự mình đa
tình một cách tức cười.
Bởi vì lần trước Úc An Thừa phát bệnh mới khỏi, sau hôn lễ không có tuần trăng mật ở xa, chỉ sắp xếp cho chúng
tôi đi nghỉ ở vườn chè của nhà họ Úc.
Vườn chè này là nghề phụ
của nhà họ Úc, nằm bên hồ vùng ngoại ô của thành phố S, bây giờ giao cho bà con xa của nhà họ Huệ xử lý.
Lúc đầu tôi cũng không quá hăng hái, đến nơi lại cảm thấy thật là một chỗ tốt.
Vườn trà nằm trên một ngọn núi nhỏ bên bờ hồ, ngoài các bậc thang trồng trà, sau sườn núi trồng các loại cây ăn quả, dưới chân núi lại là một ngôi
nhà gỗ nhỏ chạm trổ hoa văn, phía trước là một mảnh sân sạch sẽ ngăn nắp trước lầu một nhẹ nhàng khoan khoái đình viện, hoa lan ở góc nhà theo
gió đung đưa.
Tới đón tiếp chúng tôi là một người đàn ông chừng
ba mươi tuổi, làn da ngăm đen khỏe mạnh, câu nói đầu tiên với tôi giống
như là cười giỡn: “Xin chào, tôi là cậu họ của An Thừa, hoan nghênh cháu ngoại và cháu dâu ngoại đến hướng dẫn!”
Một con chó Scotland to
lớn chạy tới, vui mừng bổ nhào lên người Úc An Thừa, tôi đang lo lắng
anh không đỡ được, con chó kia đã ngoan ngoãn vùi vào trong ngực anh,
kêu ư ử, giống như vui mừng, lại thích giống như bất mãn.
Úc An Thừa chỉ là sờ đầu nó, cười nhạt, thong dong đi vào nhà.
Nhưng ánh mắt của anh lúc nhìn con chó này hiền hòa hơn lúc nhìn tôi nhiều.
Người cậu họ trẻ tuổi đứng cạnh không rõ chân tướng cảm thán: “Con chó này đi theo An Thừa chừng mười năm, con xem thằng bé này ác độc biết bao, cưới được vợ lập tức quên chó, đưa nó đến bên cạnh tôi.”
Tôi ngoài ý muốn chớp mắt một cái, nhưng trước mắt nhanh chóng vụt qua hình ảnh Phạm Cao cụt tai.
Có lẽ cô gái nuôi con chó cùng anh kia mới là người anh yêu.
Cuộc sống trong nhà gỗ quả thực rất nhàn nhã thoải mái.Đầu mùa xuân nhiều mưa, từ trên ban công của nhà gỗ chỉ nhìn thấy màu núi
mờ ảo, hình như muốn hòa vào trời trong xanh biếc. Nhấp một hớp trà búp
Minh Tiền Bích Loa Xuân*, đọc một quyển sách đã ố vàng trong nhà, thật
sự là có cảm giác vừa lòng “Trộm rảnh rỗi được mấy ngày“.
Nhưng
một thời gian dài không làm việc, hơn nữa còn là trong môi trường yên
tĩnh như vậy, ở cùng một người không gây ra bất cứ tiếng động nào, tâm
trạng dần dần trở nên tệ.
Có lẽ thói quen an tĩnh như vậy đã được dưỡng thành lâu rồi, Úc An Thừa chịu đựng nhàm chán giỏi hơn tôi nhiều, cầm một quyển sách hoặc là xem máy vi tính một cái là hết một buổi
chiều.
Thỉnh thoảng con chó kia lại ngoắt đuôi đòi cưng nựng, Úc
An Thừa luôn luôn cách xa, cùng lắm cũng chỉ vỗ vỗ nó qua loa, nhiều
lần, tôi còn uất ức thay con chó này, chịu đựng nguy hiểm bị dị ứng hắt
xì nhắc nhở anh: “Anh chơi với nó một lát thôi là được.”
Ánh mắt qua loa của Úc An Thừa trực tiếp biến thành không nhịn được, gõ mấy chữ to trên máy tính: “Không cần lo chuyện của tôi!”
