Chương 72

Trên quan đạo ngoài thành Khai Phong, hai mươi mốt con tuấn mã thấp thoáng như lưu tinh, bụi đường tung lên cuồn cuộn.

Phía trước cách đó không xa, có một con bạch mã chặn đường.

Người cưỡi ngựa mặc một bộ trường bào thương thanh, trên yêu tế cài một thanh bạch ngọc trường tiêu, phảng phất văn nhân nhã sĩ, nhưng giữa trán lại có một cỗ nội liễm trầm ổn bày mưu tính kế.

Hai mươi mốt con khoái mã gấp rút ngừng lại.

Người dẫn đầu bạch y như tuyết, dung mạo như ngọc, nhìn thấy kẻ chặn đường, kinh ngạc hỏi, "Tại sao ngươi lại đến?"

"Đương nhiên là để đi theo Hầu gia rồi." Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm.

Tiết Linh Bích trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại bất lộ thanh sắc, "Nga? Không hề cự tuyệt bản hầu ra ngoài ngàn dặm nữa sao?" Vừa nhớ tới tối hôm qua hắn đào tẩu giống như gặp quỷ, trong lòng y lại bốc hỏa.

Phùng Cổ Đạo hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện ô long tối qua, vội che miệng ho một tiếng, "Ta từ trước tới nay xem Hầu gia như tấm gương."

"Ít nịnh nọt." Tiết Linh Bích nói, "Chuyến này liên quan đến chuyện trọng đại, ngươi vẫn đừng nên để bị cuốn vào thì tốt hơn."

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, "Đáng tiếc người ở triều đình, thân bất do kỷ." Hắn nói, từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa qua.

Tiết Linh Bích nghi hoặc tiếp nhận vừa nhìn, ánh mắt nguyên bản còn ẩn giấu mừng rỡ lập tức trở nên bình lặng, "Nga. Thì ra là mật chỉ."

Phùng Cổ Đạo vừa định lên tiếng giải thích, nhưng nghĩ lại, chuyện này càng bôi càng đen, vẫn nên im miệng không nói thì tốt hơn, liền mỉm cười.

Nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Tiết Linh Bích lại trở thành cam chịu. Mừng rỡ trong lòng từ mười phần, biến thành bảy phần, lại giảm còn ba phần. Cũng may vô luận thế nào, vẫn có thể bầu bạn lên đường. "Đã vậy, liền ủy khuất Minh Tôn cùng đi với bản hầu."

Phùng Cổ Đạo ôm quyền nói, "Hầu gia quá lời, đây là vinh hạnh của ta."

Tiết Linh Bích gật đầu, kẹp vào bụng ngựa, tiếp tục chạy tới phía trước.

Hai mươi thị vệ phía sau cũng không dám chậm trễ, đều đuổi theo.

Phùng Cổ Đạo tụt lại sau cùng.

Tới tới lui lui lăn qua lăn lại lâu như vậy, vết thương ở thắt lưng của hắn đã khép lại một chút thì lại tét ra, sau khi tĩnh dưỡng thì đã vào giai đoạn khép lại. Hôm nay lại cưỡi ngựa nhanh như vậy, thúc ngựa chạy không ngừng như vậy, vết thương lại tiến vào vòng tuần hoàn mới.

Tới chạng vạng, bọn họ tìm nơi nghỉ trọ trên trấn.

Tiết Linh Bích sau khi xuống ngựa thì ném dây cương cho thị vệ rồi trực tiếp đi đến phòng thượng hạng.

Phùng Cổ Đạo cự tuyệt cánh tay vươn tới của thị vệ, tự mình kéo ngựa đến chuồng ngựa dàn xếp gọn gàng, lại bảo chưởng quỹ lấy vài món ăn rồi mới bưng trở về phòng.

Đến phòng, lại thấy Tiết Linh Bích vốn nên ở phòng y đang ngồi bên chiếc bàn trong phòng hắn.

"Hầu gia thích phòng này?" Phùng Cổ Đạo hai chân đặt hai bên cánh cửa, phảng phất đang suy xét nên tới hay lui.

"Tới." Tiết Linh Bích lấy ra thuốc trị thương, đặt lên bàn.

Phùng Cổ Đạo mấp máy môi đi vào phòng, tiện chân đạp đóng cửa lại, đặt thức ăn lên bàn.

Tiết Linh Bích liếc mắt thấy hai đôi đũa tròn kề bên nhau đặt trên chén, khóe miệng vô thức cong lên nụ cười thật khẽ, "Cởi quần áo ra."

Phùng Cổ Đạo cố ý nắm đai lưng, lời nói lộ ra kinh hoàng, "Hầu gia, ta là con nhà lành."

"Biết ta là Hầu gia thì tốt rồi." Con mắt của Tiết Linh Bích liếc lên đai lưng của hắn, "Cởi."

Phùng Cổ Đạo thở dài, chậm rì chậm rì cởi đai lưng, để lộ vết thương bên hông.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tiết Linh Bích, trên băng vải thấm ra vết máu.

Đôi mày của y nhẹ nhàng nhíu lại, ngồi xổm xuống trước mặt Phùng Cổ Đạo, nhẹ tay cởi băng vải ra, thoa thuốc lên lần nữa.

Vết thương ở thắt lưng, khi Tiết Linh Bích thay thuốc, gương mặt hướng về phía vùng ngực của Phùng Cổ Đạo, hai điểm phấn hồng thường thường thấp thoáng trước mắt y, khiến khí tức của y dần dần bất ổn.

Y không phải chưa từng xem thân thể của Phùng Cổ Đạo, chỉ là lần xem đầu tiên Phùng Cổ Đạo hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa rõ. Lần thứ hai tuy Phùng Cổ Đạo không hôn mê, nhưng xung quanh lại có rất nhiều người. Công khai xem dưới tình huống hai người đơn độc thanh tỉnh ở bên nhau, vẫn là lần đầu.

Nghĩ nghĩ, trong óc không khỏi hiện lên ý niệm đáng khinh*.

Phùng Cổ Đạo cảm thấy động tác của Tiết Linh Bích chậm lại, nghi hoặc hỏi, "Bị thương rất nặng?"

Tiết Linh Bích thu liễm tâm thần, nâng mắt trừng liếc hắn, "Không thích hợp cưỡi ngựa."

Phùng Cổ Đạo rất ngu ngơ, "Ta không muốn kéo lại hành trình của ngươi."

"Lần này ta tới Nam Ninh, chủ yếu là âm thầm điều tra. Sớm mấy ngày chậm mấy ngày cũng không quan trọng." Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo thắc mắc, "Nhưng ta thấy Hầu gia cưỡi ngựa như bay, dáng vẻ trông rất cấp thiết."

...

Đó là vì lúc đầu không biết có một phong mật chỉ.

Tiết Linh Bích mất tự nhiên ngoảnh mặt sang một bên, "Ngươi có dự định gì không?"

Phùng Cổ Đạo nhướng mi hỏi, "Dự định?"

"Về Lăng Dương vương." Tuy trên mật chỉ chỉ viết bảo hắn đến phụ trợ y, nhưng dụng ý phụ trợ như thế nào là rất rõ ràng.

"Hoàng thượng bảo ta đến giúp Hầu gia, ta đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của Hầu gia."

Tiết Linh Bích xử lý xong vết thương của hắn, giúp hắn khép lại vạt áo, "Hoàng thượng muốn biết là, Lăng Dương vương có dự định tạo phản hay không."

Vô luận triều đại nào, tạo phản mưu nghịch đều là tội lớn. Đó là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hoàng đế, ai có thể tha thứ được? Cũng là do hoàng đế hiện tại không có thực lực đem hắn một lưới tóm gọn mà thôi, nhưng trong đầu khẳng định lo lắng từng phút từng giây. Chỉ là không biết hoàng đế hiện tại ngồi ở kinh thành, hy vọng tin tức đưa trở lại là Lăng Dương vương muốn tạo phản? Hay là không muốn tạo phản đây?

Phùng Cổ Đạo thu hồi tâm tình trêu chọc, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

"Từ sau khi mất tàng bảo đồ, hoàng thượng ngày đêm lo lắng sợ tấm bản đồ này rơi vào trong tay Lăng Dương vương, để hắn lấy được bảo tàng, thực lực đề cao một bước." Tiết Linh Bích nói, "Nhiều năm qua, hoàng thượng vẫn đều lo nghĩ bất an. Mấy năm nay, Lăng Dương vương và thổ ti các nơi quan hệ ngày càng tốt, căn cơ tại Quảng Tây ngày càng vững vàng, cứ như thế, dù cho hắn không lấy được tàng bảo đồ, kéo quân lên Bắc là việc sớm muộn."

Phùng Cổ Đạo ngẩn người, lúc này mới nhớ mình chưa nói cho y biết tàng bảo đồ nằm trong tay mình. Cũng không phải hắn muốn giấu diếm, dù sao tàng bảo đồ cũng là giả, dù cho có đem ra cũng không lấy được bảo tàng. Hắn tin nếu hắn mở miệng giải thích, Tiết Linh Bích tám chín phần mười sẽ tin tưởng. Nhưng khó ở chỗ, hắn có thể giải thích về tung tích của tàng bảo đồ, nhưng không thể giải thích lai lịch của tàng bảo đồ. Bởi vì một khi nhắc tới lai lịch của tàng bảo đồ, thì không thể tránh nhắc tới cái chết của lão nguyên soái.

Tiết Linh Bích thấy hắn trầm ngâm thật lâu, cho rằng hắn đang lo lắng về Lăng Dương vương, không khỏi bật cười, "Nhưng cũng không cần quá khẩn trương. Lăng Dương vương đã qua tuổi sáu mươi, dù cho có lên chiến trường, chỉ sợ không chịu nổi một cây quải trượng."

"Ta nghe nói Lăng Dương vương có người nối dõi."

"Vốn có ba con trai một con gái, đáng tiếc cho tới giờ chỉ còn lưu lại một Vệ Dạng công tử, được xưng là ca họa song tuyệt."

"Ca họa?" Phùng Cổ Đạo trước đó đã từng điều tra tư liệu về Lăng Dương vương, bất quá cũng chỉ là sơ lược. Cũng không cụ thể đến mỗi người là ai, ai làm cái gì.

Tiết Linh Bích thấy hắn cảm thấy hứng thú, liền nói tiếp, "Nghe nói tiếng ca của hắn như âm thanh đất trời, tài vẽ tranh như quỷ thần, mê đảo một nửa Nam Ninh phủ."

"Vì sao là một nửa Nam Ninh phủ?"

"Bởi vì nửa còn lại của Nam Ninh phủ là nam tử."

Phùng Cổ Đạo nói, "Nói vậy, hắn đúng là một nhân vật."

"Cũng xem như một nhân vật phong lưu." Tiết Linh Bích nói, "Nghe đồn hắn không quan tâm đến chuyện triều đình, một lòng lao vào phong hoa tuyết nguyệt. Lăng Dương vương tuy bất mãn, nhưng nhất mạch đơn truyền, cũng chỉ đành để mặc hắn."

Phùng Cổ Đạo cười nói, "Nếu thật sự có một nhân vật như vậy, thật khiến người khác sinh ra vài phần kết giao chi tâm."

Tiết Linh Bích nhất thời có vài phần khó chịu, chuyển chủ đề, "Những cái đó đều là tin đồn."

Phùng Cổ Đạo hiểu rõ cười, đem đũa đưa cho y, "Mệt mỏi cả ngày, không bằng ăn cơm trước."

Tiết Linh Bích nhìn đũa, lặng lẽ cười, "Làm sao ngươi biết ta sẽ tới phòng ngươi?"

"Ta đâu có biết." Phùng Cổ Đạo nói, "Ta chỉ sợ ăn được nửa chừng thì rơi đũa thôi."

Tiết Linh Bích ẩn ý nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo biểu hiện rất trấn định.

"Ăn đúng là rất dễ làm rơi đũa." Tiết Linh Bích gật đầu, xoay cổ tay một cái, hai chiếc đũa cứ như vậy lăn từ ngón tay y xuống, rơi trên mặt đất.

...

Phùng Cổ Đạo nhìn y, không lời nào để nói.

"Rơi rồi." Tiết Linh Bích miêu tả sự thật.

Phùng Cổ Đạo nói, "Đôi Hầu gia làm rơi là của Hầu gia đó."

Tiết Linh Bích nói, "Thế nên bây giờ chỉ còn một đôi thôi."

Phùng Cổ Đạo vô thức xiết chặt đôi đũa.

"Thế nên," Tiết Linh Bích thở dài, "Chúng ta chỉ đành dùng chung một..."

"Mời Hầu gia." Phùng Cổ Đạo hai tay dâng đũa cho y, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Một lúc sau, hắn cầm một bó đũa trở về.

.

Ngày hôm sau lên đường, Tiết Linh Bích đặc biệt bảo người mang tới một chiếc mã xa.

Trấn nhỏ tài nguyên có hạn, mã xa cũng không thoải mái như của hầu phủ, cho nên Phùng Cổ Đạo mới vừa ngồi bên trong khoảng một chung trà nhỏ, đã mất kiên nhẫn chạy ào ra, "Thôi để ta cưỡi ngựa đi."

Tiết Linh Bích thấy hắn bị mã xa xóc đến độ mặt mũi trắng bệch, liền nửa đường bỏ đi mã xa, thả chậm tốc độ cùng cưỡi song song với hắn.

Sắc mặt Phùng Cổ Đạo lúc này mới nhẹ nhõm trở lại.

Dọc đường có vài nơi phong cảnh khá đẹp, hai người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt đã tới ranh giới Quảng Tây, Tiết Linh Bích nói, "Mặc dù lần này là nhận mật chỉ của hoàng thượng, nhưng về tình về lý, cũng phải chào hỏi Quảng Tây tổng đốc một tiếng."

Phùng Cổ Đạo nói, "Phủ tổng đốc ngay ở Quế Lâm."

"Ân, cũng không tính kéo dài thời gian."

Hai người vừa bàn xong, liền vòng qua Toàn Châu, chạy tới Quế Lâm.

Ma giáo phân đà trước đó đã nhận được tin, chạy ra ngoài thành nghênh tiếp.

"Tham kiến Minh Tôn." Phân đà đà chủ liếc nhìn Tiết Linh Bích, nhớ tới tin tức trước đó nhận được ở Khai Phong, biết vị Tuyết Y Hầu từng bình định Bễ Nghễ sơn này hôm nay đã có quan hệ rất tốt với Ma giáo, liền chắp tay nói với y, "Tham kiến Hầu gia."

Phùng Cổ Đạo nói, "Ta chỉ bảo các ngươi ở trong thành chuẩn bị nơi ở, cũng không bảo các ngươi ra ngoài thành nghênh đón."

Phân đà đà chủ nói, "Thuộc hạ là tới báo cho Minh Tôn và Hầu gia biết, lúc này không nên vào thành."

Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đồng thời ngẩn ra, hỏi, "Tại sao?"

"Lăng Dương vương đang ở phủ tổng đốc."

...

Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích nhìn nhau, đều thấy ý cười 'đến không uổng công' lóe ra trong mắt đối phương.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện