Q.9 - Chương 48: Chưởng quản
Giữa trưa, mặt trời cháy bỏng treo ở phía tây, ánh nắng nóng bỏng thiêu đốt tường thành Hắc Thổ thành, một đại đội thành vệ đang uể oải đi tuần tra bên trong, cùng với một vài binh lính chiến sĩ đáng thương đang đứng trên tường thành chịu đựng ánh nắng mặt trời.
"Thời tiết nơi này thật là quỷ quái, mặt trời vừa lên cao đã nóng như thiêu như đốt, còn vừa tắt nắng thì đã lại lạnh thấu xương." Một đại hán mặc một bộ khải giáp rách nát, đang thấp giọng chủi rủa, bên cạnh hắn còn có chín tên đồng bạn. Đó là một tiểu phân đội của đại đội thành vệ quân.
Chung quanh có một số thường dân, nhìn thấy những quân nhân, đều có chút sợ hãi lánh ra xa.
Chứng kiến cảnh này, một binh lính thấp giọng mắng: "Cũng tại lẫn lộn cùng con heo béo tham lam kia nên trưởng bối cũng đều coi thường ta. Con heo béo đó thật sự là quá tham lam!"
"Mẹ kiếp, nếu không phải vì để cho cha mẹ và thê tử được no bụng, ta không đến chỗ này làm gì!" Bên cạnh đó một binh lính cũng đồng dạng phụ họa nói.
Sau bức tường thành của Hắc Thổ thành, danh tiếng của vị thành chủ… mập mạp thật sự là rất xấu, làm cho binh lính hoặc vì người nhà hoặc vì chính mình có thể được ăn no mới tham gia quân đội, đều đồng dạng âm thầm mắng chửi thành chủ ghê tởm kia. Có điều là bọn hắn không dám phản kháng, bởi vì thành chủ kia có một đứa con trai rất cường đại hống hách. Con trai hắn nghe nói chính là thất cấp đỉnh phong, loại thực lực này đã có thể xưng vương xưng bá tại tiểu thành nhỏ bé này rồi.
"Giá, giá!" Cách đó không xa một kỵ sĩ cưỡi tuấn mã rất nhanh xuyên đến đây, thấy phía trước chính là tiểu phân đội này, lập tức hô lớn: "Các huynh đệ, nhanh đi bái kiến tân thành chủ. Cái con heo tham lam kia đã chết! Nhanh đi bái kiến tân thành chủ!"
Câu nói làm cho tiểu phân đội mười người đều ngẩn ra nhìn nhau, đồng thời cũng đều hưng phấn phá lên cười.
"Ha ha… mau, tới phủ thành chủ."
Tại địa phương như Hỗn Loạn chi lĩnh dân chúng cơ hồ không có thuộc về ai. Tháng này thì người này làm thành chủ, tháng sau có lẽ đã biến thành một người khác. Yêu cầu của dân chúng cũng không cao, chỉ là hy vọng có thể ăn no bụng, cả nhà không bị đói…
Phủ thành chủ bên trong Hắc Thổ thành, có thể xem như thành trong thành.
Quân đội Hắc Thổ thành tổng cộng có hai đại đội thành lập đã lâu, mỗi một đại đội cũng đều có một nghìn tám trăm người. Trong đó, một đại đội chính là thành vệ quân, còn đại đội khác chính là thân vệ quân của phủ thành chủ. Dùng một nửa quân lực bảo vệ phủ thành chủ của chính mình, bởi vậy có thể tưởng tượng thành chủ cũ thật sự là rất sợ chết.
Phủ thành chủ giờ phút này tụ tập một số lượng quân nhân lớn, cả ba nghìn sáu trăm quân nhân cơ hồ tất cả đều chạy tới phủ thành chủ.
