Chương 99
Xe đi được nửa đường, Tông Vô Ngôn ló đầu vào nói, "Hầu gia. A Lục đang trên đường hồi kinh, khoảng chừng ba ngày là có thể đến."
Lúc trước Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đến Bễ Nghễ sơn thành thân, từng mệnh A Lục dẫn người lên núi dự lễ. Nhưng cước trình chậm một bước, lúc hắn đến, Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đã rời khỏi, đợi hắn chính là Kỷ Vô Địch đang nhàn tới hốt hoảng. Sau khi bị cưỡng ép lôi kéo làm rất nhiều chuyện ù ù cạc cạc, A Lục mới tìm được cơ hội trốn xuống núi.
Tiết Linh Bích trầm ngâm nói, "Kinh thành luôn cần lưu lại một người trông coi."
Con mắt của Tông Vô Ngôn bình tĩnh liếc qua Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo thản nhiên vuốt ve Tiết Minh Giác đang nằm gối lên chân y mà ngủ.
"Ngươi bảo hắn trở lại hầu phủ ở kinh thành." Tiết Linh Bích quyết định.
Tông Vô Ngôn lĩnh mệnh đi.
Tiết Linh Bích thấy Phùng Cổ Đạo nhìn mình, giải thích, "Trước khi căn cơ tại Vân Nam chưa ổn, vẫn phải lưu ý động tĩnh trong kinh."
Ngụ ý là chờ căn cơ tại Vân Nam đã ổn, có thể cùng kinh thành nhất đao lưỡng đoạn.
"Hoàng thượng có lẽ sẽ rất đau đầu." Xuất hiện một Lăng Dương vương thì thôi, coi như là bá phụ ruột thịt của mình, lại có quân công. Nhưng Tiết Linh Bích... e là hoàng đế nhất định sẽ hận y thấu xương.
Tiết Linh Bích nói, "Ta cần, chỉ là một nơi cực lạc cùng người nhà mình an cư lạc nghiệp mà thôi."
Phùng Cổ Đạo nhìn Tiết Minh Giác một cái, lại cười nói, "Cha sẽ rất cao hứng."
Tiết Linh Bích đột nhiên áp sát tới, chạm khẽ vào khóe môi hắn.
"Có con ở đây."
Vừa dứt lời, Tiết Linh Bích liền xách cổ áo Tiết Minh Giác, cấp tốc mở cửa ném cho Tông Vô Ngôn, sau đó nhoài người trở lại tư thế lúc nãy, phảng phất vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì.
Phùng Cổ Đạo: "..."
Tiết Linh Bích đỡ lấy vai hắn, chậm rãi gặm cắn hai cánh môi hơi hé mở kia.
Phùng Cổ Đạo đáp trả tương đương phối hợp.
Theo đầu lưỡi thâm nhập, thân thể hai người dần dần châm lửa nóng.
Phùng Cổ Đạo đột nhiên dùng lực, đem Tiết Linh Bích xoay đè xuống dưới.
Tiết Linh Bích nhướng mi.
"Thương thế của ta chưa lành." Phùng Cổ Đạo thấp giọng nói, hàng mi dài rậm cũng khó che giấu dục hỏa dấy lên trong mắt.
"Để ta kiểm tra một chút." Tiết Linh Bích bỗng nhiên dùng lực, vị trí hai bên nhất thời đảo ngược. Có điều tay y đặt ngay dưới cái mông của Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo rất nhanh liền cảm thấy cái tay kia không an phận mà bắt đầu xoa bóp.
"Ngươi..."
"Cổ Đạo." Tiết Linh Bích cắn nhẹ lên cổ hắn, tay kia linh hoạt mò vào vạt áo hắn.
Thân thể Phùng Cổ Đạo trào ra từng đợt khô nóng, nhưng vẫn cắn răng cười nói, "Không lẽ ngươi tưởng lần nào ta cũng cho ngươi cả sao?"
Cái miệng Tiết Linh Bích theo bàn tay y cùng tiến vào trong vạt áo, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích hắn, căn bản ngay cả nói cũng lười.
"Chết tiệt." Phùng Cổ Đạo rủa khẽ một tiếng, rốt cuộc ra tay...
