Q.10 - Chương 7: Đức Tư Lê
Thôn núi nằm về phần phía nam lãnh địa hỗn loạn, dân chúng có mặt lúc này đang dồn mắt nhìn về phía ba người Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn và Lâm Lôi bay tới. Lòng mọi người bỗng nhiên rạo rực cả lên, hô vang tên hai vị Thánh Vực Cường Giả của họ.
“Mễ Lặc”!
“Lợi Văn Tư Đốn”!...
Tiếng reo hò vang dậy núi rừng, tiếng vọng nghe rõ mồn một làm không khí trên sân đấu càng thêm sôi động. Ba người Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn và Lâm Lôi sà xuống giữa vòng vây. Mễ Lặc khoát tay ra hiệu mọi người trật tự, ngay lập tức hàng nghìn người im lặng.
Mọi người dồn mắt nhìn ba người giữa vòng vây, có người còn nhìn hình thù bé nhỏ như chuột trên vai Lâm Lôi.
Mặt mày Mễ Lặc tươi tỉnh: “Hôm nay cũng giống hàng năm, chúng ta tổ chức thi đấu. Nhưng năm nay có cái khác so với mọi năm... Một là, người đăng ký tham gia thi đầu có 1022 người, nhiều hơn mọi năm. Hai là, năm nay có đại sư Lâm Lôi danh truyền từ bấy lâu đến dự cùng chúng ta.
Lâm Lôi đại sư?
Nghe đến cái tên đó, hàng ngàn người thôn núi trật tự hẳn ra, mắt dồn lên Lâm Lôi, đoạn những tràng vỗ tay nối tiếp nhau vang khắp núi rừng. Mọi người truyền tai nhau cái tên được truyền tụng bấy lâu mà lòng cảm kích.
“Xin lỗi, xin lỗi”. Lôi Nặc chen đi lên phái trước.
Người đông, lúc đầu Lôi Nặc đứng mãi vòng ngoài, giờ cố chen vào tận vòng trong cùng.
“Chật thế kia cơ mà”! Bỗng một câu mắng chửi vang lên.
Lôi Nặc ngoái lại nhìn, người này chính là Duy Đức Lí người có mâu thuẫn với Lôi Nặc. Lúc này bên ngoài dậy tiếng hô to, Duy Đức Lí gườm gườm Lôi Nặc, nhỏ nhẹ: “Thế nào? Muốn chiêm ngưỡng dung mạo đại nhân Lâm Lôi hử? hà hà... Thật trớ trêu”!
Lôi Nặc không thèm chấp Duy Đức Lí mà chen vào vòng trong bằng được.
“Mọi người trật tự nào”! Mễ Lặc giơ tay ra vẫy gọi trật tự. Dân chúng thôn núi yên lặng lại. Khi Mễ Lặc đang định nói thì một tiếng gọi từ giữa đám đông vang lên: “Lão Tam”!
Lúc này, Lâm Lôi đang cùng Lợi Văn Tư Đốn trò chuyện im lặng. Lợi Văn Tư Đốn ngỡ ngàng vì câu chuyện bị Lâm Lôi bỏ dở, thấp giọng hỏi: “Lâm Lôi”?.. Nhưng Lâm Lôi dường như không nghe thấy mà nhìn về phía tiếng gọi mình.
Bóng dáng thân quen đúng đang ở giữa vòng người.
“Lãm Tam”! Lôi Nặc cảm động vô cùng.
“Lão Tứ”! Lâm Lôi hét to lên, cảm động hết đỗi mặc cho Mễ Lặc dẹp trật tự. Mễ Lặc và Lợi Văn Tư Đốn cũng ngạc nhiên nhìn nhau nói gfi đó. Thânh mình Lâm Lôi biến thành cái bóng xông thẳng đến Lôi Nặc, hai huynh đệ họ ôm nhau thắm thiết.
Vòng ôm rất mạnh mẽ.
Lúc nghe nói em trai đã chết, nỗi đau đớn ngập lòng Lâm Lôi. Sau khi Lâm Lôi biết rõ chân tướng sự việc, căm phẫn tột độ đi tìm giết chết thân vương Ngọc Lâm. Khi biết Hồ Khắc giết chết Lôi Nặc, Lâm Lôi lại định bụng giết chết Hồ Khắc để trả thù cho em.
Nhưng rồi sau đó, Hồ Khắc bảo Lôi Nặc chưa chết nên mới không giết Hồ Khắc nữa.
Lâm Lôi không phải quan nhân, lògn nghĩ, vốn không có khái niệm quyền quý, chiến tranh. Theo cách nói của quân quyền, vua muốn thần chất thần không chết không được. Thân vương Ngọc Lâm sợ chết giết hại Lôi Nặc, Lôi Nặc chết cũng là chết oạn, vì quan niệm quân quyền, nhằm làm tăng thêm địa vị quân chủ.
Nhưng trong con mắt Lâm Lôi.
Đồ khỉ cả!
Chính là hoàng đế, không gì quan trọng hơn anh em ruột rà. Hoàng đế là cái thấ gì! Sống trong gia đình đế vương, thừa kế ngôi vị, lẽ nào cao quý hơn được em trai mình? đó là loại tẩy não của dân đen ngu muội thôi. Lâm Lôi không như thế được.
“Lôi Nặc và Lâm Lôi đại sư”... Đây”... Mọi người làm ầm lên, đặc biệt là Duy Đức Lí. Trong con mắt của Duy Đức Lí chỉ có coi khinh Lôi Nặc thôi, nào ngờ hai huynh đệ họ ôm ghì nhau tha thiết. Hai người họ có quan hệ thế nào?
Lâm Lôi và Lôi Nắc rời nhau ra.
Mặt Lâm Lôi tươi tỉnh vô cùng, quay lại nhìn Mễ Lặc và Lợi Văn Tư Đốn: “Mễ Lặc! Xin lỗi. Đã làm phiền đến việc tổ chức của huynh rồi”.
“Không sao”! Mễ Lặc nói, nhìn Lôi Nặc ngạc nhiên: “Lâm Lôi, người anh em với”...
Lâm Lôi vỗ vai người em trai, đáp: “Lôi Nặc là người anh em tốt của ta, không khác gì anh em ruột”. Lôi Nặc đấm đấm lưng Lâm Lôi, tự hào: “Lão Tam. Việc gì phải kể lể thế”!
“Hà hà...
Lâm Lôi cười hết cỡ.
......
Lúc này, cuộc thi bắt đầu, chỉ có điều, thanh niên trong thôn giờ đây nhìn thấy Lâm Lôi và Lôi Nặc bên nhau cảm thấy đầu óc mông mênh. Vốn chẳng phải họ luôn đe nẹt Lôi Nặc lắm đấy sao, tay đấm chân đá không tha. Nếu Lôi Nặc mách với Lâm lôi, Lâm Lôi nói lại với Mễ Lặc...
Với đòn trừng phát nghiêm khắc của Mễ Lặc thì bọn thanh niên se khiếp đảm.
“Thằng Lôi Nặc này sao lại thân thiết với Lâm Lôi đến thế”? Duy Đức Lí cùng cánh thanh niên mâu thuẫn với Lôi Nặc chột dạ.
*** ***
Đợi buổi lễ khai mạc xong, Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn dẫn Lâm Lôi và Lôi Nặc đi ra ngoài. Họ cùng đi về phái cấm địa của thôn, nơi có gia đình Mông Nê Kha.
“Chú Mễ Lặc. Cháu không đi có được không”? Lôi Nặc nói mà mắt thì nhìn đến chốn xa xa kia.
Nơi đây là cấm địa của thôn.
Mễ Lặc cười: “Không được. Ngươi đã là huynh đệ của Lâm Lôi mà, phải đi cùng. Không sao cả”. Mễ Lặc bỗng nhiên chau mày cười: “Lôi Nặc. Ngươi gọi ta là chú Mễ Lặc ư? Ta xưng hô với Lâm Lôi là anh em. Như thế thì... Thú vị lắm. Hà hà”..
Lâm Lôi và Lôi Nặc ngạc nhiên quá, mà chẳng biết nói sao. Lợi Văn Tư Đốn mỉm cười: “Mễ Lặc hay nhỉ. Ta với ông đã ngoài cả ngàn năm tuổi rồi. Quen biết Thánh Vực Cường Giả cũng đã ba bốn nghìn năm nay, có khi là năm ngàn năm nay, chúng ta lại chẳng xưng hô trực tiếp đó sao”.
“Thì ta cũng chỉ nói cho vui thôi mà”. Mễ Lặc cảm thấy không vừa ý.
Lôi Nặc cười vui vẻ. Thường ngày, Mễ Lặc mặt mày lạnh lùng, e ít ai nhìn thấy Mê Lặc đùa với ai cả. Lòng Lôi Nặc hiểu rõ điều đó, chỉ có khi vui vẻ người ngang vai vế với nhau thì may ra mới vui đùa.
“Mễ Lặc. Đi nhanh lên. Những cao thủ mà đệ kể với huynh nom ra rất hiếu kỳ”. Lâm Lôi nói.
Với cao thủ ở trong thôn núi này, Lâm Lôi có cảm giác duyên nợ lắm lăm.
“Những cao thủ”... Những cao thủ này ở trên đại lục chẳng có tiếng tăm gì cả, hoặc cũng có thể là từ lâu lắm họ có tên tuổi. Thực lực những cao thủ này so với những người nổi tiếng có khi còn vượt trội đấy”.
