Chương 12 - Chiến tranh lạnh
Thi học kì còn hai tuần nữa là đến, lúc này nó mới bắt đầu vùi đầu vào ôn bài, đương nhiên, có người sẽ mượn cớ học chung rồi.
Triều Khắc Hàn ngày ngày qua nhà nó học chung, sẵn tiện lại ăn chực, còn muốn ngủ lại nữa.
Lạc Hi lúc đầu đuổi hắn như đuổi tà, sau vài ngày thì quen dần trái lại hắn mà không tới thì không học được.
- Ê lát về ghé nhà mày học luôn nha? - Mẫn Di chồm qua bàn nó.
- Hả? - Nó nhìn nhìn hỏi lại.
- Lát hết giờ qua nhà mày học nhóm. - Di lặp lại.
- Chiều nay á?
- Ừ. - Mẫn Di gật đầu lia lịa.
- Cũng được, dù sao tao với Khắc Hàn cũng học chung.
- Ừ vậy học xong kiếm gì ăn rồi qua luôn. - Nói xong Di quay lên.
- Không đuổi tao nữa à? - Hắn nói bân quơ.
- Mày mặt dày quá mà. - Nó liếc hắn.
Hắn cười cười nhéo má nó.
Nó lườm hắn giơ tay hâm đánh, rồi lại đem sự chú ý về bài học trên bảng.
Ra về, lúc vừa đi tới cổng cả bọn đã thấy Đặng Dĩ Hằng đứng đó, bộ dáng như đang đợi người. Nó nhìn thoáng qua, hơi nhăn mày không biết anh ta đứng đó làm gì rồi cũng thôi không quan tâm nữa.
Tụi nó đi qua anh, một mực tiến về trước nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.
- Lạc Hi. - Dĩ Hằng gọi ngược nó lại
Nó nghe người gọi mình, bước chân dừng lại, nhưng không có ý định quay đầu nhìn.
- Chúng ta đi ăn cơm đi. - Anh đi tới trước mặt nó.
Nó ngước lên nhìn anh một cái, tỏ vẻ tiếc nuối khéo léo từ chối anh:
- Xin lỗi, hôm nay tớ bận.
- Cậu bận gì? - Anh thắc mắc.
- Bận gì liên quan tới cậu sao? - Hắn xen vào.
Nó nghe giọng hắn thì giật mình, hắn xen vào làm gì, còn dùng giọng điệu đó, tạo ấn tượng xấu thì sau này nó phải làm thế nào đây.
- Mày sao vậy? - Nó trách hắn, thuận tay đẩy hắn sang bên. - À.. Không có gì, chỉ là đi học. - Nó quay sang nhìn anh cười trừ.
Hắn nhìn nó, lần đầu tiên nó vì người khác mà trách hắn, trước giờ chưa từng như thế.
Dĩ Hằng trong lòng đương nhiên vui vẻ rồi, anh cũng bất ngờ như hắn, không biết rằng thái độ đột nhiên đảo ngược như vậy.
- Học? Ở đâu? Tớ đi nữa được không? - Anh hớn hở hỏi.
- A.. Cái này..
Nó ngập ngừng, nó không muốn để anh ta đến nhà, không muốn anh ta biết nhà mình, cũng không muốn học chung với anh ta.
- Không! - Hắn lập tức từ chối.
- Hả? - Nó nhìn hắn.
Hắn quay qua kẹp cổ bịt miệng nó lại, ngăn nó nói, mình thì tiếp tục.
- Học ở nhà tôi, không hoan nghênh cậu.
Hắn nói rồi đi ngang qua hắn, cả bọn lật đật chạy theo sau, trong lòng ai cũng tò mò và tò mò.
- Mày sao vậy? - Nó kéo tay hắn xuống.
Học ở nhà nó, đâu phải nhà hắn, hắn lại nói như đúng rồi, lại còn không cho nó nói.
- Qua nhà tao học. - Hắn buông nó ra, bỏ đi trước.
- Dạo này Khắc Hằn làm sao ấy. - Triết Nhã đi tới đụng vai nó.
- Ừ tao cũng thấy nó có vấn đề, có bao giờ nó lạnh nhạt với mày vậy đâu Hi. - Ly Hân nói.
- Tao không biết, cả tháng nay rồi. Chắc có tâm sự. - Nó chán nản.
- Được rồi đừng lo lắng, chắc không sao đâu. - Từ Mã an ủi nó.
- Ừ.
Quãng đường từ trường tới nhà hôm nay sao dài thế này, không có ai nói với câu nào nữa.
Hắn đi phía trước lẳng lặng chìm trong suy nghĩ của mình. Nó lẽo đẽo đi sau hắn, khoảng cách chỉ vài bước chân nhưng cảm giác như cả vạn dặm. Mấy đứa còn lại nhìn tụi nó như vậy cũng ão não theo, đây coi là gì chứ, chiến tranh lạnh sao? Lần đầu tiên họ thấy hai đứa nó vậy đấy!
