Q.10 - Chương 8: Điều Đáng Sợ Của Thánh Ma Đạo
“Ôi”. Người đàn bà mỹ lệ ngạc nhiên lên.
Đức Tư Lê nở nụ cười khoan khoái. Ông ta ngay từ đầu đã hết đỗi ngạc nhiên bởi trên vai Lâm Lôi có Ma thú Bối Bối. Đức Tư Lê quyết định cần có mối quan hệ tốt với Lâm Lôi mới được, cho dù có tổn thất gì đi nữa cũng cần xây dựng được mối tình cảm tốt đẹp hai bên.
Đức Tư Lê vốn chưa dám tin tưởng, Bối Bối sẽ nhận người làm chủ.
Nhưng Đức Tư Lê hiểu lắm, tuy Lâm Lôi là chủ nhân của Bối Bối, có được quan hệ tốt với Lâm Lôi là chuyện cần thiết.
“Ta xem xem rốt cuộc là Ma thú gì”? Người đàn bà mỹ lệ nhìn Đức Tư Lê ra vẻ thần bí, rồi mỉm cười cùng chồng đi ra. Đi được mấy bước, vợ chồng Đức Tư Lê đến bên Hải Nhiêu Đức, Lợi Văn Tư Đốn, Lâm Lôi.
Người đàn bà mỹ lệ nhìn lên vai Lâm Lôi.
Nhưng... vai Lâm Lôi không có gì cả.
“Trên bàn ấy”. Tiếng Đức Tư Lê đủ cho vợ mình nghe. Người phụ nữ mỹ lệ lúc này chỉ còn chú ý tới hình dáng con chuột nhỏ đáng yêu đang nâng chén rượu uống ra vẻ ngon lành lắm. “Thì ra là màu lông đen”. Người đàn bà mỹ lệ lên tiếng, hơi có chút giật thót mình lên.
Ma thú chuột lông màu đen, đúng không phải là chuột tầng thứ thấp nhất. Quang Minh Giáo Diên, Vũ Thần môn... rất nhiều người biết rõ thân phận của Bối Bối. Và những người lãnh địa hỗn loạn, nữ thần điện Băng Tuyết lại càng hiểu rõ hơn thân phận Bối Bối.
“Cha, mẹ”. Mông Nê Kha rất vui vẻ, nhưng khi thấy cả hai người thì nàng có phần âu lo cho Lôi Nặc. Tính khí của mẹ thì nàng hiểu lắm. Vợ chồng Đức Tư Lê đi đến bàn tiệc, ngồi vào vị trí chủ nhà.
“Kính chào phu nhân Đức Tư Lê”. Lâm Lôi kinh ngạc nhìn người đàn bà mỹ miều, dù là mái tóc hay bất kể thứ gì khác, Mông Nê Kha và mẹ mình đều hệt như nhau, người chưa biết lại ngỡ họ là chị em, có điều vẻ ngoài khô lạnh của vợ Đức Tư Lê khiến Lâm Lôi ngài ngại.
“Lại là một Thánh Vực Cường Giả, không kém gì Mê Lặc”.
Lâm Lôi càng cảm thấy lời võ thần lúc đó nói là chính xác. Vó thần khi đó nói... Trong hàng ngàn cao thủ đang ẩn náu tại đại lục, ngoài kẻ mạnh cấp Thần ra, xếp bậc một là Pháp Ân. Đức Tư Lê... năm người. Xếp bậc tiếp theo là Quang Minh Giáo hoàng cấp siêu hạng. Xếp bậc thứ ba là Hắc Đức Sâm. Hắc Đức Sâm là người thuộc cấp đặc biệt, cao thủ trong loại cao thủ cấp một phổ thông.
Cũng chẳng trách, Áo Lợi Duy Á từng ăn đủ ở bình nguyên băng giá phía bắc, rốt cuộc là ngay đến cả Hắc Đức Sâm mà hắn cũng đối địch không lại, thử hỏi như thế thì đánh đấm được với ai?
Đức Tư Lê hào hứng: “Lâm Lôi. Ta giới thiệu nhé. Đây là phu nhân của ta, Băng Sắt Lâm.
“Bái chào phu nhân”. Lâm Lôi khiêm nhường.
Khuôn mặt Băng Sắt Lâm tươi cười: “Vô cùng xin lỗi. Ta mải tu luyện, giờ mới ra được. Xin mọi người không trách”! Lời nói này buông ra, Mông Nê Kha bên cạnh giật mình. Tính khí của mẹ, chỉ ngoài cha ra thì chẳng coi ai ra gì cả. Thế mà...