Băng qua khu rừng rậm, thấy có một bãi cỏ mênh mang, bãi cỏ có rất nhiều hoa nở. Giữa bãi cỏ kê rất nghiều ghế đá, bàn đá, và giữa cùng là một mặt hồ hình tròn.
Luồn đi qua bãi cỏ này, đến gần vách đá trước mặt. Dựa vào vách núi có mấy ngôi nhà đá, và bên trong đó nối thông nhau các nhà.
“Lôi Nặc ca ca”! Một giọng nói thánh thót vang lên của bóng người vận đồ trắng bay từ trong động ra. Lâm Lôi nhìn thiết nữ có mái tóc dài màu ngọc bích rất đẹp bay tới, đoạn nhìn biểu hiện sắc mặt của người anh em.
Lâm Lôi mỉm cười: Lão Tứ! Chả trách gì không chịu tìm về hử”?
Lôi Nặc cỏ vẻ ngượng nghịu.
Lâm Lôi nhìn mặt Lôi Nặc ngỡ như mặt quỷ nhăn nhó. Đường đường là một công tử “Lôi Nặc” mà biết xấu hổ thẹn thùng ư? Không còn ra vẻ một Lôi Nặc nữa rồi.
“Lôi Nặc ca ca. Huynh làm sao lại đến đây”? Mông Nê Kha cầm tay Lôi Nặc, phấn khởi hỏi. Lôi Nặc đi cùng Mông Nê Kha, rồi dùng lời lẽ giải thích. Mông Nê Kha sững sờ nhìn Lâm Lôi: “Người đó là Lâm Lôi ư”?
“Hà hà... Nghe nói Lâm Lôi đến”? Một giọng hào sảng vang lên.
Rồi ba bóng dáng người đi từ phái đầu kia bãi cỏ đến. Người vừa lên tiếng là ông già có khuôn mặt đỏ cùng mái tóc hồng hạc. Hai người kia, một thì béo mập tuổi trung niên nét mặt dễ gần thân thiết, người kia đi giữa, mặc áo bào màu trắng mái tóc dài cũng màu trắng nho nhã, tuổi cỡ trung niên.
Người đàn ông trung tuổi nho nhã có lẽ là người cầm đầu trong ba người đi đến.
“Cha”. Mông Nê Kha chạy đến cạnh người đàn ông áo bào trắng tóc trắng, kéo tay gọi, đoạn quay về phía Lôi Nặc giới thiệu: “Cha à! Đây là Lôi Nặc mà con đã kể với cha đấy”.
Mông Nê Kha giới thiệu Lôi Nặc cho cha mình, bởi thế khiến cho Lôi Nặc có phần bối rối.
Như thế này khác gì chào nhạc phụ nữa. Lần đầu gặp mặt, điều quan trọng, đó là nhạc phụ tương lai, một nhân vật ghê gớm đấy.
“Khá lắm”. Người đàn ông trung tuổi vận áo bào trắng lên tiếng thân thiết rồi cười. Mê Lặc giới thiệu: “Đại nhân. Lôi Nặc này là người anh em của Lâm Lôi đây. Lần này họ may mới gặp lại nhau, âu cũng là duyên phận với chúng ta”.
Mễ Lặc vừa nói vừa đi đến gần bên người đàn ông trung tuổi vận áo bào trắng, rồi môi vẫn tiếp tục động đậy.
Nét mặt người đàn ông trung tuổi áo bào trắng sững người lên, ngạc nhiên. Đoạn chú ý đến ngưồi bên cạnh, nhìn Bối Bối trên vai Lâm Lôi. Khuôn mặt người đàn ông trung tuổi vận áo bào trắng trở lại tâm trạng bình thản.
“Lâm Lôi. Chào người. Rất vui gặp được Lâm Lôi người. Hà hà... Ta giới thiệu với người nhé”. Người đàn ông nho nhã vận áo bào trắng nhiệt tình nói, chỉ tay về phía người đàn ông có bộ mặt đỏ: “Đây là bạn tốt của ta, cùng đến đây, tên là Hải Nhiêu Đức. Là Ma pháp sư hoả hệ.
Pháp sư Hải Nhiêu Đức nhìn Lâm Lôi mỉm cười gật đầu: “Hai mươi bảy tuổi đã đạt đến cấp bảy, khâm phục lắm”!
“Đây là Phúc Man, là chiến sĩ Thánh Vực, người này giống người, tu luyện phép đại địa”. Người đàn ông vận áo trắng nho nhã tươi cười: “Còn một người bạn của ta nữa bận tu luyện, sắp đến rồi. Phải rồi, ta cũng giới thiệu mình chút”.
Người đàn ông trung tuổi nho nhã vận áo bào trắng mỉm cười nhìn Lâm Lôi: “Ta là Đức Tư Lê, tu luyện phép Quang Minh.