Phủ thành chủ vốn có thể dễ dàng dung nạp một nghìn tám trăm người. Trên huấn luyện tràng rộng rãi, Ba Khắc năm huynh đệ đứng thẳng giữa sân huấn luyện, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình thô chắc như sắt nung, khiến cho này năm người giống như chiến thần, làm cho người ta ngưỡng mộ. Đặc biệt bọn họ trên lưng đều đeo chiến phủ màu đen thật đáng sợ.
Đông đảo binh lính đứng xung quanh đều câm như hến.
"Các huynh đệ!" Một gã tráng hán tóc ngắn màu vàng lớn tiếng hống lên ca ngợi: "Cái con heo béo đáng ghét kia cùng con trai của hắn, đã bị năm vị đại nhân này dùng búa lớn chém thành thịt băm. Năm vị đại nhân này đều là Cửu cấp chiến sĩ vĩ đại, vô địch chính là Cửu cấp cao thủ!"
Vửa nghe tiếng nói đến cửu cấp chiến sĩ, nhất thời tất cả binh lính đều chấn động kinh ngạc.
"Cửu cấp cao thủ? Cửu cấp cao thủ tới cái thành nhỏ này của chúng ta?" Giữa đám quân nhân nổi lên bàn luận nho nhỏ.
"Bồng!" Cái Tỳ tiến lên từng bước một, như là Ma thần, khí thế này làm cho tất cả binh lính đều lui về phía sau từng bước một. Cái Tỳ hé miệng rộng cười to nói: "Mọi người nghe ta nói, từ hôm nay trở đi, Hắc Thổ thành chính là của năm huynh đệ chúng ta. Đại ca Ba Khắc của ta chính là tân thành chủ!"
Cái Tỳ rút chiến phủ từ sau lưng ra, nhìn đám người chung quanh: "Đại ca Ba Khắc làm thành chủ, trong các ngươi có ai có ý kiến, có thể cùng với ta thử một chút!"
Cùng tỷ thí với chiến thần đáng sợ này, người bình thường nào dám?
Lúc trước, thành chủ danh chấn Hắc Thổ thành, đã bị chiến phủ của Cái Tỳ một đòn đánh chết. Đương nhiên binh lính nơi này đại đa số đều không thấy được màn đó. Sự dũng mãnh do lời đồn khiến cho mọi binh lính đều nhìn Cái Tỳ nghi hoặc, vóc người cao, không nhất định thực lực sẽ mạnh!
"Chiến phủ của ta, chính là tập hợp vô số trân quý tài liệu chế tạo ra, nặng năm ngàn ba trăm cân!" Cái Tỳ tùy ý vung chiến phủ lên, chiến phủ trong tay hắn có vẻ rất nhẹ nhàng. Chiến phủ bổ vào một tảng đá lớn chỗ xa thường dùng để cử trọng rèn luyện lực lượng.
Cự thạch hơn ngàn cân bất động, chung quanh binh lính cũng đều ngẩn ra: "Chẳng lẽ chiến phủ kia là chế tạo từ gỗ, mặt trên nhuộm đen hay sao?"
"Bồng!" Cự thạch rất đột ngột vỡ vụn ra và dĩ nhiên cũng đã hóa thành nát bấy.
Cử trọng nhược khinh!
Ở đây tất cả binh lính cũng đều trợn mắt há hốc mồm, đánh vỡ cự thạch ngàn cân, binh lính cũng đã nghe nói qua, nhưng chính là muốn cho cự thạch ngàn cân một chút đã biến thành nát bấy, cái này sợ rằng không đơn giản chỉ là dùng sức mạnh… tất cả binh lính đều sùng bái nhìn Cái Tỳ.
Cái Tỳ đắc ý nhếch miệng cười, một chiêu này tại bắc vực mười tám công quốc hắn đã từng dùng. Địa phương như Hỗn Loạn chi lĩnh này, cũng giống như bắc vực mười tám công quốc, đều sùng bái cao thủ.