Mẹ lại còn nói xin lỗi? Lễ độ từ bao giờ thế? Không còn là người đàn bà khô lạnh nữa ư?
Lâm Lôi lần đầu tiên gặp mặt Băng Sắt Lâm, tất nhiên là không hiểu tính khí của Băng Sắt Lâm rồi, cứ nghĩ bà ta niềm nở thân mật như thế, nên cười nói: “Phu nhân khách khí quá”!
“Mông Nê Kha. Người này là Lôi Nặc con kể ư”? Băng Sắt Lâm chỉ vào Lôi Nặc hỏi con gái, rồi dừng con mắt lại trên người Lôi Nặc. Lôi Nặc vốn đã được Mông Nê Kha dặn dò trước, lòng nghĩ về bà mẹ vợ tương lai mà sợ hãi.
Mông Nê Kha thưa: “Vâng ạ, mẹ”!
“Kính chào phu nhân”! Lôi Nặc hồi hộp.
Băng Sắt Lâm vui vẻ nhìn Lôi Nặc: “Ừ, chào cháu! Rất không tồi. Mông Nê Kha... Con mắt của con được lắm. Làm sao lại không sớm đem cậu ta đến chơi nhà”?
Băng Sắt Lâm nói khiến cho Lôi Nặc hả lòng hả dạ. Cái bà mẹ vợ tương lai này, dường như đã cảm thấy thích Lôi Nặc thật bụng.
Mông Nê Kha lại ngạc nhiên thêm lần nữa.
Đây là mẹ của mình ư?
Lâm Lôi cũng ngỡ ngàng trước vẻ thiện tình đó của Băng Sắt Lâm, và lúc này một giọng sảng khoái vọng từ ngoài vào: “Đại ca. Nghe nói khách đến thăm”! Mọi người chỉ thấy có một người trung tuổi mái tóc màu vàng óng ánh đi vào. Mặt người này đọng lại ở Lâm Lôi, rồi cũng nhanh nhìn sang Bối Bối bên cạnh, mày chau dựng.
“Hi Kim Sâm, nhanh vào đi. Chỉ thiếu có mỗi đệ nữa thôi”! Đức Tư Lê cười.
Đoạn Đức Tư Lê nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi à! Hi Kim Sâm giống như Hải Nhiêu Đức vậy. Khi cùng ta đến nơi đây, Hi Kim Sâm tu luyện phép quang minh nguyên tố.
“Kính chào Hi Kim Sâm tiên sinh”. Lâm Lôi vội vã chào.
Hi Kim Sâm chọn chỗ trống ngồi xuống, cười: “Lâm lôi, xin đừng khách khí. Đến chỗ chúng ta đây, ngươi cứ xem như nhà mình đi”. Nghe thế, lòng Lâm Lôi cảm thấy ấm áp. Thái độ thịnh tình đối xử cảu Đức Tư Lê và mấy người bạn bè anh em của ông khiến Lâm Lôi cảm động, không nói nổi thành lời.
Trong nội bộ phủ đệ của đông phủ này còn có một số nữ tỳ.
Nữ tỳ đem của ngon vật lạ đến để lên bàn, họ được thảnh thơi trò chuyện. Lôi Nặc và Mông Nê Kha đương nhiên là ngồi bên nhau gần như câm lặng, chuyện chỉ có Lâm Lôi và mấy người lớn tuổi, thi thoảng bàn đôi câu về Bối Bối.
Nhưng lạ là Bối Bối hôm nay gần như không nói gì cả, theo như cách nhận xét của Lâm Lôi là vờ khô lạnh.
Trong hoàn cảnh như thế, Lâm Lôi đã phát hiện ra, đầu lĩnh của buổi hội ngộ đúng là Đức Tư Lê rồi, và tiếp đó là Hải Nhiêu Đức, Hi Kim Sâm. Sau cùng mới là Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Man. Bởi dễ dàng nhận ra, Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Man ba người đều xưng hô Đức Tư Lê là đại nhân. Mà Hi Kim Sâm, Hải Nhiêu Đức thì xưng hô với Đức Tư Lê là đại ca.
Sau bữa tiệc.
Cơm no rượu say, đương nhiên là cần làm một số việc.
Lâm Lôi ở giữa đám cao thủ này, đương nhiên là muốn thương thảo đôi điều.