Lâm Lôi giật thót người.
Quả nhiên là ông ta.
Theo cách nói của ngũ thần, trên đại lục Ngọc Lan có năm người đã tu luyện thành Thánh Vực cực hạn, chỉ còn chút bước cuối là trở thành kẻ mạnh cấp thần. Ngũ thần môn “Pháp ân” là một trong số đó, và trong lãnh đại hỗn loạn có một kẻ mạnh tên là Đức Tư Lê.
Lâm Lôi hiểu rõ, loại cao thủ siêu hạng này có thể đánh bại Lâm Lôi lắm, giống như Pháp ân chỉ một chiêu thôi là làm cho Lâm Lôi ngất xỉu.
Cho dù Là Pháp ân, hay Đức Tư Lê, đều đã đạt đến ngưỡng cấp thần, kém chút xíu không còn mấy khó khăn là đạt đỉnh cao. Ví dụ như “Hi Tái”, thuở đó đã ngang ngửa cùng Pháp ân không phân hơn kém, nhưng cuối cùng thì Hi Tái đã đột phá được một bước, trở thành vị thế thần.
“Lâm Lôi xin kính chào tiên sinh Đức Tư Lê”. Lâm Lôi khiêm tỗn lễ phép.
Đức Tư Lê mỉm cười: “Nào đi! Vào nhà ta ngồi. Phu nhân của ta cùng sẽ đến”.
Cả toán men theo vách động đi vào.
“Vù”. Lâm Lôi kinh ngạc nhìn kiến trúc ở phần giữa núi này. Phần gỡưa núi được đào lên thành một động lớn, có vô vàn nhà cửa, đình đài. Điều tuyệt vời là, trên những vách ngôi nhà đều được chạm kắhc khảm đá quý long lanh, ngũ sắc, lục sắc óng a óng ánh vui mắt.
Giữa lưng núi, một con suối chảy róc rách còn thì vắng lặng yên tĩnh.
Hiện giờ thời tiết mát mẻ nhiệt độ có phần thấp xuống, nhưng giữa lưng núi thì dễ chịu trong lành, khiến người ta có cảm giác thoải mái. Chốn kia thoáng đáng có một chiếc bàn đá to dài trên đó bày đầy hoa trái hương thơm và cao lương mỹ vị.
“Lâm Lôi. Các người ngồi đi. Ta đi gọi phu nhân ta đến. Hải Nhiêu Đức, mấy người tiếp Lâm Lôi đi nhé”. Đức Tư Lê đi vòng trái phải mấy lượt rồi đi đến ngôi nhà đá bịt kín im ỉm.
Chỉ nghe tiếng ma sát cửa mở, rồi tấm cửa đá mở rộng ra, một người phụ nữ tóc màu ngọc bích vận xiêm váy màu trắng quý phái đi ra. Nhìn thoáng người phụ nữ này chẳng khác gì Mông Nê Kha cả, cứ như hai giọt nước. Nhìn kỹ thì mới phát hiện ra, người phụ nữ này dung mao hiền dịu và từng trải hơn mà thôi.
“Phu nhân”. Đức Tư Lê cười vui vẻ: “đi ra nào! Hôm nay không chỉ có mỗi Lâm Lôi đến thôi đâu. Mà còn có cả Lôi Nặc nữa.”.
Người phụ nữ kiều diễm quý phái chau mày lại: “Cái gì? Lôi Nặc, là làm sao”? Kẻ bỗng dưng xuất hiện bất ngờ muốn theo đuổi con gái, cái đồ nhãi nhép ấy, bà ta không muốn gặp mặt.
“Lôi Nặc, là anh em với Lâm Lôi đấy”. Đức Tư Lê giải thích.
“Anh em tốt thì là cái quái gì cơ chứ? Lâm Lôi chẳng qua thì chỉ là một thiên tài thôi”. Người phụ nữ tỏ ra coi thường Lâm Lôi: “Nếu chẳng phải hắn ta tu luyện đạt tốc độ nhanh, chứ đơn thuần là thực lực ấy, ăn nhằm gì mà phải kể”!
Đức Tư Lê lắc đầu cười: “Phu nhân à! Ta nghĩ, mình tốt hơn hết là đừng ngăn trở Lôi Nặc với con gái ta đến với nhau. Mà cũng cần tỏ thái độ khác đi với Lâm Lôi nữa”.
“Vì lẽ gì”? Người phụ nữ quý phái đẹp đẽ chau mày lại.
Đức Tư Lê cười hồn hậu: “Mình đến xem xem đi, trên vai của Lâm Lôi ấy, có Ma thú Thánh Vực. Ta nghĩ... Mình nhìn rồi thì sẽ có thái độ khác đi cho mà coi”!