Chương 57: Ngày Lành Cảnh Đẹp (Tam)
Chẳng mấy chốc đã vào tháng Năm.
Vào tết Đoan Ngọ con gái lấy chồng phải về nhà thăm cha mẹ. Vương gia họ hàng đông đảo, cần phải quan tâm đến nhiều người, đồ ban thưởng linh tinh không được quá qua loa, bởi vậy ngay từ đầu tháng Ba A Ly đã bắt đầu chuẩn bị. Lúc đầu cô còn nuôi hi vọng vừa vào tháng Năm, Tư Mã Dục sẽ thay cô lo nghĩ việc nói với người trong nhà thế nào, tiện đó còn có thể cải thiện quan hệ với cô một chút, rốt cuộc người này lại ngày càng trốn tránh cô ghê hơn, thật là làm A Ly không còn lời nào để nói.
A Ly thật sự sợ anh ngay cả chuyện cô muốn về nhà thăm cha mẹ lúc này cũng đã quên, ngay ngày mồng bốn chuẩn bị riêng một bàn đồ ăn ngon, tiếp theo, sai người đi mời anh lại.
Tư Mã Dục không tới.
Thực ra là, anh căn bản không ở Đông cung.
Thường ngày anh tuy là trốn tránh A Ly, nhưng khi không ở nhà vẫn sẽ sai người thông báo A Ly một tiếng. Là lấy cớ cũng tốt, lý do cũng được, tóm lại sẽ để A Ly biết rằng: tôi không đến tìm cô là vì tôi bề bộn nhiều việc, chứ không phải thích cố tình lạnh nhạt cô! Cô đừng có mà nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng hiện giờ anh lại không nhắn gởi gì cả.
Thật tình A Ly không phải là người cuồng giám sát.
Nhưng cứ đổi thành ai bất kỳ, vừa mới kết hôn chồng liền trốn tránh cô, mắt thấy ngay cả hành tung cũng bắt đầu giấu giếm cô, chỉ sợ cũng sẽ dậy lên chút tâm tư. A Ly cũng không thể bàng quang như vậy được.
Cô hiểu được sơ sơ, có lẽ bản thân đã quá an nhàn, quá thả lỏng Tư Mã Dục. Nên anh mới có thể bắt đầu giấu giếm cô mọi việc nhanh đến thế này, điều này không phải là dấu hiệu tốt.
A Ly lo lắng, phải tiếp tục quan sát một thời gian nữa, hay là ngay bây giờ lấy cần câu ra câu anh ra khỏi nước luôn, để anh mở to mắt ra mà nhìn rõ hiện thực.
Cũng không thể trách cô do dự.
Nếu ví về câu cá, Tư Mã Dục đại khái là loại dễ mắc câu. Anh thấy mồi câu liền cắn luôn, không cần bạn phải phí quá nhiều tâm trí dụ dỗ. Nhưng mà anh lại thích lờn vờn, thích thừa hơi tốn sức, rõ ràng đã là cá cắn câu vậy mà chết cũng không chịu mặc cho người ta điều khiển. Kéo theo lưỡi câu mà hối hả chạy loạn chung quanh hòng trốn thoát, không hề tự giác rằng mình là người đang ở trong rọ. Nếu bạn kéo câu lên trễ, chỉ sợ anh cứ thế mà thoát rồi. Nhưng nếu bạn kéo cần câu quá sớm, anh vẫn còn sức lực ồn ào, lại muốn kháng cự giãy dụa, nói không chừng ngược lại còn kéo theo cả bạn xuống nước cũng nên.
Thật sự là không để cho người ta bớt lo tẹo nào.
Trong lần thi đầu tiên, khi A Ly tự giác thả câu, cứ nghĩ người câu cá là cô và con cá là anh đều hòa thuận vui vẻ, ai ngờ đã bị anh giở trò trốn mất.
Cuối cùng trong lần thi thứ ba A Ly xem như hiểu được, phải đối đãi với anh như một con cá thực thụ, nếu không cô sẽ lại bị anh kéo đi đến đuối sức, rồi nhìn anh cắn câu người khác. Vĩnh viễn cũng không nếm được các món ngon chiên xào nướng luộc gì cả.