“Lâm Lôi. Phúc Man đều giống ngươi tu luyện phép đại địa. Nếu hai người thử sức nhau xem sao”? Mễ Lặc ngồi ngay cạnh lên tiếng, Phúc Man tươi cười vui vẻ, lộ ra hai hố rượu trên má: “Mễ Lặc à. Ta với Lâm Lôi thì vội gì. Ta tu luyện phép đại địa không khác với Hắc Đức Sâm. Để Lâm Lôi đọ tài với Hắc Đức Sâm vậy, việc gì so tài với ta”.
Lợi Văn Tư Đốn lườm Phúc Man: “Phúc Man à! Huynh sợ rồi phải không”?
Đức Tư Lê cười: “Phúc Man nói đúng lắm. Thực lực của Phúc Man không thua kém Hắc Đức Sâm, cùng so tài với Lâm Lôi e là phải lắm. Thế nào... Hải Nhiêu Đức. Đệ thử so tài cao thấp với Lâm Lôi được chứ”? Đức Tư Lê nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi. Ngươi cũng phải cẩn thận đấy. Hải Nhiêu Đức thực lực ghê gớm lắm”.
“Huynh ấy là Thánh Ma đạo mà”. Lâm Lôi vẫn còn nhớ lời giới thiệu của Đức Tư Lê.
“Thánh Ma đạo cái gì”? Hải Nhiêu Đức cười phản bác.
Lâm Lôi cười chữa ngượng. Trong con mắt của Lâm Lôi, Thánh Ma đạo không có Ma thú bảo hộ, nếu đánh nhau với chiến sĩ Thánh Vực thì dễ bị ăn đòn lắm. Lâm Lôi hỏi gặng: “Hải Nhiêu Đức tiên sinh. Lẽ nào tiên sinh lại không có Ma thú”?
“Có chứ! Cũng là một con Ma thú Thánh Vực. Nhưng tiếc cái là nó chết mất rồi”. Hải Nhiêu Đức than phiền.
Đức Tư Lê gật đầu: “Đó là chuyện hai ngàn năm về trước, con Ma thú đó vì bảo vệ Hải Nhiêu Đức mới bị chết. Lần đó, một người anh em của ta cũng bị chết. Chúng ta muốn cứu cũng cứu chẳng kịp. Ôi”... Đức Tư Lê buồn bã cùng Hải Nhiêu Đức, Hi Kim Sâm nhớ lại những ngày tháng đó.
Lòng Lâm Lôi hơi hoảng.
Cả đến Đức Tư Lê cũng có mặt, thì ắt Ma thú Thánh Vực vì bảo vệ Hải Nhiêu Đức mà chết. Cuộc chiến đó thật thê thảm.
“Ngươi nói đến Ma thú để làm gì? Hay ngươi nghĩ rằng, Thánh Ma đạo không có Ma thú bảo vệ thì không xong”? Hải Nhiêu Đức cười nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi chỉ có mỗi cười.
Theo cách nhìn của Lâm Lôi, so tài với một Thánh Ma đạo, Lâm Lôi dựa vào tốc độ mà trực tiếp xông thẳng vào, khi đối phương khô tung pháp Ma thú thì dễ giết chết họ mất. Chuyện dễ như trở bàn tay? Nếu để đối phương tung phép Ma thú, thì bản thân cũng khó mà tháo thân kịp.
Chủ yếu là dựa vào tốc độ nhanh hay không mà thôi. Cần so tài không?
“Lâm Lôi à! Sau khi ngươi đạt đến biên giới thực lực Thánh Vực rồi thì sống ở đế quốc Áo Bố Lai Ân phải không”? Đức Tư Lê hỏi.
Lâm Lôi gật đầu: “Vâng ạ. Thế thì sao”? Lâm Lôi hoài nghi, không hiểu Đức Tư Lê hỏi như vậy để làm gì?
Đức Tư Lê cười nói: “Như thế thì đúng rồi. Đế quốc Áo Bố Lai Ân nhờ chiến sĩ mà nổi danh tiếng. Đế quốc Ngọc Lan thì lấy thuật phép Ma mà nổi tiếng. E là ngươi đã gặp phải Thánh Vực Cường Giả ở Áo Bố Lai Ân chứ? Đã giao chiến với Thánh Ma đạo chưa”?
Lâm Lôi sững người lên.
Quả thực, từng giao đấu với Thánh Vực Cường Giả, đều là chiến sĩ, chưa đấu với Ma pháp sư.
Long Nhĩ Tư đại pháp sư là Thánh Ma đạo, thì chưa so tài với ông ấy.
