Quỷ tướng (1)
Thiên Thiên ôm đàn tỳ bà, đứng giữa đài cào phủ thảm hồng, lướt mắt nhìn tất cả những vị quan khách giàu có nói năng tùy tiện ở dưới đài. Nàng khom người ngồi xuống, đầu ngón tay gảy nhẹ, tiếng đàn tỳ bà vang lên, tất cả quan khách đều kinh ngạc. Thiên Thiên biết, chỉ sau khúc đàn này thôi, nàng sẽ giống như một món hàng, bị một người nào đó trong đám người bên dưới kia đưa ra giá cao nhất mua đêm đầu tiên của mình.
Giống như một món đồ chơi, mặc cho người khác định đoạt.
Bảo Tả Nhi đã thông báo trước rằng nàng sẽ đàn một khúc nàng vô cùng dễ thương, triền triền miên miên, nhưng Thiên Thiên lại dùng đàn tỳ bà tấu một khúc nhạc u sầu uyển chuyển, khiến Bảo Nhi đen mặt, không đợi Thiên Thiên đàn hết, bà ta đã lên đài cướp lời: "Các vị quan khách, đây là cô nương thanh khiết nhất trong Thanh Liễu các, nàng tên là Thiên Thiên, vừa tròn mười tám, dáng vẻ thanh tú lại có thể đàn một khúc nhạc hay như vậy. Ngày thường ta thường che giấu không để người khác trông thấy nàng, hôm nay chính là lần đầu tiên nàng lên đài..."
"Ai cần mụ nói mấy lời vô nghĩa đó." Một người đàn ông trung tuổi nói: "Để tiểu nương tử hát một bài đi."
Bảo Nhi xấu hổ cười hai tiếng: "Xin thứ lỗi... thực ra giọng hát của cô nương nay không được tốt."
Hóa ra lại là người câm.Mọi người ồ lên, tất cả tỏ ra không còn hứng thú. Bảo Nhi cười khổ, chợt nghe thấy một giọng nam thuần hậu nói: "Bao nhiêu tiền?" Mọi người đều im lặng, quay đầu về phía người vừa nói.
Từ sau lưng Bảo Nhi, Thiên Thiên cũng ngó đầu ra nhìn, chỉ thấy người đàn ông kia mặc y phục màu đen thêu hoa văn tường vân bằng tơ vàng, vừa nhìn đã biết không phải người trong gia đình phú quý thì cũng là người giàu sang. Người đàn ông thản nhiên rót rượu, ánh mắt liếc qua Thiên Thiên, rồi dừng lại trên người Bảo Nhi. Bảo Nhi rùng mình, vội nói: "Ba lượng bạc."
"Được, ta mua."Cứ như thế, nàng bị một người đàn ông như thế hời hợt bỏ tiền ra mua.
Trong Hoa phòng, Thiên Thiên mặc bộ y phục mỏng manh ngồi bên giường, nàng chưa bao giờ giữ bình tĩnh như thế, cũng chưa bao giờ bối rối như thế, cây kéo giấu trong tay áo cũng run theo nàng, nàng nghĩ, nhẫn nhục chịu đựng sống nhiều năm như vậy, đến bây giờ nàng phải tranh đấu một lần vì bản thân, dù cho có lưới rách cá chết cũng mặc.
Cánh cửa Hoa phòng bị đẩy nhẹ, qua tấm sa mỏng, Thiên Thiên trông thấy người đàn ông mặc y phục đen kia chậm rãi tiến vào, bàn tay cầm kéo càng xiết chặt. Tấm màn san màu hồng nhạt bị vén lên, người đàn ông lẳng lặng đứng trước mặt nàng, ánh mắt uể oải quan sát nàng.
Lòng bàn tay Thiên Thiên ướt đẫm mồ hôi, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Bỗng nhiên một bộ y phục vẫn còn mang theo hơi ấm bị ném lên người nàng, người đàn ông đó lạnh lùng nói: "Mặc vào." Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy hắn vươn tay ra nói: "Đưa thứ đang cầm cho ta."
Thiên Thiên cảnh giác lui dần ra sau, tập trung cao độ. Người kia cười lạnh: "Nếu ta muốn đụng chạm cô, thì dù cô có đầy gai toàn thân thì ta cũng có thể rút sạch."