Cạch
Hắn mở cửa nhà tự mình bước vào, nó im lặng đi theo hắn, cởi giày rồi đi lên lầu.
- Học đi. - Hắn quăng cặp lên giường.
Tụi nó ngoan ngoãn ngồi xuống đất, lấy tập sách ra bắt đầu ôn bài.
Phòng hắn rất lớn, có một cái bàn học ngoài ra còn có sô pha và một cái bàn ovan lớn. Căn phòng toàn bộ đi tông trắng đen, rõ ràng bộc lộ tính khí lạnh lùng của chủ nhân.
Bởi vì hai căn biệt thự nhà nó và hắn có kích thước giống nhau, nên hai căn phòng cũng được thiết kế khá giống, cách bày trí cũng tương đối như nhau. Chỉ có đều, phòng hắn tông trắng đen âm u lạnh lẽo, thì phòng nó là tông lam tím tươi tắn tinh khiết.
Mọi người cùng ngồi học, hắn thì tự mình nằm trên giường như mọi chuyện không liên quan tới mình, không khí im lặng đến đáng sợ.
Đến khi mọi người đi về hết, nó còn nán lại, yên lặng ngồi trước bàn nhìn hắn. Sau một hồi hắn ngước lên, hai người mặt đối mặt, hắn bỏ sách xuống ngoắc nó lại.
Nó đi tới bên giường leo lên ngồi cạnh hắn, hắn im lặnh đợi nó nói.
- Dạo này, mày làm sao vậy? - Suy nghĩ thật lâu nó mới nói ra được mấy chữ này.
- Nó thích mày hả? - Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại nó.
- Hả? - Nó không biết hắn đang nói gì.
- Đặng Dĩ Hằng.
- Thích tao? - Mắt nó mở to. - Không có đâu, mày đừng nói bậy.
- Mày nên nhớ tao cũng là con trai. - Hắn đột nhiên nghiêm túc. - Nó có ý với mày, tao nhìn là ra.
- Nhưng...
- Không tin tao? - Hắn nhướn mày.
- Không phải.. Nhưng mà chuyện đó rõ ràng là không thể mà. - Nó yếu ớt phản bác.
- Có cái gì gọi là không thể sao? - Hắn hỏi lại.
- Hôm đó mày cũng nghe đó, cậu ta cá cược, đem tao ra làm trò đùa, vậy nên cậu ta có theo đuổi tao thì cũng chỉ vì trò cá cược đó, không phải vì thích tao. - Nó lớn tiếng cãi lại.
- Tình cảm là thứ không thể đoán trước, dù là cá cược cũng không đảm bảo cậu ta sẽ không thích mày, mà dù mày có biết cậu tao đùa giỡn mày cũng không chắc chắn rằng mày sẽ không phải lòng cậu ta. - Hắn ta cũng lớn tiếng nói lại.
- Đủ rồi! - Nó hét lên. - Mày đừng nói nữa. - Nó bịt tay mình lại.
- Sao? Tao nói đúng rồi à? Thích nó rồi sao? - Hắn nhếch mép.
- Không có! - Nó la lên, mắt đã đỏ ngầu.
- Không có? - Hắn cười khinh. - Hừ! Vậy dạo này chẳng phải mày đi chung với cậu ta miết sao? Ăn cơm nữa chứ, vui vẻ vậy mà còn dám nói không có.
- Mày..
Nó nghẹn lời, đưa đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận nhìn hắn, đáy mắt thoáng lên vài tia bi thương mà tròng mắt cũng phủ đầy một tầng hơi nước.
- Mày là cái thằng không nói đạo lý, tao không nói với mày nữa, từ nay về sau cũng không thèm quan tâm tới mày nữa.
Nó chạy ra khỏi phòng hắn, cửa phòng đóng cái rầm, ba mẹ hắn cũng chạy ra xem. Họ nhìn thấy khuôn mặt nó đầy nước mắt, một tay che miệng cứ thế nhắm mắt nhắm mũi mà chạy ra ngoài.
Hắn thẫn thờ trong phòng một mình, hắn nói sai gì sao? Làm nó đau lòng rồi? Hắn nhớ lại hình ảnh của nó lúc nãy, trong lòng đau như cắt, hắn không bao giờ muốn nó phải buồn, luôn đem nó bảo vệ trong lòng bàn tay, vậy mà không ngờ hôm nay người tổn thương nó lại là mình.
Hắn lại nhớ tới vì mình đụng đến Đặng Dĩ Hằng, nó mới lớn tiếng phản bác lại. Nó chưa bao giờ cùng hắn cãi nhau lớn tiếng mà kịch liệt như vậy, lại còn vì một người con trai khác.
