Chương 6: Thất Bại Đã Định (Hạ)
Bệnh trạng Tả Giai Tư phát sinh ngày càng trầm trọng, đã gần như hấp hối.
A Ly không dám để lâu, cuối cùng vẫn cho người truyền tin đi.
Cô rất hiểu Tư Mã Dục, anh là người trọng tình cảm. Giờ nếu vì anh đang ở tiền tuyến tham gia chiến sự mà không cho anh biết chân tướng, thì có phần tàn nhẫn với anh quá.
Thư gửi đi đến tối hai hôm sau, Tư Mã Dục liền từ tiền tuyến trở về.
Mặc dù đã được tin, trước một ngày Tư Mã Dục gấp gáp trở về, tình hình cuộc chiến đã có những xoay chuyển mang tính quyết định – – – Tạ Liên dẫn quân vượt qua sông. Địa thế của quân Bắc Tần tự động hỗn loạn, toàn bộ tuyến tháo chạy, dù cho còn ở lại cũng bị lửa rừng thêu khô cùng với cây cỏ – – – Biết thì biết là thế, nhưng trong lòng A Ly vẫn có chút ê ẩm.
Tư Mã Dục quả thật là vì Tả Giai Tư mà quay về.
Anh vứt bỏ đại quân cùng với sứ mệnh, vứt đi công trạng và vinh quang sắp thu hoạch được, bởi vì lòng anh đã yêu một nữ nhân, một nắng hai sương, từ tiền tuyến chạy trở về.
Cô biết anh đã sớm đem chân tình cả đời trao gửi, nhưng cũng không nghĩ đến anh có thể một lòng một dạ đến vậy.
Anh vừa bước xuống ngựa, cả người ướt đẫm, thậm chí ngay cả quần áo đều không thay, liền đi thẳng đến phòng Tả Giai Tư.
Đêm thu mát rượi, vào khuya lại càng lạnh hơn. A Ly muốn choàng cho anh một tấm áo, nhưng cuối cùng không hề đuổi theo.
Vào lúc A Ly đi vào trong phòng, Tư Mã Dục vẫn đang đứng ở trước giường, nghe động cũng không nhúc nhích.
A Ly có thể hiểu được anh khiếp sợ đến mức nào, Tả Giai Tư bệnh đến thay đổi hình dạng, cô vừa nhìn thấy mà còn không cầm được nước mắt, huống chi là Tư Mã Dục.
Tả Giai Tư nghe thấy tiếng ồn, từ từ tỉnh lại, nhìn về Tư Mã Dục, chớp mắt mấy cái, nhưng cũng không nhìn rõ được, liền hỏi qua loa: “Ai đó?”.
Nước mắt A Ly theo đó mà chảy dài không ngớt. Cô khẽ nói: “Thái tử đã trở về”.
Lúc này Tư Mã Dục mới hồi phục tinh thần, bước lên phía trước nắm lấy tay cô ấy, nói: “A Thanh, ta về rồi đây”.
Tả Giai Tư giật mình, nước mắt không ngừng rơi. Lại không biết nghĩ tới chuyện gì, hồ đồ trách móc cả lên, “Chàng trở về làm gì, chàng đã không quan tâm đến thiếp. Thiếp cũng không cần chàng, thiếp cũng chẳng phải đặc biệt, không hề đặc biệt với bất kì ai,…………..Một mình thiếp cũng có thể sống tốt”.
Tư Mã Dục dùng sức ôm lấy cô, “Ta cần nàng, ta thích nàng, a Thanh, a Thanh”.
Anh liên tục gọi tên Tả Giai Tư, nhưng Tả Giai Tư không có khí lực, vừa khóc, vừa thở dốc, dần dần cả tiếng khóc cùng thở dốc đều không nghe thấy nữa, chỉ hữu khí vô lực ho khan.
Tư Mã Dục hôn lên đầu cô, thống khổ nói không ra lời.
Ở gian ngoài, cung nữ đưa thuốc tiến vào, A Ly tiếp nhận, vừa thổi vừa mang đến.
Lại nghe thấy Tả Giai Tư nói đứt quãng: “………….Thiếp bị người ta hại. Dục lang, thiếp bị người khác hãm hại……..Chàng phải trả thù cho thiếp”.