“Thánh Ma đạo so với chiến sĩ Thánh Vực thì ít hơn nhưng không nhiều như Áo Bố Lai Ân”. Đức Tư Lê thở dài: “Ở đại lục, thường thì cứ bốn Thánh Vực Cường Giả, có một Thánh Ma đạo, ba chiến sĩ Thánh Vực. Còn ở đế quốc Áo Bố Lai Ân, trong số mười Thánh Vực Cường Giả mới có một Thánh Ma đạo, tỉ lệ thấp lắm”.
“Nhưng đế quốc Ngọc Lan thì khác hẳn. Bình quân cứ hai Thánh Vực Cường Giả, có một người là Thánh Ma đạo”. Đức Tư Lê nói ra điều này khiến cho Lâm Lôi chột dạ.
Một chọi một?
Đế quốc Ngọc Lan đúng là không hổ thẹn với cái nôi. Đức Tư Lê nói tiếp: “Mà đồng minh Thần Thánh hầu hết cũng đều nổi tiếng nhờ Thánh Ma đạo. Và đồng minh Thần Thánh nổi tiếng nhờ cái nền móng giáo dục Ma pháp. Đế quốc Ngọc Lan, bởi sự tồn tại của Đại Tế Tư nên mới có nhiều Thánh Ma đạo. Thường thì họ trở thành đệ tử của Đại Tế Tư, đều có thể trở thành Thánh Ma đạo”.
Lòng Lâm Lôi kinh sợ.
Hai cái biến đổi ư?
Một là Vũ Thần, một là Đại Tế Tư.
Một là dạy nên cả đống chiến sĩ Thánh Vực, một là dạy nên một đống Thánh Ma đạo.
“Thánh Ma đạo, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Ta nói để ngươi hiểu. Một chiến sĩ Thánh Vực chiến đấu với một Thánh Ma đạo, thắng lợi của Thánh Ma đao lớn hơn nhiều”. Đức Tư Lê mỉm cười: “Thánh Ma đạo vốn khó tu luyện hơn chiến sĩ Thánh Vực. Ngay đến như chốn chính của loại Ma pháp sư đế quốc Ngọc Lan, tỉ lệ cũng chỉ một một”.
Lâm Lôi gật đầu.
Ma pháp sư tu luyện, rõ ràng là khó hơn chiến sĩ rồi. Lâm Lôi vẫn còn không hiểu, Ma pháp sư tu luyện khó khăn đến thế, nếu như đạt đến Thánh Vực còn so với chiến sĩ chẳng phải vô lý lắm ru? Nhưng ở đế quốc Áo Bố Lai Ân, Lâm Lôi vẫn thấy chiến sĩ Thánh Vực rất mạnh mẽ.
Với Thánh Ma đạo, không có gì cần để ý.
“Lâm Lôi à! Đi. Chúng ta ra đi. Hôm nay sẽ để cho Hải Nhiêu Đức để cho ngươi hiểu cái lợi hại của Thánh Ma đạo là thế nào. Sau này nếu có gặp Thánh Ma đạo thì chớ có coi thường”. Đức Tư Lê đứng lên nói.
Lâm Lôi cũng đứng lên.
Thông qua sự so tài thực tế, mới có thể hiểu nổi Thánh Ma đạo đáng sợ thế nào.
Bối Bối lúc này cũng nhảy lên vai của Lâm Lôi. Mọi người rời khỏi động phủ. Lôi Nặc và Mông Nê Kha còn chưa biết bay, họ chỉ đành ngồi trong đọng phủ trò chuyện. Những người khác thì đã bay đi đến trên đỉnh núi.
Lâm Lôi đợi cho mọi người bay đến một sườn núi khác.
“Nơi đây là chỗ mà chúng ta thường tổ chức so tài. Chính nơi đây đấy”! Đức Tư Lê cười nói.
Đức Tư Lê, Hải Nhiêu Đức, Hi Kim Sâm, Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Lâm Lôi, Băng Sắt Lâm, tổng cộng tám người đứng trên không gian, gián cách người này người kia chừng một trăm mét.
“Nào”! Hải Nhiêu Đức cười. Lâm Lôi cũng chẳng phải khiêm nhường, cởi bỏ áo bào. Lúc này biến thân thành chiến sĩ Long huyết, trên trán mọc lên một gai nhọn hung dữ, vẩy rồng màu đen mọc lên khắp mình. Con ngươi Lâm Lôi biến thành màu vàng kim tối.
Toàn thân Lâm Lôi rùng lên. “Ầm”, Lâm Lôi lao mạnh về phía Hải Nhiêu Đức.
“Tốc độ của Lâm Long nhanh hơn lần trước”. Mễ Lặc phát hiện ra điều đó. “Nhưng vẫn sẽ không địch nổi Hải Nhiêu Đức đâu”.
