Quỷ Trâm (3)
Hôm sau hồi phủ, cả nhà đang ngồi trong đại sảnh, nhưng Thanh Trụy chỉ lẳng lặng uống trà, như không nhìn thấy hắn.
"Con ta cũng đã lớn rồi, nhưng còn chưa đến tuổi nạp phi nạp thiếp, trước tiên cứ tìm một nha đầu thông phòng đi." Hiền vương phi dịu dàng nói, Hiền vương gia liền đồng ý, lại nghiêm khắc nói với Diệp Khuynh an: "Sau này, không được phép đi tới những nơi như thế, con thích kiểu người nào chẳng có, không cần phải trà trộn chốn phong trần."
Diệp Khuynh An liếc mắt nhìn Thanh Trụy, thấy nàng vẫn bình thản uống trà, hắn cúi mắt, xiết chặt nắm tay. Người hắn muốn, người hắn muốn chính là người hắn vĩnh viễn không thể có được.
"Con... đã biết."
Vương phi ban thưởng đại nha hoàn bên cạnh mình cho hắn làm nha hoàn thông phòng. Đêm đầu tiên họ chung phòng, Thanh Trụy uống rượu say mèm trong vườn đào.
"Trọn đời bình an, một kiếp yên bình." Thanh Trụy dựa vào bàn đá trong viện, bầu rượu đã vơi phân nữa, nàng thất thần cười: "Chàng thích là được, cả đời này, ta dõi theo chàng, nhìn thấy chàng... là đủ rồi."
"Thanh Trụy?" Dường như lúc đó có người kéo nàng, trong giọng nói có phần trách cứ: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
"Nhiều ư? Hình như hơi nhiều thật, lâu rồi ta không uống nhiều đến thế. Khuynh An..." Nàng mơ mơ màng màng ôm cổ chàng trai, tiếng gọi mềm mại dễ nghe khiến tai hắn đỏ bừng.
"Ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi."
"Không về." Hiếm khi nàng mới có cơ hội làm nũng hắn, nàng cọ cọ vào vai hắn nói: "Trước hoa dưới trăng, rượu ngon người đẹp, Diệp Khuynh An, chàng hôn ta đi."
Diệp Khuynh An hoảng hốt: "Thanh... Thanh Trụy, nàng say rồi."
"Không, ta luôn tỉnh táo." Nàng nói. "Tỉnh táo nhìn năm tháng trôi dần, tình người biến đổi, tỉnh táo nhớ từng chuyện một, chưa bao giờ quên. Khuynh An, chàng có biết, ta tìm chàng bao lâu rồi không?"
Diệp Khuynh An nao lòng, sắc mặt mờ mịt.
"Tìm kiếm lâu đến mức gần như tuyệt vọng." Thanh Trụy ngừng một lát, ánh mắt lướt qua bờ vai hắn, hốc mắt ẩm ướt: "Nhưng dù tuyệt vọng đến đâu, cũng không ngăn cản ta tìm chàng. Hóa ra, hồi ức đáng sợ như vậy... thật đáng buồn."
Diệp Khuynh An ngơ ngác rồi sửng sốt, hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Diệp Khuynh An là ai?"
Thanh Trụy vùi đầu vào vai hắn, cười khẽ: "Phu quân, phu quân của ta."
Đêm xuân gió lạnh, len qua từng ngón tay từng sợi tóc hắn. Hóa ra mỗi lần nàng gọi tên hắn, là gọi người khác. Dịu dàng như thế, không phải là vì hắn.
Lúc Thanh Trụy tỉnh dậy thấy Diệp Khuynh Thành trầm ngâm ngồi bên mép giường nàng, nàng hơi bất ngờ, rồi lại cười nói: "Khuynh An, con lớn rồi, không thể tùy tiện như lúc nhỏ nữa."
"Nàng đang gọi ai thế?" Nhìn thấy Thanh Trụy giật mình, vẻ mặt sững sờ, Diệp Khuynh An khàn giọng nói: "Diệp Khuynh An, cái tên này, nàng muốn gọi ai?"
Thanh Trụy ngồi dậy, bình tĩnh nhìn hắn, không hoảng không giận, giống như nói chuyện thông thường: "Con chứ ai, Diệp Khuynh An, chính là gọi con đó."
Giống như đã nhẫn nại đến cực điểm, hắn đứng phắt dậy, nổi giận xé rách tấm rèm cạnh giường, trong tiếng hỗn loạn vang lên tiếng gầm của hắn: "Nói láo!" Hắn giống như con hổ bị xâm phạm lãnh địa, hung hăng trơn mắt, "Nàng nhớ hắn, tìm hắn, nếu đã để ý hắn như vậy vì sao còn dừng bước ở lại Hiền vương phủ? Ta giống người kia lắm ư, từ nhỏ đã giống ư? Ha ha... Thanh Trụy, mỉa mai biết bao, bao nhiêu năm trôi qua, trong mắt nàng không phải là ta, cũng không phải là hắn, nàng chỉ nhìn thấy nàng, thấy hồi ức ích kỷ của nàng mà thôi!"
Sắc mặt Thanh Trụy trắng bệch. Không cho nàng cơ hội mở miệng, Diệp Khuynh An nói: "Thanh Trụy, sư phụ, hôm nay người hãy rời khỏi đây, rời khỏi Hiền vương phủ. Ta không cần người dạy học nữa."
"Khuynh An..."
Hắn lớn tiếng cắt ngang lời nàng: "Ta tên là Văn Cảnh, là thế tử của Hiền vương gia, cả cuộc đời không biết gì tới tên Diệp Khuynh Thành, cũng không quen Thanh Trụy."