Mặc kệ không quản nữa! Vẫn còn ba ngày mưa, ngoài nói chuyện với cậu họ và
người làm trong nhà, tôi gần như câm điếc suốt ba ngày.
Sau khi mặt trời mọc, cậu họ mời chúng tôi đi lên núi xem hái trà.
Mấy ngày nay chúng tôi đã trở nên thân thiết, cậu vốn hay nói, thao thao
bất tuyệt giới thiệu với tôi kinh nghiệm trồng trà và thưởng trà, tôi
gặp được ánh mặt trời, tâm tình cũng sáng sủa, nói nhiều hơn, vừa đi vừa nói cười.
Bất tri bất giác Úc An Thừa đã tụt lại phía sau.
Cạnh con đường tới vườn chè có một ngã rẽ, hai bên là rừng cây tươi tốt,
giống như lối nhỏ dẫn vào chốn vắng. Tôi tò mò muốn đi qua đó, bị cậu họ kéo lại: “Đừng đi qua, bên đó là đường núi trơn trượt, hôm qua mới có
một công nhân trượt xuống khe núi, ngã gãy chân.”
Tôi vội vàng dừng bước, đi thẳng tới vườn chè.
Động tác linh hoạt của cô gái hái chè khiến người nhìn phải than thở, tôi
không khỏi nghĩ tới khi còn bé từng nhảy một điệu múa hái trà, hứng thú
đến, tự nhiên sẽ khoa tay múa chân mấy động tác, cậu họ vỗ tay ồn ào:
“Nhảy rất hay, trình độ của cháu có thể biểu diễn cuối năm rồi!”
Tôi xem thường bĩu môi: “Đạo diễn tiết mục cuối năm cũng mời cháu tới mấy lần rồi, nhưng không được, lịch trình đã kín.”
Cậu họ cười ha ha.
“Cháu có thể làm thử không?” Tôi nhao nhao muốn thử.
“Dĩ nhiên có thể, chỉ là mặc quần áo này thì không làm được.” Cậu nhìn áo
khoác nhung màu đỏ rực rỡ của tôi. “Để cậu lấy quần áo lao động tới.”
Tôi nhìn áo khoác màu xanh trên người mấy cô gái hái trà, mừng rỡ: “Là cái áo đó sao? Cháu muốn cả khăn trùm đầu kia nữa!”
Cậu họ nhìn tôi như nhìn một đứa bé: “Có người lúc mới đi thăm vườn chè còn giả vờ giả vịt cơ đấy, cháu muốn thì cậu sẽ đưa.”
Tôi rất mong đợi nắm tay cậu: “Làm phiền làm phiền.”
Chờ lúc tôi nhìn xuống chân núi, dấu hiệu sắp mưa vẫn chưa dứt, nhà gỗ nằm
im lìm trong hơi nước như có như không, giống như một bức tranh thủy
mặc.
Một bên ngọn núi kia chính là mặt hồ mênh mông sóng gợn.
Tôi suy nghĩ lung tung, nếu nơi này là của tôi thì thật tốt, nhất định tôi
sẽ trùng tu cho nó trở nên đặc biệt. Chỉ là mấy gian phòng, nhưng mỗi
gian nhất định phải tinh mỹ tao nhã đến mức tận cùng, khiến những kẻ có
tiền khao khát, dù có ra cái giá hù chết người cũng chưa chắc đã mua
được......
Sau đó chị đây sẽ thưởng trà, dạo chơi khắp bốn bể......
Giống như đã có được tất cả, tôi tự đắc ngắm nhìn bốn phía, hít một hơi thật
sâu không khí mang theo mùi gỗ sau cơn mưa, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Úc An Thừa không tới đây! Hơn nữa vừa rồi hình như tôi thấy anh ở chỗ nào đó.
Là chỗ con đường nhỏ trơn trượt!
Không rảnh suy nghĩ nhiều, tôi dùng tốc độ thi chạy một trăm mét vọt xuống dưới.
Lúc nãy đứng ở chỗ cao có thể nhìn thấy anh, nhìn sang con đường nhỏ quanh
co thì lại không thấy, không biết anh đã đi xa hay là...... Đột nhiên
tôi không dám nghĩ thêm, vừa nãy sao không nghĩ ra phải nhắc nhở anh một tiếng chứ!