Nhưng lúc thực sự bắt đầu câu cá, lúc ngoảnh mặt làm thinh, thì lại càng thấy rõ sự không mẫu mực khuôn phép của anh, mức độ dễ dàng tha thứ lại càng thấp hơn nữa. Cuối cùng, khi nào là thời cơ để bắt nhốt lại, lại không cách nào thấy rõ.
Trời đã tối rồi.
A Ly dùng chiếc đũa gảy đồ ăn đã lạnh, trong lòng hơi có chút phiền chán.
Đến khi tiếng gõ canh vang lên, Tư Mã Dục rốt cục cũng trở về. Người A Ly phái đi tìm hiểu tin tức cũng quay về báo tin.
Vệ Lang đã được bổ nhiệm, gia nhập dưới trướng thúc tổ (chú của cha) của A Ly, là quan Trưởng sử của phủ Thứ sử Kinh châu, Vương Khiên. Hôm nay lên đường. Tư Mã Dục hẹn những người liên quan như Tạ Liên, Thẩm Điền Tử, Vương Diễm làm tiệc tiễn biệt cho anh để tiễn anh lên đường.
A Ly im lặng nghe bẩm báo.
Vệ Lang rời kinh, Tư Mã Dục đi đưa tiễn, đây là lý do bình thường cỡ nào. Nhưng Tư Mã Dục lại cố tình giấu giếm cô chuyện này.
Cô có hơi tò mò không rõ tâm tư Tư Mã Dục. Chỉ nghĩ, không lẽ trong lòng Tư Mã Dục, chuyện về Vệ Lang thì không thể nói với cô sao?
Suy đoán này làm A Ly không vui. Rốt cuộc vì sao không vui, thì cô cũng không rõ lắm.
A Ly ngồi đợi trong sân.
Cảnh đêm giữa hạ, gió mát nước trong, sao sáng chớp động. Đầy vườn hoa nở hương thơm ngào ngạt, đom đóm khi bay khi ngừng.
Mặc dù A Ly đã tỉ mỉ trang điểm, song tự nghĩ ăn uống điều độ còn chưa thấy hiệu quả, cô vẫn như trước không phải là một mỹ nhân mềm mại eo nhỏ yểu điệu. Cũng không trông chờ mới qua hơn tháng đã có thể nhìn rõ, chứ đừng mơ Tư Mã Dục sẽ kinh ngạc ngắm nhìn.
Cô cũng chỉ muốn giả giả thật thật ngăn anh lại, tìm cách dò hỏi những chuyện chưa được rõ.
Tư Mã Dục chưa đi vào sân đã nhìn thấy A Ly ngồi chờ dưới đèn.
Hoa quỳnh mới cống nạp năm nay đã bắt đầu nở đầy, từng đóa từng đóa nở bung, sáng lung linh như ánh trăng xuyên qua hạt tuyết bay. A Ly ngồi giữa khung cảnh đầy hoa đó, hơi cúi đầu trầm tư. Y phục mỏng manh, lại toát lên chút văn tú thanh nhã, điềm đạm đáng yêu. Ánh trăng kia dường như chiếu rọi sáng tỏ nửa khuôn mặt trắng ngần của cô, mỹ nhân mang vẻ đẹp như hoa được tưới dưới vầng trăng sáng, gió mang theo mùi hương thơm ngát thổi mơn man, thu vào trong tầm mắt khiến cho con tim ai bỗng dưng loạn nhịp.
Tư Mã Dục bước còn vài bước nữa là vào trong viện, dưới ánh đèn nhìn thấy cô, vội vàng thu chân về, lui dần đến ngoài tường bên hông cổng nhà. Nâng tay ngửi ngửi ống tay áo, sắc mặt mang theo chút do dự.
Lại thăm dò nhìn vào trong, tim đập rối tinh rối mù, huyết khí dâng lên không ngừng.
Lại ngửi ngửi ống tay áo, hi vọng mùi trên người sẽ nhạt bớt, có khi mùi hoa thơm nồng kia che giấu được, rồi mới có thể thoải mái đi ra ngoài. Đáng tiếc căn bản còn không lừa được bản thân, mùi kia nồng đến chính anh cũng phải nhíu mày.
Đang do dự, chợt thấy A Ly nhìn qua đây —- cô đã nhìn thấy anh rồi.