Tay A Ly run lên, thuốc trong bát liền bị rung lắc mà tràn ra, vẩy ra đầy tay. Tay cô nóng muốn phỏng, cố gắng thổi thổi. Tay Tư Mã Dục vội vàng tiếp lấy. A Ly ngạc nhiên nhìn anh, nhưng cô cũng không biết phải nói gì.
Quả thật cô có chậm hiểu, lại thiếu tâm nhãn, không như những người đầu óc hay mưu toan này nọ. Nhưng mà cô cũng không ngốc.
Cô rất rõ ràng, nếu Tả Giai Tư là bị người ta hại, ai là người đáng bị nghi ngờ nhiều nhất.
Tư Mã Dục cũng nhìn cô.
A Ly bỗng nhiên khổ sở đến không thở nổi, cô muốn nói “Không phải ta”, nhưng cô đã không thể nói nên lời.
Cô cố nén nước mắt, ngồi xổm một bên, nhẹ giọng hỏi: “A Thanh, là ai đã hại muội?”.
Tả Giai Tư như là tim gan của Tư Mã Dục, đôi mắt rõ ràng đã bị lòa, nước mắt vẫn đang lăn dài không dứt, “Chàng hãy kêu tỷ ấy ra ngoài đi…………Thiếp không muốn nhìn thấy tỷ ấy”.
A Ly giương mắt nhìn Tư Mã Dục. Đầu cô trống rỗng, nhưng cô vẫn cố dùng sức mở to hai mắt, nhìn Tư Mã Dục. Lệ nóng tràn mi, tầm nhìn cũng đã không còn rõ ràng nữa.
Cô luôn mơ mộng, mỗi một lần đều là Tư Mã Dục ở bên cạnh thay cô giải quyết mọi việc. Cô cũng đã có thói quen, vào những lúc không biết nên làm cái gì, đều sẽ đợi Tư Mã Dục chuyện trò an ủi cho cô.
Nhưng lần này, anh lại nói: “nàng ra ngoài trước đi”.
A Ly đứng dậy.
Cô không hề muốn khóc lóc rời đi vào lúc này, lại càng không muốn để Tư Mã Dục thấy.
Mỗi lần cô xem kịch trên tivi, nghe thấy nhân vật nam hổn hển níu lấy cổ áo người anh em mà truy hỏi: “Mẹ nó, rốt cuộc cậu tin con đàn bà này hay là tin tôi”. Sẽ cảm thấy mấy anh chàng này đang cần thêm một chút khói.
Nhưng hiện tại cô đã hiểu được cảm giác này.
Tư Mã Dục đã không tin cô.
Trước khi đi ra ngoài, cô còn nghe được Tả Giai Tư đang khóc lóc gọi mình “A tỷ”, mà cô cũng không rõ vì sao bụng dạ chính mình lại khó chịu vì hai từ kia đến vậy.
Tả Giai Tư chết ngay đêm hôm đó.
Tư Mã Dục không hề khóc.
——— anh ở bên cạnh Giai Tư vừa mất không lâu, cũng bi thống ngất đi. Trái lại Hoàng hậu vừa nghe thấy anh trở về, ôm anh khóc lớn, ép hỏi A Ly vì sao lại gọi anh trở về.
Đến cả câu giải thích đơn giản A Ly cũng đều không thốt nên lời, chỉ chết lặng đứng một bên, nghe bà giáo huấn.
Còn có hậu sự của Tả Giai Tư cũng đang chờ cô lo liệu.
Sau khi đổi y phục mới cho Tả Giai Tư, A Ly nhìn ngắm khuôn mặt không còn có thể nở nụ cười nữa, nỗi bi thống chậm chạp ùa đến.
Từ khi cô bước vào thế giới này, đây là lần đầu chân chính trải qua sinh ly tử biệt.
Tư Mã Dục ngã bệnh.
Tin chiến thắng từ chiến trận liên tiếp báo về, Giang Bắc mất đất liên tiếp hồi phục.
Hết thảy tin vui ùa đến đều không thể giảm bớt đi nỗi đau khi mất đi Tả Giai Tư. Lần bệnh này của Tư Mã Dục đã trôi qua tới tháng 11.
Mùa đông trôi qua, Hoàng Thượng một lần nữa thông báo cho Hoàng hậu, chọn sáu mỹ nhân đưa vào Đông cung, muốn dùng người mới để giúp Tư Mã Dục quên đi Tả Giai Tư.