Dưới chân quả nhiên vẫn trơn, tôi không dám chạy nhanh, đường càng ngày càng hẹp, vách núi ngay cạnh cúc càng sâu hơn.
Rốt cuộc thấy Úc An Thừa, nhưng vẫn còn cách một đoạn, tôi đã thở hồng hộc, dựa vào vách đá hét to: “Đừng đi về phía trước —— nguy hiểm ——”
Lão nhân gia anh đút hai tay trong túi, vẫn nhàn nhã tiến lên.
Tôi gọi thêm lần nữa, anh vẫn không hề phản ứng, tôi nhớ ra, vỗ đầu.
Căn bản là anh không nghe được!
Chỉ nghỉ được có chút, tôi lại tăng tốc chạy theo.
Càng tới gần anh thì lại càng gấp, dưới chân đột nhiên không có trọng tâm, tôi ngã xuống đất cái uỵch.
Ngã tới tóc tai xõa tung, tôi không bò dậy nổi, cái khó ló cái khôn, tôi nhặt một hòn đá nhỏ bên tay ném vào anh.
Cuối cùng Úc An Thừa cũng dừng bước, quay đầu lại, hình như hơi ngẩn ra, nhưng vẫn đứng tại chỗ không có bất kỳ động tác nào.
Tôi dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, vươn bàn tay dính đầy bùn vén mớ tóc
toán loạn trên mặt, vừa định nói chuyện, anh đã lướt qua tôi đi về.
Cả người tôi toàn nước bùn, tay cũng bẩn, không dám dìu anh.
Có lẽ anh cũng không cần tôi đỡ, tôi không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo đuôi đi theo sau anh.
Hoạt động hái chè bị ngâm nước nóng, cậu họ dẫn chúng tôi về nhà gỗ, lại
phát hiện vết thương trên tay tôi. Chờ tôi đi ra phòng tắm, cậu đã láy
nước thuốc ra rồi.
Úc An Thừa vô cùng chăm chú đọc sách.
Cậu họ nhét vào trong tay anh, nói: “Vợ cháu vì cháu mới bị thương, biểu hiện tốt một chút một chút đi.”
Anh cau mày, nhìn tôi lại nhìn hộp thuốc, không tình nguyện đi về phía tôi.
Cậu họ thức thời tránh ra.
Cái tay xui xẻo của tôi đã được rửa sạch, vết xước trên mu bàn tay còn hơi rướm máu.
Úc An Thừa dùng bông băng chấm chút nước thuốc, từ từ đưa tay ra, có lẽ
vết thương nhìn qua có chút kinh khủng, tay của anh rõ ràng run run.
Tôi cũng vô thức rụt tay lại, vết sẹo vì bị bỏng ở gan bàn tay tuy chỉ còn
mờ mờ nhưng đối với tôi, nó vẫn luôn như cái mồm đầy máu lúc nào cũng có thể mở ra.
“Tôi tự mình làm được rồi.” Tôi chộp lấy bông băng trong tay anh, nhanh chóng xử lý vết thương.
Anh cũng giống như là như trút được gánh nặng, chỉ là quên tránh ra, kinh ngạc nhìn tay tôi.
Tôi chỉ nghĩ dời sự chú ý của anh sang chỗ khác, ngẩng đầu cười, cố gắng
nói chậm hết mức: “Vừa nãy rất nguy hiểm, đường núi quá trơn, thật xin
lỗi, không nhắc anh trước......”
Không biết làm sao lại chọc giận anh, anh dừng một chút, đột nhiên quay đầu, giống như không bao giờ muốn nhìn mặt tôi nữa.
Tôi tự giễu cười cười, thấy nhưng không thể trách.
Ai ngờ anh lại xách máy tính cầm tay trở lại chỗ tôi, bên trên viết: “Không cần lo chuyện của tôi!”
Tôi không phản ứng kịp, lúng túng thu lại nụ cười.
Còn giống như không đủ để giải hận, anh lại gõ thêm hai chữ: “Vĩnh viễn!”
Tôi tức tới nỗi lồng ngực nghẹn lại, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười.
Vĩnh viễn? Dạng như chúng tôi, có thể có cái vĩnh viễn chó má gì đó sao!