Hải Nhiêu Đức mỉm cười, đứng yên một chỗ từ xa, đợi Lâm Lôi xông đến. Khi cự ly Lâm Lôi cách còn chừng mười thước, Hải Nhiêu Đức rùng mình, toàn thân biến thành một đạo hào quang, thoắt cái đã giãn cự ly với Lâm Lôi. Cự ly hai người lúc này lại cách xa nhau.
Cần bay tốc độ nhanh, Lâm Lôi không bằng Hải Nhiêu Đức.
“Điều này”... Mặt Lâm Lôi thất sắc. Tốc độ bay không bằng đối phương, như thế chẳng phải để cho đối phương sử dụng Ma thuật chà đạp lên bản thân ư? Quả nhiên, chỉ một chốc, luồng lửa nóng đáng sợ lấy Hải Nhiêu Đức làm trung tâm toả rộng ra, vô vàn điểm sáng tụ lại quanh người Hải Nhiêu Đức.
Một tiếng gầm vang lên rợn người. Một đôi cánh màu đỏ trộn lẫn màu vàng, tựa như lông mũ hoàng đế, cao ngạo lạnh lùng... thể tích còn lớn hơn nhiều so với rồng thật. Lâm Lôi và tốp người trước ngọn lửa phượng hoàng ngỡ như đàn kiếm.
“Rào rào”... âm thanh rền vang giữa không trung thật đáng sợ, luồng nhiệt độ cao khiến Lâm Lôi phải phòng ngừa.
“Chiêu biến ảo Phương Hoàng phép Ma cấm kỵ”. Lâm Lôi cảm thấy sợ hãi. Ma pháp hoả hệ có sức công kích rất mạnh. Đây là chiêu ảo Phượng Hoàng Ma pháp công kích. Uy lực của nó rõ mạnh, thực lực của Lâm Lôi e còn khó phản ứng kịp.
Phía Phượng Hoàng lửa bỗng nhiên thu nhỏ thể tích, mà dáng vẻ thì càng giống với thực tế.
Thể tích thu nhỏ, càng tạo cho Lâm Lôi áp lực sợ hãi lớn hơn.
“Vù”. Phượng Hoàng lửa xông mạnh đến trước mặt Lâm Lôi. Lâm Lôi lộn mình. Đây là cú phòng vệ động mạch của Lâm Lôi.
“Khí đấu của rồng màu xanh đen e giảm dần tốc độ. Nếu cứ như thế tiếp, ta giỏi chỉ duy trì được mấy giây đồng hồ”.
Lâm Lôi bay lùi lại. Phượng Hoàng lửa bay về với Hải Nhiêu Đức. Lúc này Lâm Lôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Hoàng lửa màu vàng thật đáng sợ.
Hải Nhiêu Đức cười nhìn Lâm Lôi: “Mặc cho là chiến sĩ Thánh Vực hay là Ma pháp sư, đạt đến Thánh Vực thì đều có thể bay được. Còn như tốc độ bay, thì chưa hẳn chiến sĩ nhanh. Ví dụ Ma pháp sư phong hệ, Ma pháp sư quang hệ, tốc độ rất nhanh. Còn ta là Ma pháp sư hoả hệ, nghiên cứu trình độ như của ta bây giờ, tốc độ cũng nhanh tương tự. Nhưng chỉ dựa vào tốc độ, ta đảm bảo ngươi không theo kịp ta. Ta có thể dễ dàng đè bẹp ngươi”.
“Đương nhiên. Một số Thánh Ma đạo hệ hoả, hệ thuỷ, thì không bằng ngươi. Về tốc độ mà nói, Thánh Ma đạo so với chiến sĩ Thánh Vực thì hơn hẳn một bậc. Suy cho cùng thì Thanh Ma đạo vẫn mạnh mẽ hơn chiến sĩ Thánh Vực”.
Lâm Lôi hiểu rõ.
“Bàn về tốc độ, chiến sĩ Thánh Vực tuy có lúc nào đó chiếm ưu thế, nhưng không nhất thiết so sánh là nhanh hơn Thánh Ma đạo. Còn nữa, Thánh Ma đạo có tốc độ bay cực nhanh. Nếu như gặp phải Thánh Ma đạo tốc độ lớn, thì ắt rất nguy hiểm. Gặp phải loại người đó chỉ có cách là đào tẩu”.
Lâm Lôi lần này đã có cảm giác cụ thể.
Hoặc là, Thánh Ma đạo đáng sợ hơn chiến sĩ Thánh Vực.
“Chuẩn bị tốt chưa”? Hải Nhiêu Đức tươi cười.