Chương 13 - Lời tỏ tình hôm đó

Bình minh dịu dàng rọi trên thành cửa sổ, thoáng qua một cái bóng nhỏ cựa quậy trên giường lớn. Đôi mắt sớm đã mở, đảo qua đảo lại bốn phía, con ngươi màu nâu chứa đầy mệt mỏi.

Trời sáng rồi sao? Nhanh như vậy! Cô gái tặc lưỡi đứng dậy.

Khuôn mặt rõ ràng hốc hác hơn hẳn, mắt còn lưu lại quầng thâm. Tính cả đêm qua là đêm thứ sáu, sáu đêm liên tiếp đều mất ngủ, lần đầu trong đời Lạc Hi nó trải qua, sáu ngày dài như sáu thế kỉ.

Hai tuần trước, nó cùng hắn chiến tranh lạnh vốn đã ngủ không ngon, đến hai ba giờ sáng mới thiếp đi. Sáu ngày nay thậm chí thê thảm gấp mấy lần, cả đêm cộng lại cũng ngủ không đủ một tiếng.

Nguyên do vẫn là hắn, từ lúc giận nhau tuy không nói chuyện với nó nhưng vẫn luôn âm thầm quan tâm. Mà từ cái hôm đó trở đi, nó cảm giác hắn như một tảng băng giữa hè, còn nó chính là những giọt nước tan ra bị dòng chảy cuốn đi, ngày một rời xa khối băng đó.

Sáu ngày trước...

Sau khi thi xong hai môn đầu, Lạc Hi đang cùng Ly Hân ngồi trên ghế đá ăn vặt, một người con trai đột nhiên đi tới trước hai người họ. Thấy nó không có vẻ quan tâm, người đó dưa bó hoa tới trước mặt nó.

Hành động này lập tức thu hút sự chú ý của học sinh có mặt lúc đó, bắt đầu tụ lại một nơi. Lúc này nó mới bất đắc dĩ ngước lên nhìn, ai lại tặng nó hoa hồng trắng đây?

Đặng Dĩ Hằng!

Trong đầu nó choang một cái, không ngờ là anh, không ngờ nữa là nhanh như vậy anh ta đã hành động, hay là nó thực sự hấp dẫn được anh ta rồi?

Hoa Hồng Trắng?

À.. Nó từng nói với anh nó rất thích hoa hồng, nhưng chưa từng nói qua nó thích hoa hồng trắng.

- Làm bạn gái tớ, được chứ?

Nó đang suy nghĩ thì anh lên tiếng cắt ngang.

Triều Khắc Hàn vô tình đi ngang vừa vặn nghe thấy câu này, chân vô thức nán lại.

Mắt nó nhìn anh trợn to, chỉ thấy anh đang cười, cười đẹp đến mức độ con gái ở hiện trường lập tức mê mẩn.

- Ừ.

Nó trái lại không bị nụ cười đó hấp dẫn, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, bên môi thuận tiện treo một nụ cười nhẹ. Nó điều khiển cảm xúc mình rất tốt, lòng đã vô cùng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn cười, mắt còn lộ ra một ý niệm hạnh phúc.

Một nụ cười thôi đã đem lý trí của anh ta đánh bay, một giây sau liền ngẩn người nhìn nó.

Anh nghĩ con gái là thuần khiết chắc chắn thích màu trắng, nên mới tặng nó hoa hồng trắng. Bản thân anh cũng không ngờ quả nhiên đoán đúng, thành công thu phục nó. Có lẽ vì quá vui mừng nên quên rồi chăng? Nó vốn dĩ không giống như những đứa con gái khác, đời này nó ghét nhất chính là hoa hồng trắng.

Triều Khắc Hàn đứng gần đó nghe nó nói một tiếng "Ừ", tim dữ dội nhói lên một cái. Khí lạnh trên người tản ra gấp bội, đôi mắt trầm xuống thoáng qua một tia bi thương, dứt khoát bước tiếp về trước.

Nó từ đầu đến đuôi đều không biết tới sự xuất hiện của hắn, vẫn còn cùng Dĩ Hằng cười vui vẻ.

Ly Hân bên cạnh sớm đã bị bất ngờ chôn chân một chỗ rồi, cô không ngờ Lạc Hi cũng thích anh, lúc trước nó vô cùng ghét mà, nhưng cô bận tâm làm gì, chỉ cần bạn mình hạnh phúc, thế là đủ rồi.

Đến lúc chuông hết giờ, nó mới tạm biệt anh cùng Ly Hân về lớp. Ly Hân tính hỏi nó từ khi nào đã thích anh, từ khi nào dễ dàng bị cua đổ như vậy. Lúc quay lại thì thấy mặt nó lạnh như băng, câu muốn hỏi cũng nuốt trở lại vào trong, thật đáng sợ!

Vốn là đang cười vui vẻ không ngờ đến vừa quay người nụ cười đã tắt ngấm, trong mắt cũng chỉ còn tức giận.

"Khắc Hàn, Lạc Hi, hai người thật giống nhau, thật giỏi hành hạ người khác bằng cách này!" - Ly Hân thầm than thở.

Tới gần lớp, nó thuận tiện quăng luôn bó hoa vô thùng rác, thấy hành động này Ly Hân bất ngờ. Sao lại bỏ vậy, đẹp mà!

Lòng nghĩ như vậy cô cũng không dám hỏi, bởi vì cô vô cùng tin nó, chắc chắn nó làm gì cũng có lý do.

...

Nó càng nghĩ lại càng thêm giận tên Đặng Dĩ Hằng kia, nếu sau này báo thù được anh mà tuyệt giao với Khắc Hàn thì phải làm sao?

Nó làm vệ sinh cá nhân xong, thay đồng phục rồi xuống lầu ăn sáng, hôm nay hắn lại không tới..

Quen cùng hắn giành ăn rồi nên bây giờ không có hắn cảm thấy không quen chăng?

Đường đi học hôm nay cũng chỉ có một mình nó. Vì dư âm của mùa đông trời vẫn còn se lạnh, những cơn gió rít qua da thịt, cuốn lấy con tim nó lạnh lẽo một hồi.

"Khắc Hàn.."

Dĩ Hằng mấy ngày nay vô cùng quan tâm nó, chăm sóc nó tỉ mỉ, trên mặt lúc nào cũng vui vẻ.

Mới quen gần một tuần thôi mà..

Nó nghĩ tới anh vì trăm triệu cá cược nên mới đối tốt với nó như vậy, trong lòng cười khinh một tiếng.

Loại người này, nó chính là không tôn trọng nổi.

Nghĩ tới tình hình bản thân như vậy mà hắn lại chẳng mảy may quan tâm, nó bị nội thương nặng rồi. Nếu là bình thường, hắn chắc sẽ mắng chết nó vì cái tội không lo cho bản thân, rồi sẽ suốt ngày lải nhãi bên tai nó, mắng xong rồi lại dịu dàng chăm sóc nó.

Nghĩ lại bây giờ thấy có chút hoài niệm.

Đặng Dĩ Hằng đối với việc nó mất ngủ hình như không quan tâm lắm, mỗi ngày vào chỉ hỏi một câu, như hôm nay vậy.

- Hôm qua lại không ngủ à?

- Ừ

- Sao lại không ngủ?

- Không ngủ được.

- Được rồi, tối nay nhớ ngủ sớm một chút. - Anh sờ đầu nó.

Đối thoại của hai người họ luôn là ngắn và xa cách như vậy.

Anh ta quan tâm lo lắng nó thì cũng có nhưng cảm giác chỉ như cho có lệ, mà đa số cứ là hẹn đi chơi rồi đi ăn. Nó là heo sao? Nó mới không cần suốt ngày ra ngoài như thế.

Đặng Dĩ Hằng vừa có được nó vừa thắng được cá cược có thể không vui sao? Nhưng mà bây giờ trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn, hắn đang cố sắp xếp lại mọi thứ nhưng vô ích.

Dường như sự yêu thích dành cho nó nhiều hơn việc thắng được số tiền kia. Anh thích nó rồi!