Tiết Minh Giác kinh hồn bạt vía nhìn xe ngựa lắc lư dữ dội, hai con mắt trừng tới tròn xoe, thân thể nhịn không được chui vào lòng Tông Vô Ngôn.
Tông Vô Ngôn vỗ vỗ vai nó, "Không sao đâu."
"Bọn họ là đang..."
"Luyện công." Tông Vô Ngôn bình tĩnh trả lời.
"... Thế nhưng xe ngựa rất nhỏ."
Tông Vô Ngôn nói, "Hm. Chỉ có cao thủ mới có thể luyện công như vậy."
...
Tiết Minh Giác vào năm sáu tuổi đó, lại học được một tri thức. Thì ra có thể luyện công trong xe mới là cao thủ.
.
Nghiêm Tu sau khi quay về kinh, kiên quyết từ chức Binh bộ thượng thư, một lòng cáo lão hồi hương. Hoàng đế khuyên mấy lần đều vô ích, rốt cuộc ân chuẩn.
Tiết Linh Bích dưới sự phụ trợ của Lương Hữu Chí và những bộ hạ cũ của Nghiêm Tu, dần dần đứng vững gót chân tại Vân Nam, hai năm đầu còn hồi kinh thuật chức, tới năm thứ ba, liền giống như Lăng Dương vương, mượn đủ mọi cớ không thèm tiến kinh.
Hoàng đế hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn, Vân Nam cũng như Quảng Tây đều thoát ly lòng bàn tay của hắn. Mà Tiết Linh Bích càng thêm gắn bó chặt chẽ với Lăng Dương vương.
Hoàng đế vô cùng tức giận, nhưng càng không biết nên làm thế nào.
Binh lực của hai tỉnh Vân Nam Quảng Tây chiếm một phần ba giang sơn này. Mà bên Tiết Linh Bích còn có đông đảo các cao thủ của Ma giáo, Huy Hoàng môn. Nếu hắn tùy tiện thanh trừ, không nói đến hy vọng thành công chỉ có vài phần, cho dù có thành công, chỉ sợ cũng sẽ nguyên khí đại thương, để những nước lân cận luôn chực chờ như hổ đói thừa dịp tấn công.
Nhưng cơn tức này khiến hắn như mắc xương cá, không nhổ ra không chịu nổi. Mà hoàng hậu là đường tỷ của Tiết Linh Bích, tầng huyết thống này hoàn toàn khiến mối quan hệ vốn đã như miếng băng mỏng của đế hậu càng thêm mong manh. Nếu không phải Tiết gia thâm căn cố đế*, thế lực trong triều ngoài triều đều khổng lổ, hắn đã sớm phế hậu xét nhà diệt tộc.
*(thâm căn cố đế: có thể hiểu như cắm rễ rất sâu không dễ nhổ ra)
Ngược lại, Tiết gia đối với Tiết Linh Bích thì lại không hề có ác cảm. Bọn họ nghĩ Tiết Linh Bích đã đi một nước cờ hay. Như vậy, mặc dù sau này Tiết gia có thất thế, cũng vẫn còn một nơi để đi. Đừng quên, trưởng tử cũng là nhi tử duy nhất của Tiết Linh Bích chính là cốt nhục thân cận của bọn họ. Nghĩ đến điểm này, Tiết gia càng liên tiếp âm thầm viện thủ cho Vân Nam.
Bất quá những việc này cứ để nói sau, lại nhắc tới Kỷ Vô Địch sau khi biết được Tiết Linh Bích có nhi tử, những người xung quanh hết thảy gặp tai ương.
"A Tả."
Cái đầu của Kỷ Vô Địch chậm rãi ló lên từ dưới cửa sổ.
Tả Tư Văn sau thư án ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nói, "Môn chủ, sách của hôm nay đã đọc xong chưa?"
Kỷ Vô Địch dẩu mỏ nói, "Không có tâm tình."
"Môn chủ ngươi bao giờ mới có tâm tình?" Tả Tư Văn đối với hành vi chơi xấu của hắn hiển nhiên đã đạt tới trình độ bình tĩnh như gương.
Kỷ Vô Địch bật người úp sấp về phía trước nói, "A Tả cho ta nhận nuôi một đứa đi, vậy mỗi ngày ta đều có tâm tình rồi."
"Mỗi ngày có tâm tình nuôi hài tử?"
"A Tả." Kỷ Vô Địch phiền muộn ôm mặt, hai hàng lông mi uốn cong như bánh quai chèo, "Ngươi xem, Phùng Cổ Đạo cũng có hài tử rồi kìa."
Tả Tư Văn nói, "Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn."
"Ngươi bàn cả một năm rồi." Kỷ Vô Địch u oán nói, "Nếu như sớm tìm một đứa, bây giờ em bé đã biết gọi cha rồi đó."
Tả Tư Văn nói, "Viên tiên sinh đâu?"
"Hắn đi bảo A Hạ chuẩn xe ngựa."
"Môn chủ muốn đi xa à?" Tả Tư Văn tận lực điều chỉnh thanh âm của mình để nghe có vẻ không hài lòng.
"Ta muốn đi Vân Nam." Kỷ Vô Địch đứng thẳng dậy nói.
"Nhưng môn chủ vừa mới từ nơi đó trở về..." Tả Tư Văn bất đắc dĩ.
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt nhìn hắn, "A Tả, cho ta nhận nuôi một đứa đi."
"... Môn chủ đi thuận buồm xuôi gió."
"Còn không đi?" Thanh âm của Viên Ngạo Sách từ ngoài tường vang lên.
Kỷ Vô Địch nhảy nhảy nhún nhún đi tới.
Lại nhường cho Ma giáo một phần lợi đi. Tả Tư Văn nhìn theo bóng lưng của hắn yên lặng tính toán.
Thực sự nợ bọn họ quá nhiều.
.
Đôi môi Phùng Cổ Đạo gián đoạn bật ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Mồ hôi khiến sợi tóc sít sao dính trên cổ, theo lồng ngực của hắn lên xuống phập phồng.
"Chờ chút." Hắn đột nhiên ấn giữ Tiết Linh Bích đang chuyển động.
Tiết Linh Bích cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên vành tai hắn, "Chuyện gì?"
Phùng Cổ Đạo thở hổn hển nói, "Ta có dự cảm không tốt."
"Ừm." Tiết Linh Bích đáp lời cho có lệ, dọc theo vành tai hắn một đường gặm xuống.
"Dự cảm mà mỗi lần Kỷ Vô Địch tới, ta mới có." Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói.
Tiết Linh Bích cắn lên bờ vai của hắn một cái, khóe mắt khẽ nhếch, được hồng chí trên trán tôn lên, quyến rũ và dụ hoặc không nói nên lời, "Lúc này... chỉ được phép nghĩ đến ta."
Y nói, bỗng nhiên vươn tay kéo màn giường xuống, che khuất cảnh xuân đang tiết lộ ra ngoài.
Gió xanh từ cửa sổ thổi vào, mát mẻ mượt mà, nhưng không thể thổi tan ý xuân dào dạt trong phòng.
Ngoài phòng.
Tiết Minh Giác nhìn cánh cửa sổ hơi hé mở, nhận xét, "Dạo này phụ thân và cha luyện công rất cần mẫn."
"..." Tông Vô Ngôn nói, "Đến giờ đọc sách rồi."
Tiết Minh Giác nói, "Bao giờ ta mới có thể tham quan cảnh tượng phụ thân và cha luyện công?"
"..." Tông Vô Ngôn nói, "Chờ khi ngươi trở thành cao thủ như bọn họ."
Tiết Minh Giác suy nghĩ một chút rồi nói, "Ta không đọc sách nữa, ta muốn đi luyện công."
"..." Tông Vô Ngôn nghiêng người, "Mời sang bên này."
Vào năm đó, Tiết Minh Giác đã lập một chí hướng vĩ đại: nhất định phải trở thành cao thủ như phụ thân, như cha, để tham quan học tập cảnh tượng bọn họ luyện công.
Về phần rốt cuộc có thành công hay không... đó là chuyện rất nhiều rất nhiều năm sau mới biết được.
Nói chung, hầu phủ Vân Nam hiện giờ, người lớn luyện công rất hài hòa, trẻ nhỏ luyện công rất chăm chỉ, tổng quản quản gia rất gian nan...
-----------------------------------------------------Hoàn chính văn--------------------------------------------------