Nàng nhìn những vết chai chỉ có trên tay những người đàn ông quanh năm luyện võ mới có kia, cuối cùng đưa cây kéo cho hắn. Hắn cầm kéo rồi tùy tiện vất ra cho khác, xoay người đi tới chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, hắn rót cho mình một chén rượu, nói: "Đàn một khúc đồng dao đi."
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Thiên Thiên giật mình sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhớ ra, vội vàng tìm đàn tỳ bà ôm vào lòng, nàng lặng lẽ quan sát người kia một lát, thấy hắn đã tự rót rượu cho mình, lúc này Thiên Thiên mới hoàn toàn yên tâm, chậm rãi gảy đàn.
Một khúc lại một khúc, Thiên Thiên đàn lâu đến nỗi đầu ngón tay sưng đỏ mà người kia cũng không kêu nàng dừng lại, cuối cùng là tiếng bình rượu vỡ vụn cắt đứt tiếng đàn lúc nửa đêm.
Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy người kia đã say, gục đầu xuống bàn lầm bầm điều gì đó.Cửa sổ mở toang cuốn theo gió đêm lùa vào trong phòng. Thiên Thiên nhìn áo khoác màu đen trên người mình, mềm lòng bước đến bên cạnh người kia, đang muốn khoác áo cho hắn, đột nhiên hắn lại kéo tay nàng, lực mạnh kinh hồn.
Thiên Thiên sợ đến tái mặt, liên tục lùi về phía sau, mà người kia cũng không buông tay, do say rượu nên hắn cũng không còn quá nhiều sức, Thiên Thiên khó khăn gỡ tay hắn ra thì hắn lại gục trên người Thiên Thiên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực nàng. Thiên Thiên hoảng hốt giơ tay tát "bốp" một cái vào mặt hắn, nàng không ngừng lui ra sau, nóng lòng muốn tránh xa khỏi hắn. Hắn lại vẫn không chịu buông tay, bị tát đau nên dường như hắn tỉnh táo một chút, con ngươi màu đen thâm trầm tràn đầy tức giận. Hắn kéo Thiên THiên lại, dễ dàng dùng một tay chế ngự hai tay nàng, còn tay kia thì bóp chặt cô Thiên Thiên.
Bàn tay bóp chặt, mặt nàng đỏ bửng, càng lúc càng khó thở, nàng nhìn chằm chằm người đàn ông phía trên, trong lòng sợ hãi và tuyệt vọng cùng cực, nước mắt tuôn rơi, giọng nói đã mất đi âm thanh nhiều năm nay phát ra tiếng nức nở giống như một con thú nhỏ.
Người đàn ông giật mình hoàn hồn, vội vàng buông tay ra, Thiên Thiên vội vàng thở gấp, trong gian phòng tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng.
Người kia vẫn chưa tránh khỏi nàng, hắn ngơ ngẩn nhìn nước mắt trên mặt nàng, lặng lẽ một lúc sau mới khàn giọng nói: "Tiếu Tiếu."
Lúc này Thiên Thiên chỉ cảm thấy người này có vấn đề, trong hoàn cảnh như vậy, làm gì có người thần kinh nào cười được. Nhưng người đàn ông lại vùi đầu, áp mặt vào má nàng nhẹ nhàng gọi: "Tiếu Tiếu..." Giọng nói nỉ non, lúc này nàng mới hiểu ra, hắn đang gọi tên một người khác.
Còn không đợi Thiên Thiên nghĩ tiếp, đầu người đàn ông kia lại cử động, hắn há miệng ngậm chặt vành tai nàng, liếm nhẹ. Còn chưa trải sự đời bao giờ, Thiên Thiên nhanh chóng choáng váng, người kia áp môi miết theo xương gò má, má lúm đồng tiền, thẳng đến bên khóe môi nàng, hắn liếm nhẹ mọt cái, chậm rãi khiêu khích đôi môi đang mím chặt kia...
Thiên Thiên sực tỉnh, vô cùng hoảng sợ, nàng co đầu gối thúc mạnh một cái...
Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, trước khi ngất đi, nàng còn nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ "Điêu dân."