Anh tự âm thầm nói tình cảm này ban đầu cũng chỉ vì cá cược, giờ lại thành tình thật rồi. Trải qua nhiều lần suy nghĩ, dằn vặt, cuối cùng anh cũng quyết định mặc kệ. Trong lòng anh nghĩ tới rằng nó cũng thích anh nên mới đồng ý lời tỏ tình, liền tràn ngập hạnh phúc, cũng đâu nghĩ tới những gì có thể xảy ra nữa.

Lạc Hi mỗi ngày lại cứ phải tỏ ra vui vẻ, nó mệt rồi, còn bọn tình địch của nó, phiền chết!

Ngày trước đi cùng hắn, ít ra hắn đối với bọn con gái ranh giới rõ ràng nên họ cũng chẳng dám làm gì. Hắn còn đối với nó dịu dàng chăm sóc, bọn con gái rõ ràng không dám đụng đến nó.

Dĩ Hằng tuy rằng đang quen nó nhưng vẫn đối với con gái khác rất thân thiện vui vẻ cười nói. Anh như vậy không phải gián tiếp giúp họ nuôi trong lòng hi vọng sao? Anh có biết như vậy là hại nó rồi hay không, anh ta luôn luôn để mọi thứ giữa chừng không rõ như vậy sao?

Trong sáu ngày này, nó mệt mỏi thi xong học kì, bởi vì việc này cũng không còn tâm trạng ôn bài, không biết điểm số thế nào nữa..

- Ê có điểm rồi đó. Đi coi đi. - Ly Hân rủ cả bọn đi.

- Ừ đi.

Nhã vừa đứng dậy vừa nói, mấy đứa kia không nói gì chỉ đứng dậy đi theo.

- Aww!!! Lạc Hi lại là mày. - Mẫn Di cảm thán la lớn.

Họ đứng trước bảng điểm của lớp, vị trí xếp hạng vẫn như cũ không có thay đổi gì mấy. Khắc Hàn hạng nhất, Lạc Hi nhì, Trịnh Cẩn ba, Mẫn Di bốn, Từ Mã năm, Ly Hân sáu, Triết Nhã bảy. Xếp hạng này từ lâu đã vậy, luôn luôn không có thay đổi, bảy vị trí đầu luôn bị tụi nó chiếm.

Chuyện này đối với mọi người trong lớp như chuyện ở phường, không ai có phản ứng gì, tụi nó cũng biết trước top 7 không có dành cho mình.

Mọi khi bọn họ cũng coi việc này vô cùng bình thường nha, nhưng là mấy bữa nay thấy nó sa sút quá tính thừa cơ bò lên mà vẫn thua.

- Nè! Đi ăn mừng đi. - Từ Mã đề nghị.

- Bộ lần đầu mày được lọt top hả? Không đi! - Nó từ chối thẳng.

- Sao không đi. Dù gì cũng nên ăn mừng chứ. - Từ Mã năn nỉ.

- KHÔNG ĐI. - Nó khoanh tay nhắm mắt đưa một tay ra chặn lại.

- Mày sao vậy Hi? - Mẫn Di kéo tay nó qua một bên.

- Hơi mệt xíu thôi, không có gì. - Nó nói nhỏ, vỗ vỗ vai Di.

- Hi không đi thì tụi mình đi? - Nhã lên tiếng.

Khắc Hàn lúc này liếc qua nó một cái, hắn thật sự không thích nhìn vẻ mặt ảm đạm của nó như vậy. Không lẽ tên kia đối với nó không tốt? Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nó trong lòng hắn không khống chế được mà đau.

- Tao không đi. - Hắn nói rồi sải bước đi.

- Ế? Sao vậy? - Cẩn Trịnh gọi với theo - NÈ! MÀY ĐỨNG LẠI COI.

- Đừng la nữa, hắn quyết định rồi mày thay đổi được sao? - Nó ngăn Cẩn Trịnh lại - Được rồi tụi mày đi đi. - Nói rồi nó đi về phía hắn.

Giọng nói nó nhẹ nhàng yếu ớt tựa như một cơn gió thoảng qua cũng có thể đem từng câu chữ cuốn đi mất.

Nó đến gần hắn, cùng hắn đi song song về lớp, nhưng không ai nói với ai câu nào, chỉ như vậy im lặng bước đi.