Ánh mắt cô tối đen phản chiếu ánh đèn dầu, tựa như ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt hồ. Ấm áp, nhu tình, sóng vỗ lăn tăn phản chiếu ánh sáng đó. Khiến người ta phải lóa mắt.
Sau cái nhìn ngắn ngủi đó, những ánh sáng đa sắc màu trong trẻo trong ánh mắt kia bỗng dần ngưng tụ thành tia sắc bén của cơn thịnh nộ.
Tư Mã Dục vẫn giấu giếm, anh có chút lo lắng: sao mà, làm sao mà tức giận vậy chứ....Anh phải đi đưa tiễn Vệ Lang đó, uống có chút rượu, ngoài ra có làm gì nữa đâu... Thật sự không làm gì hết mà.
Anh không ý thức được, bản thân anh lúc này còn đang trốn ở ngoài tường, lén lút ló đầu nhìn vào, càng cố thể hiện không trốn tránh A Ly, lại càng lộ ra sự không yên trong lòng.
Đương nhiên A Ly không biết trong bụng anh đang chột dạ.
Chỉ là cô đang suy nghĩ “Bất kể như thế nào, lần này cũng phải cùng anh bàn chuyện cho rõ ràng”, vừa lơ đãng ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Tư Mã Dục — anh tự nhận là trốn rất tốt, lại không biết rằng mặc dù ẩn nấp trong bóng tối, nhưng tại nơi ấy, trên cửa có đặt hai ngọn đèn đủ để chiếu rọi được tất cả, quả thật rất giống ánh đèn trên sân khấu, chỉ còn thiếu nước la lên “nhìn bên này nè” thôi. Vậy mà còn dám trốn sau cửa!
Lại nhìn vào tư thế của anh, cơn tức của A Ly lùng bùng cháy lên.
Đến tột cùng thì anh coi cô là gì hả? Là trưởng ký túc xá? Là chủ nhiệm lớp? Hay là bà mẹ già tới thời kỳ mãn kinh?
Được rồi... Cô đúng là đang canh chừng, lòng cũng hơi chút tâm tư bắt gian.
Mà thôi đi, cô nghĩ, đêm nay khẳng định không có cách nào bình tâm tĩnh khí để nói chuyện. Nếu anh đã muốn trốn tránh cô, vậy cứ thành toàn cho anh một lần đi.
Tư Mã Dục cảm thấy ánh mắt A Ly lúc này đã từ tia nắng hoàng hôn chuyển thành nhiệt lượng muốn nấu chảy cả kim loại, nhiệt lượng kia quả thực có thể thiêu đốt con người. Nhưng ngay sau đó đôi lông mi của cô đồng loạt rũ xuống, đem ngọn lửa kia che lấp dần xuống.
Gì cô cũng không nói, làm như chưa thấy anh bao giờ —- có lẽ ngầm nói là đã chán ghét anh, im lặng, lạnh nhạt, xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi cô vào nội điện, Tư Mã Dục vẫn không thể tin cô lại rời đi như vậy.
Cô sao có thể rời đi như vậy? Tư Mã Dục nghĩ, không phải cô đặc biệt ngồi chờ chỗ này là hòng tóm gọn anh, làm anh trở tay không kịp hay sao?
Lúc chơi trò chơi trốn tìm, ẩn sâu trong lòng mỗi người sự hi vọng bị tìm thấy hay là không bị tìm thấy, là một chuyện mà không ai có thể cảm nhận rõ ràng được. Những lúc tôi đuổi anh chạy, người trốn chạy kia là muốn bị bắt hay không bị bắt cũng rất khó nói.
Nhưng lại có một số, khi đối phương đã hao hết tâm tư tìm kiếm bạn lâu như vậy, khi bạn đã bắt đầu mệt mỏi sau thời gian dài ẩn nấp, mắt thấy cô ta đã đến rất gần, sắp đưa tay ra bắt lấy bạn. Bạn thở hổn hển thầm nghĩ, được rồi được rồi, tôi nhận thua, tôi là của cô. Kết quả đối phương bỗng nhiên đột ngột dừng lại, nói rằng “Ôi, xin lỗi nhé, nhận nhầm người mất rồi”, rồi xoay người vẫy vẫy tay bỏ đi mất.... Lúc đó, e là bạn cũng sẽ có cảm giác không chấp nhận nổi chạy ào theo, túm cổ áo cô ta rồi gào lên “Cô có bị sao không hả, tôi đã để cho cô bắt rồi. Sao cô có thể nói đi thì đi luôn, không biết làm người phải có trách nhiệm sao?”.Được rồi, có lẽ bạn thì không có. Nhưng Tư Mã Dục lại có đó...