Hắn càng nghĩ lòng càng đau, khoảng khắc nó nói từ nay về sau đều không quan tâm tới hắn nữa. Hắn cảm thấy lúc nó bỏ đi như đem theo cả tim hắn, tách lìa từng tế bào, cảm giác đau mà không thể nào diễn tả được.
Lạc Hi chạy về phòng mình đóng sầm cửa lại, cả thân người bỗng nhiên yếu xìu ngồi sụp xuống đất. Từng giọt nước mắt long lanh như hạt trân châu rơi xuống, tràn ra khắp khuôn mặt, ướt đẫm chiếc thảm màu lam.
"Triều Khắc Hàn ngu ngốc!! Người khác nói tao như vậy tao sẽ xem như không nghe. Nhưng tao không ngờ lại là mày, tao vốn nghĩ mày là người hiểu tao nhất vậy mà mày lại nói tao như thế. Tao làm sao có thể thích hắn, không bao giờ thích hắn."
- Không bao giờ thích, không bao giờ, không bao giờ mà.
Nó vừa khóc vừa nghĩ rồi lại lẩm bẩm, cho đến tận khi đôi mắt sưng đỏ cả lên mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Triều Khắc Hàn là người rất thông minh, chỉ số IQ tới 180, nhưng trong chuyện này đúng là chỉ còn có 18 thôi.
Hắn làm sao lại không nhận ra, ý đồ của nó, kế hoạch của nó, hắn nói đúng là Dĩ Hằng thích nó, nhưng nó thì không.
Có phải hắn quá hấp tấp chăng? Hắn lớn tiếng với nó nên làm nó sợ rồi? Mà nó lại không muốn nói hắn biết, nhưng lần này liệu cứ giấu có ổn hay không? Hiểu lầm cứ thế kéo dài sau mày có thể giải quyết được không?
Từ sau hôm đó, Khắc Hàn và Lạc Hi không còn đi chung với nhau, không có ăn cơm với nhau, không có cùng đi học và đi về nữa.
Trong trường đồn lên là họ đã chia tay.. Có quen bao giờ đâu mà chia tay chứ?
Bọn con gái cứ tranh thủ lúc này tiếp cận hắn, mong được hắn để ý. Nhưng mà hắn ngày nào cũng trưng bộ mặt lạnh như băng tới trường, đi đến nơi nào cũng tản ra sát khí nồng nặc. Có vài người can đảm sẽ đến gần hắn mà lần nào cũng bị hắn nhẫn tâm đẩy ra. Tính khí bốc đồng hơn hẳn, tối nào cũng đi bar, xong rồi lại kiếm chuyện, lúc nào cũng phải nhờ Cẩn Trịnh và Từ Mã dọn dẹp tàn cuộc.
Nó làm sao không nhận ra khác lạ của hắn, chỉ là cả hai đều sỉ diện vô cùng cao sẽ không chịu đầu hàng trước đâu.
Khác với hắn lạnh lùng xa cách, nó dạo này đặc biệt dễ gần, hơn nữa còn vô cùng thân thiết với Dĩ Hằng. Nó không có ngày nào là không cười cả, đa số đều là nhìn anh mà cười.
Đặng Dĩ Hằng còn không vì hành động của nó mà sướng điên sao, cuối cùng anh cũng có cơ hội.
"Lạc Hi, cậu sớm sẽ thuộc về tớ thôi."
Hắn nhiều lúc nhìn thấy nụ cười của nó với người khác, tầng băng lại dày rồi càng dày thêm.
Nhưng mà có ai thấy được không? Nó cười chỉ là đơn giản cười thôi, ánh mắt chứa đầy bi ai đều được cất giấu cẩn thận. Và còn nỗi đau trong lòng đó, có ai thấy không? Chỉ thấy được nụ cười của nó, đã nghĩ rằng nó đang vui vẻ sao?
Nó trong lòng đau muốn chết, nhìn hắn xa cách như vậy không biết sao nó lại đau nữa. Không quen với việc hắn lạnh lùng với nó vậy chăng? Hay còn lí do nào nữa?
"Lạc Hi! Mày làm sao lại như thế? Sao phải đau lòng? Là nó lớn tiếng trước giờ lại vì nó mà đau lòng, Lạc Hi mày tỉnh táo lại..."
Trong lòng nó rối như tơ vò, không ngừng kêu gào, cảm giác như thiếu chút nữa đã muốn bật khóc.
"Lòng tại sao lại đau như vậy? .. Đau quá..."
Tình trạng này phải kéo dài đến bao giờ? Lần đầu tiên nó gặp phải cảm giác như vậy, khó trách lòng sao lại hỗn loạn. Khi nào lại có thể cùng hắn vui vẻ đây? Khi nào lòng sẽ không đau nữa?