Trong lớp chẳng có ai cả, hắn đi tới bàn mình lấy balô, vừa xoay người lại thấy nó đứng đằng sau. Hắn đứng yên một tay xách cặp trên vai một tay trong túi quần, nhìn xuống nó trước mặt.

Nó lùn hơn hắn một cái đầu, lại còn cúi đầu xuống làm hắn không nhìn rõ mặt nó, cảm giác không năm bắt được nó luôn khiến hắn khó chịu.

Hắn nhớ tới mấy ngày nay nó đều mệt mỏi như thế, bản thân cảm thấy rất tò mò lý do. Hắn xách cặp nó lên, đưa tay quay người nó lại, nắm ray nó kéo ra ngoài.

Trên con đường về nhà thường ngày, hôm nay lại có hắn, mọi thứ như trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.

Tháng mười quả là lạnh, con đường gần nhà nó trồng một hàng cây phong, mỗi lần tới mùa lá rụng lại vô cùng đẹp.

Hai người lẳng lặng đi bên nhau, ánh mắt nó dõi theo từng chiếc lá rời cành, lâu lâu lại nhìn trộm hắn một cái.

Nhìn những chiếc lá đó, lòng nó không khỏi nghĩ rằng, nó có giống những chiếc lá đó không? Nó là lá, hắn là cây, còn.. anh là gió. Những chiếc lá yếu ớt, bởi vì sự đưa đẩy của gió mà rời xa cây.

Hắn cũng nhìn nó, cũng nhìn lá, cũng có cùng suy nghĩ giống nó, nhưng lá cây là quy luật tuần hoàn của tự nhiên, còn nó thì sao? Nó bị anh ta hấp dẫn rồi chăng? Là lá bởi vì sự mát lành của một cơn gió thoảng mang tới mà nhẫn tâm rời bỏ cây - thứ đã gắn bó lâu ngày cùng lá, thậm chí đã là một phận cơ thể. Phải vậy không?

- Hi Hi.. - Hắn nhẹ nhàng gọi nó, bước chân dừng lại.

Nó nghe tiếng hắn gọi, cả người run lên một cái, vì lạnh, mà cũng vì tên nó đuợc gọi ra từ miệng hắn ấm áp làm sao.

- Hả? - Nó dừng lại, nhìn hắn.

- Mấy đêm không ngủ rồi?

Hắn bước lại trước mặt nó, yêu thương vén tóc nó ra sau, đáy mắt tràn đầy cưng chiều nhưng cũng không khó thấy được sự đau lòng.

Hắn muốn giận nó, giận nó thật lâu, thậm chí không nhìn thấy nó luôn càng tốt. Bởi vì mỗi lần thấy nó, tim hắn luôn nhói lên đau đớn. Nhìn nó cười với người khác, vui vẻ cùng người khác, hạnh phúc vì người khác mà không phải hắn, ngoài trái tim đau đớn ra chính là cảm giác không cam lòng.

Nhưng mà hắn cũng rất muốn, rất muốn, đến gần nó, ôm chặt lấy nó, hỏi xem tại sao nó lại trở nên mệt mỏi thiếu sức sống như vậy?

Quả nhiên, giữa trái tim và lý trí, tuy rằng lý trí luôn luôn mạnh mẽ nhưng vẫn là không thắng nổi trái tim. Hắn cuối cùng không nhịn được mà phải bước đến hỏi han nó, hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào nó chứ không phải mạnh mẽ mà ôm lấy.

Hắn biết rằng giờ nó là bạn gái anh ta, không phải cô gái nhỏ bé mà hắn có thể tùy ý bảo vệ nữa. Hắn không sợ anh ta, nhưng hắn sợ nó không thích hắn chạm vào nó, hắn sợ những hành động quá đà của hắn sẽ làm nó càng xa hắn hơn.

- Sáu.

Nó chỉ trả lờ đúng một chữ, một chữ đâm vào tim hắn, sáu đêm? Làm sao chịu nổi?

- Tại sao? - Mắt hắn âm u không nhìn rõ tâm trạng.

- Không ngủ được.

Nó nhún vai, giương đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn nhưng rõ ràng là đã long lanh hơn, ánh mắt câu cả hồn hắn đi.