Anh nhấc chân chạy đuổi theo, đột ngột A Ly bỗng quay đầu lại, dường như là nhớ tới chuyện gì, nói với anh: “Đúng rồi, tết Đoan ngọ phải về nhà thăm phụ mẫu, Hoàng hậu nương nương đã cho phép. Chàng không được quên”.
Tư Mã Dục dừng bước gần một chậu hoa quỳnh, nín thở im lặng, ngoan ngoãn gật đầu —- thiếu chút nữa anh đã sáp lại giữ chặt tay A Ly mà chất vấn, may mắn đúng lúc đó anh nhớ lại lý do mà mình trốn tránh lúc trước, “Ờ”.
A Ly vừa lòng.
Cô ngáp một cái, vào nhà, đóng cửa. Một lát sau, rửa mặt xong xuôi, rồi tắt đèn, đi ngủ.
Tư Mã Dục vội vã đi tắm rửa.
Tắm rửa sạch sẽ rồi đi tới phòng A Ly đẩy cửa—- mừng như điên —- cửa không khóa.
Tiếc là A Ly đã ngủ say.
Tết Đoan ngọ về nhà thăm cha mẹ.
Cả nhà A Ly chuẩn bị chu đáo nghênh đón cô về nhà thăm, bày trận này cũng biết không hề nhỏ —- việc nhỏ chính là chậm trễ, dù sao thì người đi theo khuê nữ trở về là Thái tử.
...... Tuy rằng Thái tử cũng không phải là cái gì hiếm lạ.
Tư Mã Dục được nhóm đàn ông trong nhà tiếp đãi suốt buổi tiệc, A Ly cũng tự nhiên mà đi về hậu viện, tay bắt mặt mừng nói chuyện với đám đàn bà con gái trong nhà.
Không thể không nói, Vương gia có một người làm Thái Tử Phi cũng không sai. Mẹ cô khi gặp Hoàng hậu không hề sợ hãi, huống chi Thái Tử Phi chính là con gái ruột của mình? Bà nội cô lại càng không phải nói, đừng nói là đương kim Hoàng thượng hiện nay, mà có là cha của ông ta khi xưa cũng không dám tự cao tự đại trước mặt bà.
Sau khi A Ly nói chuyện với các thím, chị, em, Lão Thái Thái liền nói thật rõ ràng lưu loát: “Được rồi, các con đều đi chiêu đãi tân khách đi, để cho Tử Dương trò chuyện cùng A Ly nữa chứ”.
Đợi khi các nữ quyến lui đi hết, bà nội cô lại đuổi các nha hoàn hầu hạ đi, rồi hỏi A Ly: “Thái tử đối đãi với con như thế nào?”
Tư thái kia, A Ly mà dám nói “Không tốt”, có khi bà nội cô sẽ dám thẳng chân đá bay Tư Mã Dục ra khỏi nhà cũng nên.
A Ly:......
“Tốt lắm ạ”.
“Thật sự rất tốt sao?”.
A Ly cười nói: “Thật sự rất tốt ạ. Ăn mặc chi phí đều nhớ tới con, nếu mấy ngày liền phải xuất môn cũng đều không quên thông báo lại một tiếng ạ”.
Mẹ A Ly bình tĩnh uống trà.
Bà nội A Ly thì thở dài, “Con bé hồ đồ này, chỉ có chi phí ăn mặc không quên con mà đã bảo rất tốt rồi? Nha đầu kia vẫn chăm sóc bên cạnh con lại không chăm lo được chi phí ăn mặc của con được hả, cần phải nhờ tới cậu ta sao?”
A Ly:...... im lặng.
“Thật sự rất tốt ạ......”
Bà nội cô lại bưng trà lên, “Về phần mỗi ngày đều thông báo, làm sao con biết được lời cậu ta nói chính là lời nói thật?”.
“......”
“Không phải bảo con phải theo dõi tốt cậu ta, chỉ là ở một vài thời điểm bụng dạ phải sáng tỏ một chút. Nhỡ may ba mẹ chồng có hỏi đến, con không trả lời được nguyên do, trái lại còn làm người ta nghi ngờ con vô tâm thêm mà thôi”.
A Ly:......
Mẹ cô đứng dậy săn sóc rót thêm một ly trà cho bà nội cô.
Sau khi về lại Đông cung, A Ly nhanh chóng gọi Vương Diễm tới gặp cô.
A Ly quả thật thiếu tâm tư, nghe không hiểu những lời nói mang ý ngầm. Nhưng khi cố gắng suy xét từng bước, cô cũng có thể nghĩ ra được nguyên cớ.
—- bà nội cô là một người thẳng thắn nhất, nói chuyện cũng không che giấu chiêu trò, lúc này, trong lời nói rõ ràng lại có giấu chuyện gì. A Ly cảm giác được, bà nội cô chắc chắn là đã biết chuyện gì lại khó có thể mở miệng, còn nhất định phải muốn cô biết được, nhắc nhở cô phải tự động tìm hiểu.
Không hề nghi ngờ, sự tình chắc là có liên quan đếnTư Mã Dục.
Mà chuyện liên quan đến Tư Mã Dục, lại có thể bị bà nội cô và mẹ cô biết trước, có khả năng sẽ có chút liên quan tới Vương Diễm.
Vương Diễm là cậu bé ngay thẳng thật thà nhất, cho tới bây giờ luôn ngồi thẳng đi thẳng, đêm hôm không sợ quỷ gõ cửa.
Nhưng lần này, khi A Ly mời cậu ta đến uống trà, cậu ta liền chột dạ rõ ràng đứng ngồi không yên.
A Ly bắt đầu dùng cách bà nội đối phó với cô, “Phu tử nói, quân tử ngày có ba lần tự kiểm điểm bản thân. Hôm nay, ba lần tự kiểm điểm của đệ khỏi cần phải tìm lúc này lúc khác nữa, cứ làm ngay chỗ a tỷ luôn đi, vừa uống trà vừa tự kiểm điểm. Đến khi nào tự kiểm điểm rõ ràng rồi, thì hãy kể lại với a tỷ.”
Vương Diễm: “A tỷ à, tỷ cứ phạt đệ đi.... Đều là đệ sai, còn những người khác thì.... không hề liên quan”.
A Ly: Khụ... Xem ra thực sự có chuyện lớn rồi.
“Nói như vậy, là do đệ giật dây cho Thái tử điện hạ làm sao?!”
“.... Không có đâu. Đều là đệ sai, a tỷ đừng nên hỏi nữa”.
Gặp phải một thằng em trai không biết linh hoạt thế này, thật sự cũng là một chuyện khiến người ta lo âu. A Ly chỉ mới dùng lời nói khách sáo, còn chiêu số tới tới lui lui này nọ vẫn chưa kịp dùng tới.
“Thái tử chàng ấy...... thật sự đã làm rồi?”.
“Không có mà! Bọn đệ chỉ là sau khi vào trong mới biết, nhưng mà chỉ nghe ca hát thôi, gì cũng không có làm hết đó!”
A Ly:... =__=
“... Các người, ba người đều là thế gia hậu duệ quý tộc, lại còn dám dắt theo Thái tử, đi nghe hát hò uống rượu hoa?” tận đáy lòng A Ly bỗng nhiên trào dâng một loại kích động u ám, tốt nhất Vương Diễm nên cầu nguyện rằng điều đó không phải như cô dự đoán.
Cô cười hết mực dịu dàng, nhưng mười phần rùng rợn. Ngay cả chính cô cũng nghi vấn một điều, không lẽ bản chất thật sự của cô không phải ngốc nghếch bẩm sinh, mà là đen tối bẩm sinh?
Vương Diễm bị cái nhìn chăm chú của cô mà ớn lạnh cả người, cũng nhanh chóng biết được mình bị gọi tới vì chuyện gì.
Tiễn bước Vương Diễm, A Ly mang tách trà ngồi ở hành lang dưới mái hiên, thỉnh thoảng ánh mắt có tia sáng sắc bén nguy hiểm chợt lóe.
Bản lĩnh thật là lớn, cô nghĩ, dám ngang nhiên qua mặt cô học đòi nghe hát, uống rượu hoa. Quả nhiên cô đã dung túng cho anh quá lâu rồi.