"Xem ra mọi người đều không có ý kiến." Cái Tỳ lớn tiếng nói: "Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, các ngươi đều là binh lính của đại ca ta. Khi làm binh lính của đại ca ta sẽ rất tốt, về sau này quân lương của mọi người sẽ gấp ba lần quân lương trước đây.”
Quân lương gấp ba lần?
Chung quanh ba ngàn binh lính sửng sốt, nhưng ngay sau đó là ngập trời tiếng hoan hô…
"Ba Khắc đại nhân vạn tuế!"
Bọn họ còn có thể có cái gì bất mãn, năm chiến sĩ cường đại không thể nghi ngờ, còn có quân lương cao, thủ lĩnh như này là bọn hắn thích nhất.
Hắc Thổ thành xuất hiện thành chủ mới chính là một thành chủ vĩ đại Ba Khắc đại nhân ngoài ra còn có bốn huynh đệ, bọn họ cả năm đều là cửu cấp cao thủ vĩ đại, vũ khí duy nhất là chiến phủ với năm ngàn ba trăm cân sức nặng! Có thủ lĩnh cường đại như thế, khiến cho tất cả dân chúng Hắc Thổ thành đều phấn khởi hoan hô.
Để cho dân chúng hưng phấn chính là…
Thành chủ đại nhân công khai tuyên bố, chỉ cần là dưới sự thống lĩnh của hắn, dân chúng Hắc Thổ thành sẽ mãi mãi không phải đóng thuế!
Mãi mãi không phải đóng thuế! Tại Hỗn Loạn chi lĩnh có thể xưng là một kỳ tích. Dù sao thì nếu không thuế, lấy kim tiền ở đâu để nuôi dưỡng binh lính? Chính là khó như vậy nhưng đối với Lâm Lôi mà nói, căn bản không coi là cái gì. Hắn nắm trong tay tài phú đáng sợ tích lũy mấy ngàn năm của Phân Lai vương quốc.
Tùy tiện xuất ra một ức kim tệ, cũng là tuyệt đối đủ dùng.
Thủ lĩnh cao thủ, quân lương cao, mãi mãi không thuế … nhờ ba điểm này, khiến cho chúng rất nhanh hình thành một lực hướng tâm, bọn họ đều muốn vĩnh viễn cuộc là dưới sự cai trị của thủ lĩnh này. Bởi vì quân lương cao, đã khiến cho càng nhiều người hy vọng tòng quân.
Đồng thời, chung quanh Hắc Thổ thành, một số thường dân biết được chuyện này, cũng đều lập tức tiến vào Hắc Thổ thành sinh sống.
Hắc Thổ thành sau nửa tháng đổi tân thành chủ.
Trong phủ thành chủ Hắc Thổ thành, tuyển ra quản gia mới Nội Mễ đang hướng Lôi Đại nhân thần bí giới thiệu hết thảy về Hắc Thổ. Làm quản gia quản lý những việc của Hắc Thổ thành bây giờ, Nội Mễ biết… Hắc Thổ thành thành chủ trên danh nghĩa là Ba Khắc nhưng thực tế thủ lĩnh cao nhất lại là Lôi đại nhân thần bí kia.
"Đại nhân, bên trong Hắc Thổ thành chúng ta cư dân gần tám vạn người, chung quanh Hắc Thổ thành có rất nhiều cư dân và thị trấn, dưới sự thống trị của Hắc Thổ thành, dân chúng tổng cộng có hơn bảy mươi vạn người. Số lượng binh lính cũng vừa tăng lên, đạt tới năm đại đội, đều là cao đẳng biên chế, năm đại đội, tổng cộng có chín ngàn người." Nội Mễ cung kính nói.
Lâm Lôi ngồi ở phía trên nghe thấy thế có chút gật đầu.
"Tốt lắm, được rồi. Nội Mễ, ngươi có thể lui xuống." Ba Khắc liếc mắt nhìn hắn nói.
"Vâng, thành chủ đại nhân." Nội Mễ lúc này cung kính rời đi.