Đến nhìn, Tư Mã Dục cũng không hề liếc mắt một cái.
Vào tháng Ba năm thứ hai, Thái Hậu lại tặng thêm ba mỹ nhân đưa vào.
Tư Mã Dục vẫn như trước không thèm để ý.
Những người biết chuyện đều nói, Thái tử không gần nữ sắc, là vì đối với Lương đệ đã mất tình cảm quá sâu đậm.
Mùa Đông qua đi, thân thể Tư Mã Dục cuối cùng cũng khá hơn. Cũng nhờ A Ly dốc lòng chăm sóc.
Hai người phảng phất dần dần lại nhớ tới tình cảnh lúc ban đầu.
Nhưng A Ly hiểu rõ, trong lòng Tư Mã Dục vẫn canh cánh câu nói của Tả Giai Tư “thay thiếp báo thù”———–đó cũng là ẩn khúc cứ nảy nở trong lòng cô. Thậm chí ngay cả hỏi Tư Mã Dục một câu, “là ai đã hại a Thanh” cũng không dám nghĩ đến.
Chớp mắt mưa xuân phủ khắp nơi nơi, hoa Hạnh lại nảy nở.
Một ngày nọ, Tư Mã Dục đột nhiên hỏi: “Đông Sơn cỏ cây thanh phát, ven bờ hồ Côn Minh hoa xuân nở rất đẹp, nàng có muốn đi ra ngoài đi một chút không?”.
A Ly lắc đầu.
Trong màng mưa xuân, hoa rơi lất phất, hồng hạnh như thiêu. Vậy mà đầu cành lại có một đóa hạnh trắng xinh đẹp e ấp nở ra, A Ly nhón chân lên hái.
Lúc đầu Tư Mã Dục chỉ đứng nhìn. Nhưng cô đè không được, nhánh hoa kia lại bị bật lên, đóa hoa còn đọng sương sớm như là mưa rào rơi xuống trong chốc lát, A Ly vội vàng nâng tay lên che. Có một một đóa hoa rơi xuống, phiêu phiêu đãng đãng, dừng lại trên tóc cô.
Tư Mã Dục hơi thất thần. Anh tiến lên giúp cô vịn nhánh hoa kia trong tay rồi bẻ xuống, nhưng không cho A Ly. Chỉ nhíu mày thờ ơ, nói: “……….. Những người đó, ta cũng không thích”.
A Ly cúi đầu không nói lời nào.
Anh bước đến, do dự một lát. Rồi cúi người hôn lên tóc cô, mới đem hoa kia đưa qua.
A Ly đưa tay đón lấy, lại bị anh giữ chặt không buông.
A Ly đau lòng muốn khóc lên.
Cô biết ngay tại nơi này, anh đã gặp được Tả Giai Tư.
Cô cũng biết, cô cùng với Tả Giai Tư khí chất coi như tương xứng.
Cũng chính cô cố ý nhón chân hái đóa Hạnh trắng kia.
Rõ ràng cô đã sớm tính toán chu toàn mọi chuyện, thế mà sao cô vẫn thấy khó chịu đến như vậy.
Tư Mã Dục nâng cằm A Ly lên. Nhìn thấy nước mắt đong đầy mắt cô, bèn dùng ngón cái giúp cô lau đi. Mà nước mắt kia càng lau lại ra rơi nhiều hơn. Anh nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn, lẩm bẩm nói: “Đừng khóc, A Ly. Đừng khóc”.
Đêm đó Tư Mã Dục ngủ lại phòng A Ly.
Tắt hết đèn, trong màng tĩnh mịch không một tiếng động. Thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.
Hai người đoan đoan chính chính nằm cạnh nhau, lại mở to mắt nhìn trướng đỉnh.
Ngẫm lại tình hình ban ngày, lòng đầy tâm sự.
Lúc tay Tư Mã Dục thăm dò trên lưng A Ly, A Ly vội vàng bắt lấy.
Tư Mã Dục không động đậy, nhưng cũng không rụt tay về. Chỉ lẳng lặng chờ đợi. Xúc cảm nóng bỏng cách một tầng trung y, nóng cả trên da thịt.
Cuối cùng A Ly vẫn buông lỏng tay.
Anh liền dò xét vào trong lớp áo, không nhẹ không nặng xoa nắn, từng chút một nhích về phía trước. A Ly khẩn trương không dám thở mạnh, nhắm mắt lại không thèm nghĩ ngợi nữa, xúc cảm kia lại càng rõ ràng hơn, đến từng đầu ngón tay cũng có thể cảm nhận được.
A Ly cắn môi, nâng mu bàn tay che hơi thở. Lại nghe thấy tiếng thở gấp càng phát ra dồn dập hơn, như là mưa bão kề sát bên tai. Cô nín thở, âm thanh kia cũng không biến mất. Đợi đến khi toàn thân bị hơi thở đó hun nóng lên, cô mới nhận ra, đó là Tư Mã Dục đang kề sát tai mình.
Cô bất an lui ra, bả vai lại bị giữ chặt. Đôi môi kia dừng trước mặt cô, không cẩn thận huých phải, sau đó cô không dám lộn xộn nữa.
Anh rời khỏi tay cô, cẩn thận hôn lên môi. Chậm rãi ngấu nghiến. Lưng A Ly đè lên tấm nệm, lại không di chuyển được, cho tới bây giờ cô chưa từng bị một người nào vây bọc như vậy. Chỉ cảm thấy không thể trốn chạy.
Bên tai truyền đến âm thanh trầm đục của Tư Mã Dục, “A Ly”.
Chưa kịp phản ứng, tiếp theo đó là cơn đau nhói, tiếng rên rỉ liền tự động bật ra.
Lần này A Ly mới thật sự hoảng hốt.
Cô đau đến mức phải hô lên thành tiếng, nhưng mà kẻ kia cứ liên tục một lần lại kế tiếp một lần va chạm làm cho cô ngay cả trì hoãn một khắc đều không thể được, cũng không ngừng được âm thanh. Cô muốn che miệng lại, mới phát hiện cổ tay đã bị giữ chặt.
Một chút cũng không thoải mái, A Ly muốn khóc, Tấn Giang đúng là gạt người mà!!!
Cô càng đau lại càng cố nhích, nghĩ rằng sẽ đem vật kia đẩy ra, nhưng lại càng đau hơn. Rốt cục nước mắt chảy dài, nhưng cũng không thể nào lau đi nước mắt.
Rốt cục Tư Mã Dục cũng chịu ngừng lại. Nhưng một lát sau lại muốn đẩy vào trong, rên rỉ một câu “A Ly đừng sợ”. Kế đó cúi người hôn cô.
A Ly nói: “Đau lắm, chàng ra đi……..”
“Ưm, nàng nới lỏng ra một chút đi đã”.
“Sao………..nới lỏng như thế nào?”.
“Đừng sợ, ngoan nào, là chỗ này……. nàng nhìn đi”.
“Oa!!!!! Chàng gạt ta, chàng đã nói sẽ ra rồi mà!!!!!!!!!”
Đến cuối cùng cũng không thể nói rõ là thoải mái hay là khó chịu, chỉ nhớ rằng cô đã hỗn loạn ôm lấy anh, thuận theo lên xuống. Dần dần ngay cả tiếng thở dốc cũng đều tan ra cùng một chỗ.
Vừa tỉnh lại, A Ly cảm thấy hối hận.
Lẽ ra cô không nên nghe theo lời mẹ và mẫu hậu nói, không nên cùng Tư Mã Dục làm đến bước cuối cùng.
Không có con thì sao chứ? Anh không thích cô thì thế nào? Vì cái gì mà bọn họ không thể giống như trước kia———– quả thật bọn họ đã không thể giống như trước kia nữa rồi.
Tâm tư một khi sáng tỏ một chút, sự tình một khi rõ ràng một chút, sẽ không còn gì khuất tất nữa.
Mỗi người đều sẽ trưởng thành.
Cô là vợ anh, không phải quản gia, không phải bạn bè, cũng không phải hồng nhan tri kỷ.
Họ nên có một đứa con.
Cuộc sống hay ước muốn.
Tư Mã Dục vẫn đang ngủ. A Ly nhìn khuôn mặt anh, tâm tình dần dần ổn định hơn. Một lát sau, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, rồi ngủ tiếp.
Cuối cùng Tư Mã Dục vẫn không thể mang A Ly du ngoại Đông Sơn, đi hồ Côn Minh ngắm hoa.
Thân thể Hoàng Thượng đã không thể gắng gượng thêm nữa, cầm cự thêm được hai năm, đã cưỡi rồng quy tiên. Tư Mã Dục lên ngôi, ngay lập tức A Ly cũng lên ngôi Hoàng hậu.
Sau đó liên tiếp trong bảy tám năm vẫn không sinh hạ hài tử nào.
A Ly cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tuy luôn nghĩ tới, chính mình cũng nên có một đứa con, cộng với việc mọi người luôn đứng một bên thúc giục. Nhưng trong tiềm thức, kỳ thật cô không hề muốn vậy.
Cảm tình của cô đối với Tư Mã Dục quả thật phức tạp. Cô biết mình thật lòng yêu anh, nhưng thực lòng cô không hề muốn có sự ràng buộc sâu sắc nào với anh như thế.
Cái chính là cô lo sợ mới không dám đánh cược, đã thua đau đớn một lần, liền đem giấu tiền cược, miễn cho cả người lẫn trái tim đều phải đem ra thế chấp.
Cô một người độc sủng, mà tin vui thì vẫn chưa thấy đâu. Bọn đường huynh, đường đệ Tư Mã Dục liền hoài tâm tư.
Hữu ý vô tình đem các tiểu đường chất cứ trong cung mà đưa tới.
Các thế hệ trước của nhà Tư Mã đều hoang dâm, lưới tình rãi khắp mỹ nhân trong thiên hạ, đó là kiểu gien có lựa chọn.
Các tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, giở hết mọi chiêu trò đáng yêu quyết liệt. A Ly trông thấy mà thích thú.
Mắt thấy Vương Diễm, Tạ Liên, thậm chí cái người so với Tư Mã Dục còn không quan trọng chuyện sinh đẻ như Vệ Lang đều đã có nhi tử, trong lòng A Ly cảm thấy vô cùng áy náy.
Mọi người thân cận đều khuyên bảo anh, nào là chọn một tiểu Vương tử nào đó để làm con nuôi. Có Hoàng hậu cùng với Vương gia chống đỡ, sau này đứa trẻ này có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, vừa có tình thân lại có ân huệ, so với con đẻ cũng không khác biệt bao nhiêu.
A Ly không tỏ thái độ gì, chỉ giữ hai đứa trẻ lại trong cung.
Một ngày nọ cô đang dạo chơi trong hoa viên, tận mắt chứng kiến Tư Mã Dục tay cầm quả mơ nhỏ, đùa nghịch với mấy đứa cháu trai.
Ngồi dang rộng hai chân, ở trên mặt đất vừa xấu xa lại vừa nghịch ngợm như là còn bé thơ. Hai tay cầm quả mơ lên làm ảo thuật, tay trái và tay phải cứ đảo qua đảo lại liên tục.
Bọn nhóc đi đứng hãy còn tập tễnh, đứa lớn nhất cũng chỉ mới ba tuổi, đều cười khanh khách đuổi theo tay anh. Sau một lúc lâu, thằng nhóc nhỏ hơn rốt cuộc cũng đoán đúng, đi tới phía trước một phát liền vươn tay cướp được. Rồi săm soi đưa lên miệng.
Tư Mã Dục ngồi một bên nhìn, chọc cậu nhóc, nói: “hãy gọi cha, gọi cha ta sẽ cho con toàn thứ tốt”.
Cậu nhóc tuy còn bé bỏng, nhưng cũng biết không thể tùy tiện gọi người khác là cha. Vội bảo vệ trái mơ lùi hai bước, đồng tử đen láy nhìn Tư Mã Dục. Tư Mã Dục im lặng, sau một lúc, mới miễn cưỡng cười nói: “Không chịu gọi cha, tiểu mơ tử sẽ cắn ngươi đó nha”.
Cậu nhóc cứ tưởng rằng sẽ bị anh cướp mất, vội vã nhét vào miệng, ai ngờ bị chua đến mức ngay cả quả mơ lẫn nước miếng đều chảy cả xuống đất, nước mắt cũng chảy ròng ròng.
Tư Mã Dục bật cười ha ha.
Đứa nhóc lớn hơn cũng hiểu hiểu chuyện hơn một chút, nhớ đến người nhà đã dặn dò, nếu có gặp Tư Mã Dục ở ngoài, phải tranh thủ vượt lên gọi “Cha” trước.
A Ly ngân ngấn nước mắt.