- Hắn ta.. đối với mày không tốt? - Hắn khó khăn mở miệng.

- Không có! - Nó chớp nhẹ mi mắt.

- Vậy tại sao...

- Tại mày.

Không đợi hắn hỏi hết, nó đã vội vàng kết tội hắn, những lời muốn nói trong lòng nó sắp ép chết nó rồi. Tên Dĩ Hằng kia không bao giờ hỏi han nó như vậy, căn bản không có cơ hội than thở. Bây giờ nó có nên ăn vạ hắn không? Sao đó giảng hòa? Nó hình như hơi nhớ cảm giác được hắn dỗ dành.

- Tại tao? - Hắn nheo mày khó hiểu.

- Mày.. - Nó ấp úng. - Chiến tranh lạnh với mày hai tuần đã là cực hạn với tao rồi, mỗi ngày đều mất ngủ. Không ngờ từ cái hôm tao quen Dĩ Hằng mày lại càng lạnh lùng hơn. Làm ơn đi, khi nào mày mới chịu bình thường lại với tao như xưa? Như vậy hoài khó chịu lắm, tao không muốn!

Những câu cuối nó nói dường như là hét lên, đôi mắt nâu nhìn hắn đã sớm chứa đầy hơi nước.

Nhìn nó kích động như vậy là vì hắn trong lòng cũng hơi vui một chút, nhưng lúc nghe nó gọi tên anh ta, hắn lại nổi lên ganh tị. Mà thấy nó sắp khóc rồi, hắn cũng không nỡ để nó buồn thêm nữa, gạt hết mọi thứ lần nữa quan tâm nó.

- Được rồi. Tại tao! Tao không tốt. Mày đừng khóc nha, tao không dỗ đâu. - Hắn hăm he.

- Cái gì? - Nó trợn mắt. - Tao khóc liền cho mày coi.

Hắn nghe nó nói xong liền hoảng lên, nó sẽ làm thiệt đó, hắn bây giờ không có cách dỗ nó.

- Được rồi, được rồi, được rồi. Đừng khóc mà.. Tao xin lỗi.

Hắn ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói, cưng chiều sờ sờ má nó. Nó nghe hắn nói vậy không khỏi tròn mắt, đây là lần đầu tiên hắn xin lỗi nó!

- Không cần! Không cần xin lỗi tao. - Nó cụp mắt xuống buồn bã nói, rồi đột nhiên ngước nhìn hắn. - Chỉ cần trở lại như trước kia là được. - Nó vịn vào tay hắn như khẩn cầu.

- Ừ.. - Hắn yêu chiều vuốt tóc nó rồi bỗng nhiên. - Không được!

- Tại sao? - Nó bất ngờ.

- Bởi vì.. mày là bạn gái hắn ta. - Hắn ủ rũ nói.

- Thì sao? - Nó không hiểu.

- Mày không nên đối với người khác thân thiết. - Giọng hắn càng trầm hơn.

- Người khác? Mày là bạn thân tao mà? Tại sao vì hắn lại không thể chơi cùng nữa? Không thích! Dù hắn ta có không cho tao chơi với mày tao cũng mặc kệ. - Nó bất mãn lên tiếng.

Hắn ão não cười khổ, cô bé này thật ngây thơ, có biết khi đàn ông ghen tuông ghê gớm thế nào không? Hắn bởi vì không có tư cách nên mới phải âm thầm như thế còn anh ta với thân phận bạn trai nó hoàn toàn đủ tư cách. Cũng đồng thời vì năm từ "mày là bạn thân tao" mà buồn bã, hắn lần này cũng vì niềm vui của nó, nén nỗi đau của mình nhẹ đáp một câu.

- Được rồi.

Hoàng hôn trên đường về nhà hôm nay thật đẹp, mặt trời màu cam nhẹ nhàng chìm xuống phía chân trời. Hàng cây phong nhẹ nhàng rơi lá, tạo nên con đường phủ đầy lá vàng. Khung cảnh thơ mộng như tôn thêm vẻ đẹp của đôi trẻ, hai chiếc bóng một cao một thấp đổ xuống đường, lặng lẽ đi về trước mãi đến khi khuất hẳn ánh mặt trời..

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện