CHƯƠNG 44 - CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG MA VƯƠNG TAN NÁT CÕI LÒNG
CHƯƠNG 44 - CHÂN TƯỚNG RÕ RÀNG MA VƯƠNG TAN NÁT CÕI LÒNG
Đêm trước ngày sinh nhật, Tiểu ma vương nằm mơ hai lần. Lần thứ nhất là một giấc mơ rất đẹp, rùa con mặc một chiếc váy màu hồng nhạt xoay tròn trước mặt cậu hai vòng. Mái tóc cô bé buộc bằng chiếc dây cài có bông hoa hồng khiến gương mặt tươi cười của rùa con càng đáng yêu. Cậu cầm áo khoác đuổi theo:
- Rùa con, rùa con, giờ đang là mùa đông, em sao mặt ít áo như vậy, cảm lạnh đó.
Rùa con mỉm cười ngọt ngào với cậu, nhẹ nhàng gọi:
- Anh ơi!
Sau đó rùa con nhào về phía cậu. Nghiêm Cẩn vội vàng lấy áo bọc kín người Mai Côi, đến lúc này mới phát hiện mình lại chẳng mặc gì. Rùa con nhiệt tình hôn môi cậu, cậu cảm thấy người nóng bừng, vì thế vứt chiếc áo khoác dầy của rùa con sang một bên
Cậu ôm rùa con thật chặt, hai người lăn trên đất, ơ không đúng, là trên giường, giường nệm mềm mại, hai người bọn họ thân mật nằm trên giường. Nghiêm Cẩn cũng chẳng nghĩ nổi xem tại sao chạy nữa ngày mà cuối cùng lại thành ra nằm trên giường. Cậu chỉ toàn tâm toàn ý mà ôm Mai Côi, ra sức hôn. Mai Côi thật thơm, thật ngọt, cậu càng hôn lại thấy người càng nóng... Sau đó, bừng tỉnh.
Nghiêm Cẩn thở gấp, phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi. Giấc mộng đẹp kia khiến cậu trở nên hồ đồ, cả người cũng tê dại. Cậu xoay người ôm chăn ngủ tiếp, giấc mơ đẹp kia khiến cậu nằm thật lâu, thật lâu mới có thể ngủ tiếp
Sau đó, cậu lại nằm mơ thấy mình dẫn rùa con lên sân thượng công ty, cậu và rùa con cùng ăn cánh gà thật vui vẻ. Nhưng rùa con đột nhiên nói với cậu:
- Anh ơi, em lại có bạn trai rồi
Cậu ngẩn ngơ. Bạn trai? Còn thêm chữ "lại"?
Rùa con mở to mắt nhìn:
- Anh, anh quên rồi sao? Anh chính là bạn trai đầu tiên của em mà? Em đã thay bạn trai 16 lần rồi? Thêm nữa thì có thể hơn anh rồi đấy
- Cái gì? Em có nhiều bạn trai thế từ khi nào.
Rùa con nhìn cậu đầy khó hiểu:
- Chẳng phải anh đều biết sao? Những người đó anh cũng quen cả mà. Có Mặc Ngôn này, Lam Băng, Thẩm Phi, chú Đậu Đậu, Dung Hiên, Cừu Hoa, Âm Phàm Hạo...
- Dừng dừng....
Tiểu ma vương hô toáng lên rồi ngồi bật dậy. Ác mộng, đây đúng là ác mộng
Ác mộng này khiến Nghiêm Cẩn cả ngày đều thấy bất ổn, mãi đến buổi chiều Mai Côi rủ cậu đi tự học, nhìn cô bé vẫn như bình thường thì cậu mới thấy an tâm. Đó chỉ là mơ, là giấc mơ mà thôi. Giấc mơ thứ nhất là thật, thứ hai là giả, đúng rồi, nhất định là như vậy.
Chạng vạng, Mai Côi thần thần bí bí kéo Nghiêm Cẩn đến phòng giải trí trong trường, chỗ đó tối om, Nghiêm Cẩn mừng thầm, rùa con thật quá chủ động, cậu đương nhiên không thể thua rùa con được. Nghiêm Cẩn đang định kéo rùa con vào lòng mà hôn cô bé thì hai tiếng ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, đèn sáng bừng, Nghiêm Cẩn nhìn lại, ôi mẹ ơi, đông nghìn nghịt toàn người là người
Gần 60 bạn học chen chúc ở đây, trước mặt là một chiếc bánh ngọt cao ba tầng, bên cạnh bày đầy đồ ăn uống. Cả phòng giải trí được trang trí lại, hiển nhiên là mọi người đã chuẩn bị sẵn cho cậu sinh nhật bất ngờ này.
Tuy rằng không giống như trong tưởng tượng nhưng Tiểu ma vương vẫn rất vui vẻ. Đám bạn ùa lên vây lấy cậu, quà sinh nhật ném vào người, một số món quà chẳng biết là gì mà rất nặng, ném lên người rất đau. Nghiêm Cẩn la hét vơ hết vào lòng. Mai Côi ở bên đã lùi ra xa, tránh để bị "đạn pháo" đánh trúng. Cô bé cười mắt cong cong nhưng vẫn không đưa quà ra, Nghiêm Cẩn ngọt ngào, biết chút nữa Mai Côi sẽ tặng riêng cho mình
Một đám người tru lên bài hát "Happy birthday" theo phiên bản dã thú, vừa hát còn vừa đánh đấm loạn xạ, bài hát trở nên vô cùng bi thảm, không ai đành lòng nghe. Nhưng các bạn nhỏ còn hát rất hưng phấn, hát đi hát lại đến nửa tiếng đồng hồ.
Còn chưa làm gì, chỉ mới hát tặng sinh nhật thôi mà đã khiến căn phòng trang trí xinh đẹp trở nên lộn xộn, một đám người lại la hét đòi cắt bánh.
Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi lại bên cạnh, không nỡ buông tay. Vừa thấy phải cắt bánh thì trịnh trọng tuyên bố:
- Bánh ngọt chỉ được ăn, không được ném người, bôi loạn, ai mà làm bẩn rùa con thì mình đánh chết người đấy.
Mọi người ồn ào thề tuyệt đối sẽ không làm gì thì Nghiêm Cẩn mới động thủ cắt bánh. Mọi người thực sự an phận mà chia nhau bánh ăn. Nghiêm Cẩn cắt cho Mai Côi miếng lớn nhất, cầm hai cái dĩa mà tránh ở một góc vui vẻ ăn bánh với nhau. Ăn xong lại bị Cừu Tranh và mấy người kéo ra một góc khác
Ngoài đó một đám người đã chờ đợi, Nghiêm Cẩn vừa bị kéo lại bị mọi người đã ùa lên đón tiếp, ai nấy xông lên ôm Nghiêm Cẩn cắn một cái, đụng chạm, lau miêng... Mọi người ăn xong đều cố ý để kem lại bên miệng. Tiểu ma vương đáng thương giãy dụa nhưng quả bất địch chúng (một người không chống lại được số đông), chờ đến lúc bị mọi người giày xéo đủ thì mới nhếch nhác quay lại trước mặt Mai Côi.
Đêm nay Mai Côi cười đến cứng mặt, thật sự là rất vui. Nhìn thấy Tiểu ma vương như vậy thì bưng miệng cười vui vẻ:
- Anh ơi, em vốn cũng định thơm anh chúc mừng sinh nhật nhưng giờ mặt anh toàn nước miếng của người khác, ghê lắm.
Làm cho rùa con không hôn nổi nữa? Dù sao mọi người cũng chơi nhiều rồi, Nghiêm Cẩn bỏ lại một phòng đầy người này, kéo Mai Côi trốn đi. Hai người mua một bao lớn đồ ăn không tốt cho sức khỏe rồi chạy về công ty.
Nghiêm Cẩn dẫn Mai Côi đến một văn phòng mới được trang hoàng cẩn thận, kiêu ngạo nói với cô bé:
- Từ nay trở đi, đây là văn phòng riêng của anh
Cậu cười, đây là quà sinh nhật của cha tặng, đương nhiên cũng là vì cậu đã có biểu hiện xuất sắc trong công việc.
- Anh giỏi quá!
Mai Côi chẳng tiếc lời khen ngợi. Nghiêm Cẩn lại càng vui vẻ, lấy quần áo trong tủ mà chạy đi tắm. Cậu bị đám bạn bè hại người kia chỉnh cho bẩn thỉu, giờ phải tắm rửa cho thơm tho để thân mật với rùa con.
Chờ cậu thoải mái đi ra, Mai Côi đã trang trí lại căn phòng rất đẹp, chẳng biết cô bé lấy đâu ra một bình hoa mà đặt trên bàn uống nước, còn bày đồ ăn đồ uống lên bàn, cả hai hộp quà nữa.
Nghiêm Cẩn cao hứng phấn chấn chạy đến bên người Mai Côi, vươn mặt qua:
- Ngửi đi, ngửi đi, thơm không?
- Thơm!
Mai Côi bật cười khanh khách.
- Thế thơm cái nào, bảo là em thích anh nhất!
Mai Côi rất nghe lời mà thơm cậu một cái thật kêu, lớn tiếng nói:
- Em thích nhất là anh trai!
Nghiêm Cẩn thấy lòng ngọt như rót mật, rùa con nhà mình thật biết cách khiến người khác vui vẻ. Cậu nhìn chằm chằm hai món quà kia, chờ mong mà nói:
- Mau cho anh xem quà của em nào!
Mai Côi mở hộp quà đầu tiên ra, là mấy con búp bê bằng sứ, trông rất rõ chính là Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu, Nghiêm Cẩn và cả Mai Côi. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu tay nắm tay đứng sau, phía trước là hai đứa trẻ cũng nắm tay nhau, thật đúng là gia đình hạnh phúc vui vẻ. Những bức tượng trông rất sống động, ngũ quan, bộ dáng giống người thật đến 8,9 phần
- Tada! Anh em, có đẹp không, cha mẹ anh trai em gái, chúng ta là một gia đình vui vẻ
Mai Côi đưa cho Nghiêm Cẩn xem:
- Em mang ảnh đi đặt người làm mẫu, làm hết cả bốn người thế này đắt lắm đó
Nghiêm Cẩn cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng không thể nói rõ. Bốn người này quả thật trông rất đáng yêu, hơn nữa hai đứa trẻ vừa nhìn đã biết là mình và rùa con, tay nắm tay cười thật ngọt ngào. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn cũng cười:
- Được, đẹp lắm, anh sẽ đặt trên bàn làm việc, mỗi ngày ngẩng đầu lên là đã nhìn thấy rồi
Mai Côi cười thật tươi, gật gù nói:
- Đúng rồi, vừa ngẩng đầu đã thấy một nhà chúng ta thật hạnh phúc
Cô nhóc lại vươn tay lấy chiếc hộp còn lại, có lẽ là một quyển sách. Mai Côi ngại ngùng nói:
- Anh ơi, em không có nhiều tiền, đặt làm cái kia đã gần hết tiền rồi, cho nên cái này là em tự làm.
Đó là một quyển album dày, bìa bọc bằng vải thô, vừa nhìn đã biết là sản phẩm thủ công như cũng rất tinh xảo. Trên bìa dùng thuốc màu mà vẽ bầu trời đêm và 6 chữ lớn: "Bầu trời của Tiểu ma vương"
Mở trang thứ nhất ra, khắp trong đó dán đầy ảnh của Nghiêm Cẩn, từ nhỏ đến lớn đều có. Lúc cậu giận dỗi, lúc mỉm cười kiêu ngạo, lúc đang chạy, lúc chơi bóng, lúc làm trò, ở giữa là bức ảnh lớn chụp nghiêng, không biết là nhìn về chỗ nào nhưng trông rất tuấn tú.
Nghiêm Cẩn nhìn thì vui vẻ lắm, Mai Côi nói:
- Em hỏi xin mẹ Tiểu Tiểu ảnh đó, chọn lâu mới được cái này. Ảnh ở giữa này là em tự chụp, anh không biết đâu!
Cô nhóc có chút đắc ý, tiếp tục lật, mỗi trang sau này đều tốn nhiều công sức mà vẽ, album như tạp chí ảnh, mỗi trang đều có một ngôi sao nhưng chưa có ảnh dán vào đó
- Anh ơi, lúc trước anh hay nói phải lấy 3000 mỹ nữ cho nên em xếp đúng 3000 ngôi sao này, em vẽ vất lắm đấy. Nhưng em cảm thấy, mẹ Tiểu Tiểu nói đúng, có ngày anh sẽ gặp người anh yêu thực lòng, người đó sẽ quan trọng hơn tất cả mọi người, như cha Nghiêm Lạc gặp mẹ Tiểu Tiểu, như cha em gặp dì Triệu vậy
Mai Côi lại đang lấy chuyện cũ trách mình lăng nhăng sao? Nhưng giờ chẳng phải cậu chỉ có mình Mai Côi thôi sao? Cậu đã nói rồi, chỉ thích mình Mai Côi.
- Anh ơi, chờ đến khi anh gặp được người đó thì dán ảnh của chị ấy và anh vào đây, sau đó ngày nào cũng xem, có phải là rất tuyệt không?
Mai Côi vẫn còn đang rất vui vẻ mà nói, cô nhóc tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị món quà này, anh thích yêu đương nhưng lại chẳng biết lãng mạn, món quà này có thể giúp anh, chắc chắn anh sẽ thích.
Nhưng khi Mai Côi nói xong, quay đầu lại thì thấy Nghiêm Cẩn đang kinh ngạc, chẳng chút vui vẻ. Mai Côi có chút xấu hổ, nghĩ mình nhiều chuyện làm anh không vui rồi. Cô bé nhu thuận nói:
- Thế... nếu anh cảm thấy 3000 vợ thích hơn thì anh cũng có thể dán ảnh từng người vào. Dù sao cũng đủ vị trí mà, em cũng viết số thứ tự thay anh rồi. Em không phải là dạy dỗ thay mẹ Tiểu Tiểu đâu, anh đừng giận em
Nghiêm Cẩn hoàn toàn bị những lời này của Mai Côi làm cho choáng váng. Cậu quăng album qua một bên, nhìn thẳng Mai Côi hỏi:
- Em có thích anh không?
Mai Côi có chút buồn bực nhưng vẫn nói:
- Thích ạ!
- Thế sao em còn nói sau này sẽ gặp người đó? Em không tin anh sẽ mãi ở bên em đúng không? Em không tin anh?
- Ơ!
Mai Côi không hiểu gì cả, đôi mắt to đầy sự nghi hoặc
Nghiêm Cẩn nhìn phản ứng của Mai Côi, bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ, tim cậu bắt đầu đập thình thịch, nhưng lần này khác trước, lần này trong lòng là sự hoảng loạn, bối rối dâng đầy. Cậu hỏi:
- Rùa con, anh là gì của em?
- Anh... là anh trai
Mai Côi trợn tròn mắt, sao lại thế này? Vì sao anh lại lại thế? Mà sao cô bé lại cảm thấy sợ hãi?
- Anh trai, không phải là bạn trai?
Cậu hỏi đầy chua chát, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mai Côi thì bắt đầu cảm thấy khó thở.
- Em hỏi anh có thích em không, còn nói em chỉ thích mình anh là có ý gì?
Giọng cậu dần trở nên nghiêm túc, dồn ép
Mai Côi căn bản nói không nên lời, cô bé hoàn toàn không biết nên nói gì cho tốt, cô bé nào có ý kia, bọn họ chẳng phải là anh em tốt sao?
Mai Côi sợ hãi nhìn Nghiêm Cẩn, hồi lâu không nói nhưng Nghiêm Cẩn đã hiểu. Thiên đường và địa ngục, thì ra khoảng cách lại gần như vậy. Nghiêm Cẩn hít sâu, nói:
- Anh sớm đã không hẹn hò, anh chỉ ở bên em, anh đối với em thế nào em không cảm nhận được sao? Cho dù em không có cảm nhận gì thì vì sao còn thổ lộ với anh. Em dỗ anh vui vẻ, giờ lại làm ra vẻ vô tội là sao?
Mai Côi hoảng sợ lắc lắc đầu, cô bé muốn nói là mình không thế nhưng nhớ lại thời gian này, hai người nói chuyện, ấn theo mặt chữ mà giải thích thì thực sự là có chuyện đó. Mai Côi nói không nên lời, hoảng đến phát khóc.
Nhưng mắt Nghiêm Cẩn đã đỏ trước cả Mai Côi, cậu đứng lên, gằn từng tiếng, nghiến răng nói:
- Mai Côi, em đang đùa giỡn với tình cảm của anh đấy sao?
Mai Côi định nói gì đó thì Nghiêm Cẩn đã quay đầu chạy ra văn phòng, bước chân lảo đảo, nước mắt trào ra. Cậu không dám quay đầu, tiếng "anh ơi" phía sau cậu càng khiến tim cậu đau đớn. Cậu chạy thật nhanh, chạy như trối chết ra ngoài.
Trong văn phòng, Mai Côi đứng lên đuổi theo hai bước thì đụng rơi tập album trên bàn uống nước kia, "Bầu trời của Tiểu ma vương" rơi xuống đất, vừa vặn mở ra trang thứ nhất, nước mắt cô bé rơi xuống, rơi vào khuôn mặt cười tươi rạng rỡ của Tiểu ma vương.