Bức tranh xuân xinh đẹp, vạn hoa phiêu bạt, lại không thể làm thuận mắt cô. Cô một mực chạy trốn về Huy Âm điện, chỉ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp Tư Mã Dục.
Cô biết, kỳ thật anh rất muốn có một đứa con đẻ.
Sau đó, cô đem hai đứa cháu trai xuất cung, rồi cáo ốm cự giá.
Bởi vì A Ly đem hai cậu bé trả về, Thái Hậu đã mấy ngày không muốn gặp cô. Nhưng lại nghe nói cô ngã bệnh, vẫn sai người đến thăm nom cô. Lại khuyên cô, con của vợ kế chả phải cũng sẽ gọi mình là mẹ sao? Đều như nhau cả thôi. Hoặc là mang chúng đến tự mình nuôi dưỡng, so với người khác cũng mạnh hơn.
A Ly trầm mặc không lên tiếng.
Nếu cô cứ giả bộ không tiếp giá, thì coi như đã ngầm cho phép.
Mỹ nhân được chọn lâm hạnh, e ngại đứng chờ ngoài điện.
Cô ta đợi ước chừng hơn nửa canh giờ. Sương đêm dần rơi, trong điện rốt cục cũng có người đi ra tiếp đón, nói: “Vào đi”.
A Ly nằm trong điện, chỉ nghe thấy trống ngực đập thình thịch, mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra. Nghĩ thầm, số mệnh. Đã định trước thất bại thì sẽ là thất bại! Hồ đồ cả đời, rốt cục vẫn phải có một đáp án.
Cô cố bệnh một lần này, vậy mà không có chuyển biến gì tốt đẹp.
Chính cô đã hiểu số mệnh con người, chỉ lừa gạt Tư Mã Dục. Một lần nữa Tư Mã Dục lại bắt đầu tiếp tục ban tặng đồ vật, sơn hào hải vị, lăng la tơ lụa, không hề có lý do.
Anh giống như một ông chồng trong lòng luôn áy náy, nên mỗi lần ra ngoài, đều sẽ nghĩ cách lấy lòng cô vợ nhỏ. A Ly nhìn những thứ kia, tâm tình phức tạp không lý giải được. Cũng không chỉ gọi là khó chịu.
Cô nghĩ, cô với Tư Mã Dục vẫn là vô duyên.
Sự thật chứng tỏ, năng lực sinh đẻ của Tư Mã Dục quả thật không có vấn đề gì hết. Ngắn ngủi trong vòng hai tháng, trong cung liền có người được chẩn đoán mang thai.
Chờ sau khi đứa nhỏ ra đời, Tư Mã Dục vội ôm nó tới cho A Ly. A Ly lật tả lót xem xét, hơi hơi tiếc hận. Tại sao chỗ nào không giống, lại cứ chọn trúng đôi mắt phượng kia là giống y Tư Mã Dục.
Đôi mắt phượng nhỏ bé kia mở ra, lúc khẽ cười lại vô cùng giống, thế nhưng A Ly vẫn thích.
Ý tứ của Tư Mã Dục, A Ly không hề cự tuyệt. Cô để đứa bé kia bên người nuôi dưỡng. Nhưng cũng tự nói với chính mình là sẽ nuôi dưỡng không được lâu.
Trong nhà sai người tặng dược tiến vào.
A Ly biết thứ gì được dùng vào việc gì. Nữ nhân trong tháng rất dễ làm em bé bị bệnh, chỉ cần động tay động chân một tí, bất tri bất giác có thể khiến cho cô thành kẻ sát nhân.
Thực ra Thái Hậu cũng ngầm đồng ý.
Nhưng A Ly vẫn đem mấy vị thuốc kia hong khô trước gió.
—————Không cần đền mạng là là có thể tùy tiện giết người sao?! Tại sao mẹ cũng hồ đồ đến thế. A Ly nghĩ.
Lúc mà cô đem số thuốc kia vẩy ra, sự sống của cô cũng sẽ ngắn ngủi như chiếc đồng hồ các.
Từ đằng xa nàng nhìn thấy Tư Mã Dục đang đi tới giữa trời tuyết, lòng nghĩ thầm, một đời tận tâm, bọn họ rốt cục không ai nợ ai. Lần thi kế tiếp, tuyệt đối không bao giờ muốn gặp lại người này nữa.