Giờ phút này này ngồi chính giữa phòng khách là Lâm Lôi cùng thành viên trung tâm, dựa theo kế hoạch lúc đầu của Tái Tư Lặc cùng Lâm Lôi, đối ngoại nói Ba Khắc đại nhân là thành chủ. Ba Khắc là cái tên rất bình thường, người khác cũng không biết Ba Khắc là ai.
"Đại nhân, người thật sự là làm ta sợ muốn nhảy lên đấy, tùy tiện xuất ra một tờ ma tinh tạp đã là một ức kim tệ." Ba Khắc cười nói.
Lâm Lôi cười nói: "Về mặt kim tiền các ngươi không cần lo lắng!" Năm đó Lâm Lôi huyết tẩy Phân Lai vương quốc đã lấy đi tài bảo tích lũy mấy ngàn năm.
Tái Tư Lặc cũng nói: "Lâm Lôi, chúng ta bây giờ đối với cư dân Hắc Thổ thành tốt như vậy, là muốn sau này làm cho Hắc Thổ thành trở thành căn cơ vững chắc của chúng ta, làm cho người nơi này tuyệt đối ủng hộ chúng ta! Miễn thuế tại một chỗ thì có thể… còn phần sau này, nhiều nhất là thi hành giảm thuế. Hơn nữa quốc gia vận hành, muốn cho hình thành một sự lưu thông tốt, hay tuần hoàn, không thể nhờ vào tài lực ở ngoài. Phải làm được tự cấp tự túc!"
Lâm Lôi gật đầu.
"Ta đối với quản lý quốc gia cái gì cũng không hiểu nhiều. Chuyện này sẽ giao cho Tái Tư Lặc cùng Chiêm Ni quản lý." Lâm Lôi cười nhìn Chiêm Ni liếc mắt. Năm đó Tái Tư Lặc cũng tại Hỗn Loạn chi lĩnh trông coi quản lý một công quốc, mà Chiêm Ni lúc đầu tại Xích Nhĩ quận thành cũng đã từng đại diện đệ đệ trông coi quản lý Xích Nhĩ quận thành mấy năm. Đối với công tác quản lý, so với Lâm Lôi tinh thông hơn nhiều.
Chiêm Ni gật đầu cười nói: "Lâm Lôi đại ca, thủ lĩnh cầm đầu chỉ cần biết sử dụng người là được, hết thảy giao cho chúng ta."
Tái Tư Lặc cũng đồng ý nói: "Chiêm Ni nói rất đúng, Lâm Lôi… ngươi là quân cờ bí mật của chúng ta. Tại Hỗn Loạn chi lĩnh, một tuyệt thế cao thủ có lực ảnh hưởng phi thường lớn. Ngươi xem Vũ thần đấy. Vũ thần trường kỳ tại Vũ Thần sơn cũng mặc kệ tất cả. Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng! Chỉ cần có Vũ Thần tại đó thì Áo Bố Lai Ân đế quốc vĩnh viễn sẽ không bị lật đổ."
"Đại nhân, sau này tác dụng của ngươi với thế lực chúng ta, cũng giống như Vũ Thần với Áo Bố Lai Ân đế quốc." Ba Khắc cũng nói.
Lâm Lôi có chút gật đầu: "Đạo lý này ta đã hiểu. Được rồi, ta ngày hôm qua đã đi dạo một chút chung quanh Hắc Thổ thành, hơn mười dặm tại hướng đông bắc Hắc Thổ thành có một tòa núi nhỏ, tên là núi Hắc Ô. Ta chuẩn bị đến nơi này để tu luyện."
Vô luận là đại địa pháp tắc hay là phong hệ nguyên tố pháp tắc, Lâm Lôi đều, cũng cảm thấy chúng rất mênh mông, Lâm Lôi khát vọng bỏ ra lượng lớn thời gian đắm chìm trong đó, cảm ngộ hấp thu thật tốt.
Trung nam Hỗn Loạn chi lĩnh là một nơi có thể dung nạp hơn mười vạn người trong thành, trong một phòng của tầng thứ năm của một tửu điếm năm lầu có một người, một lão giả tóc bạc, đang mở một phong thơ, cẩn thận đọc nội dung trong đó.
" Đúng là hết lo đông lại sợ tây!" Này lão giả tóc bạc chân mày cau lại: "Lệnh của Giáo Hoàng là không nên đối phó với Lâm Lôi, chỉ cần bảo trì giám thị mà thôi. Trước kia biết Lâm Lôi bọn họ tiến vào Hỗn Loạn chi lĩnh, còn tưởng rằng là Lâm Lôi đi du lịch chứ. Nhưng không nghĩ tới là cũng chiếm cứ một thành trì. Hắn rốt cuộc là muốn làm gì?"
Lão giả trong lòng có cảm giác không ổn.
Lâm Lôi, chính là một đại địch của Quang Minh giáo đình, là địch nhân mà bọn hắn không muốn đối phó.
Nhưng bây giờ…
"Hy vọng Lâm Lôi này chỉ là đến Hỗn Loạn chi lĩnh vui chơi náo nhiệt mà thôi." Lão giả nhíu mày, hắn sợ nhất chính là Lâm Lôi cố tình đến Hỗn Loạn chi lĩnh để đối phó với Quang Minh giáo đình. "Chúng ta không muốn đối phó hắn, nhưng là hắn không nên chọc chúng ta, nếu không chúng ta bất đác dĩ cũng phải ra tay."
Lão giả chính là một nhân vật cấp cao của Quang Minh giáo đình tại Hỗn Loạn chi lĩnh, biết rất rõ thực lực của Lâm Lôi cũng rất cường đại.
"Bây giờ, chỉ có thể giám thị hắn, xem thử Lâm Lôi rốt cuộc là muốn làm cái gì."
Ngoài thành Hắc Thổ thành, trên một tòa núi nhỏ ở phía một tòa núi cao gần một ngàn thước gần rừng rậm hắc ám, Lâm Lôi đang ngồi khoanh chân trên ngọn cậy một cây đại thụ, gió thổi làm cho cành lá lay động, Lâm Lôi cả người cũng giống như lá cây đung đưa rất nhẹ.
Sau lưng hắn có đeo một thanh trọng kiếm.
Lưng đeo Hắc Ngọc trọng kiếm nặng ba ngàn sáu trăm cân, còn có thể ngồi ở trên cành cây. Khống chế lực đối với gió, Lâm Lôi đích xác đã đạt tới một trình độ cực kỳ cao.
"Này chậm rã và cực nhanh, cũng không phải vậy đơn giản." Lâm Lôi trong đầu không ngừng diễn kỳ trứ một chiêu Phong Đích luật động này, Phong Đích luật động, trên thực tế chính là tương phong đích lượng, hai loại hình thái hoàn mỹ đích hiện ra, hoàn toàn trái ngược khiến cho mũi kiếm thượng xuất hiện liễu không khí nhận.
Nhưng Lâm Lôi phát hiện, dù là thong thả hay cực nhanh dưới sự nghiên cứu, cũng có phát hiện kinh người.
"Thong thả Áo Nghĩa Chí cực hạn, cực nhanh Tấn Mãnh nghiên cứu…" Lâm Lôi hoàn toàn chìm đắm trong sự lĩnh ngộ nguyên tố, loại lĩnh ngộ ngộ tất cả đều là bằng vào linh quang chợt lóe, hoặc là đột nhiên rõ ràng một đạo lý của đại địa pháp tắc đích. Lâm Lôi sẽ đi nghiên cứu Đại địa pháp tắc. Đột nhiên phát hiện một đạo lý của phong hệ pháp tắc, Lâm Lôi cũng sẽ lập tức lĩnh ngộ.
Tại Hắc Ô sơn khổ tu, cuộc sống lĩnh ngộ trôi qua rất nhanh…