Chương 116: Phiên ngoại: yêu nữ cùng ác lang phần 8
Một tin tức giật gân bùng nổ khắp trong cùng ngõ hẻm của ngôi trường, Hạ Từ Viện hẹn hò với Bradley.
Hai người hẹn nhau cùng đi tự học, ăn cơm, viết luận văn, trên căn bản một ngày phần lớn thời gian là dính chặt lấy nhau.
Bradley cũng coi là bạch mã hoàng tử danh xứng với thực, vẻ ngoài anh tuấn khôi ngô, gia thế cực tốt, tiền đồ rộng mở.
Rất nhiều người trước sau như một nghĩ vắt óc cũng không tài nào hiểu nổi tại sao cả hai đại tài tử Mộ Dung Phẩm và Bradley đều rơi vào ma trảo của yêu nữ Hạ Từ Viện.
Chẳng lẽ gần đây thịnh hành mốt hoàng tử kết đôi với yêu nữ sao?
Vì thế cho nên, các nữ sinh khác bắt đầu vô tình mà cũng như cố ý đi theo con đường của Hạ Từ Viện.
Trong một thời gian ngắn, binh đoàn yêu nữ đã tăng lên đáng kể.
Bradley dừng xe, vượt lên trước mở cửa cho Hạ Từ Viện xuống xe.
Rất quý phái và lịch thiệp, đủ làm cho mọi cô nàng si mê điên đảo.
“Cảm ơn.” Hạ Từ Viện thản nhiên cười, nhẹ nhàng hôn phớt lên má hắn: “Ngày mai gặp lại
Bradley đưa tay lên chạm vào chỗ má đôi môi mềm mại của Hạ Từ Viện vừa đặt lên, nơi đó lưu lại một dấu son môi, giống như một thứ bùa chú đầy ma lực, dần dần lấp đầy tâm trí hắn, khiến hắn hoàn toàn say mê.
Nhìn bóng dáng yểu điểu của Hạ Từ Viện, hắn đột nhiên nhớ ra một việc, vội vàng gọi giật cô lại: “Từ Viện, chờ một chút!”
“Chuyện gì vậy?” Hạ Từ Viện xoay người lại hỏi.
“Thiếu chút nữa thì quên mất, ngày mai cha anh muốn mời em tới nhà dùng bữa, có được không?” Bradley ướm hỏi.
“Được thôi.” Hạ Từ Viện sảng khoái nhận lời.
“Vậy thì tốt quá.” Bradley yên lòng: “Em không cần phải quá lo lắng, hãy cứ là chính em là được rồi.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Từ Viện giơ ngón tay tạo thành chữ “OK”
“Được rồi. Tối mai bảy giờ anh tới đón em, bye bye!”
Bradley lên xe, nhấn ga, nghênh ngang rời đi.
Hạ Từ Viện cười tủm tỉm mở cửa ra, ngay khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon phòng mình thì nụ cười trên môi chợt đông cứng lại.
“Xem ra tâm tình của cô hôm nay rất tốt ha?” Mộ Dung Phẩm hai mắt dán chặt vào màn hình TV, có vẻ rất rảnh rỗi hỏi thăm.
Hạ Từ Viện ngồi xuống bên cạnh hắn, vớ lấy cái mài móng tay, như thể không nhìn thấy Mộ Dung Phẩm: “Mộ Dung tiên sinh, chỗ này hình như là phòng của tôi thì phải?”
“Chính Hạ Hư Nguyên mời tôi tới.” Mộ Dung Phẩm nhàn nhạt giải thích.
“À há, từ khi nào anh và nó biến thành đôi bạn tốt vậy?” Hạ Từ Viện hỏi.
“Từ lúc cô và tôi trở thành kẻ thù.” Mộ Dung Phẩm trả lời.
“Kẻ thù? Anh không nhắc tới thì tôi cũng quên béng đi rồi đấy.” Hạ Từ Viện mài mài bộ móng cầu kì của mình: “Chỉ có điều gần đây tôi bận bịu quá, không muốn cùng anh đấu đá nữa.”
“Bận rộn hẹn hò với Bradley phải không?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
“Không ngờ anh cũng hóng hớt đến như vậy?” Hạ Từ Viện liếc mắt nhìn hắn một cái, hàng lông mi dày cong vút khẽ rung động.
“Cô cảm thấy hai người rất hợp sao?” Mộ Dung Phẩm lại hỏi.
Hạ Từ Viện dừng động tác: “Vấn đề này, có quan hệ đến anh à?”
Mộ Dung Phẩm chuyển rời ánh mắt từ màn hình tivi, tai trái khoác lên lưng ghế salon, xoay người đối diện với cô, hờ hững cười khẩy một cái: “Tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cô mà thôi.”
Hạ Từ Viện cũng khoác tay lên lưng ghế salon, xoay người nhìn thẳng vào hắn, yêu kiều cười khẽ một tiếng: “Chẳng phải mới vừa rồi anh nói… chúng ta là kẻ thù sao? Hẳn là nên tìm cách trừ khử tôi càng sớm ngày nào anh càng hả hê vui vẻ ngày ấy mới đúng chứ, thế quái nào mà bây giờ anh lại đột nhiên có lòng tốt muốn “nhắc nhở” tôi là sao?”
“Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện ra.” Mộ Dung Phẩm đưa tay nâng cái cằm nhỏ xinh của cô lên: “Không có cô làm đối thủ, cuộc sống này sẽ rất nhàm chán.”
“Anh biết không? Phụ nữ rất mau chán, không dành nhiều hứng thú với một cuộc thi đấu vô nghĩa giống như đàn ông đâu, cho nên… Trò chơi giữa chúng ta kết thúc!” Hạ Từ Viện gạt tay hắn ra, đứng lên và nói: “Tôi phải đi đắp mặt nạ rồi, Mộ Dung tiên sinh, anh cứ từ từ mà thưởng thức tivi đi nhé.”
Dứt lời, cô hăm hở ôm cái cặp thướt tha duyên dáng lướt lên lầu.
“Hạ Từ Viện.” Mộ Dung Phẩm bỗng gọi giật cô lại.
“Ngài còn điều gì cần căn dặn sao?” Hạ Từ Viện nghiêng người, dựa vào lan can cầu thang, nhìn hắn.
“Cô và Bradley không phải cùng một loại.” Giọng nói của Mộ Dung Phẩm rất bình tĩnh, không có hài hước, không có châm chọc, chỉ như một câu trần thuật bình thường.
“Yêu nữ cùng hoàng tử, ý anh là cái này sao?” Hạ Từ Viện nhún nhún vai: “Nhưng mà ở hiện thực cuộc sống không phải không có, anh hãy nhìn xem có bao nhiêu cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa với nhau.”
“Tôi không muốn nói đến điều đó.” Mộ Dung Phẩm nói.
Đứng quan sát từ vị trí của Hạ Từ Viện thì đôi mắt của Mộ Dung Phẩm đã bị những sợi tóc mái trước trán che lấp đi phần nào, không thể thấy rõ cảm xúc tình cảm gì tồn tại trong đôi mắt ấy.
Cô lặng im không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi lên lầu.
“Anh lại chọc cô ấy nổi điên rồi hả?” Hạ Hư Nguyên từ tầng hầm chui lên, hỏi.
“Không, tôi chỉ đang nhắc nhở cô ấy, nhắc nhở với tư cách một người bạn mà thôi.” Mộ Dung Phẩm phủ nhận.
“Tôi thật không ngờ rằng, anh coi cô ấy là bạn đấy.” Hạ Hư Nguyên nhàn nhạt liếc xéo hắn một cái.
Mộ Dung Phẩm một lần nữa chuyển ánh mắt dán chặt vào màn hình tivi đang phát ánh sáng lờ mờ: “Chính tôi cũng không thể ngờ được điều đó.” 7 giờ, Bradley đúng hẹn tới đón cô.
Lúc nhìn thấy Hạ Từ Viện, trong lòng Bradley không khỏi ngân nga ca ngợi.
Thật là đẹp quá!
Cô mặc một bộ váy bó sát màu đỏ sậm, bên hông có nhiều nếp gấp độc đáo làm nổi bật đôi chân mảnh mai thẳng tắp, dáng người gợi cảm.
Màu đỏ sậm mặc trên người cô chỉ càng tăng thêm vẻ đẹp cuốn hút của cô chứ không hề khiến cô trở nên tầm thường, làm nền để tô đậm thêm vẻ mê người của cô. Bất cứ người đàn ông nào bây giờ đứng trước mặt cô cũng sẽ bị vẻ tuyệt diệu này mê hoặc ngay tức khắc.
Chỉ có điều, trong số những người đàn ông đó không bao gồm cha của Bradley. Lúc John Harriman nhìn thấy Hạ Từ Viện, ánh mắt vằn lên giận dữ cùng bất mãn, nhưng dù sao ông ta cũng đã lăn lộn trong chính giới hơn mười năm, kinh nghiệm có thừa nên vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không để lộ ra chút sơ hở nào.
Hỏi thăm qua loa vài câu, người giúp việc bước tới dẫn họ đi dùng bữa, bọn họ ba người cùng đi vào phòng ăn. Trong phòng, có hai người đã sớm ngồi đợi bên trong. Một người đương nhiên là Celina, còn người thứ hai thì lại chính là… Mộ Dung Phẩm!
Hạ Từ Viện hít một hơi thật sâu. Người đàn ông này, thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà!
Mộ Dung Phẩm nhíu mày nhìn về phía cô. Hạ Từ Viện đành miễn cưỡng gật đầu đáp lại hắn bằng một nụ cười cứng nhắc.
Celina ngay lập tức phóng ánh mắt hình viên đạn về phía cô. Bradley trong lòng nghi ngờ nổi lên vô hạn. John Harriman đại nhân thì âm thầm quan sát đánh giá cả bốn người.
Trong lòng mỗi người đều có những toan tính suy nghĩ riêng, bữa cơm này ăn đến là quỷ dị.
Rốt cuộc, John Harriman phá vỡ sự trầm mặc căng thẳng, ông hỏi: “Xin hỏi cha của Hạ tiểu thư hiện đang làm nghề gì vậy?”
“Thưa bác, ông ấy hiện đang làm viện trưởng một bệnh viện ạ.” Hạ Từ Viện trả lời.
Mộ Dung Phẩm chen vào nói: “Sao tôi nhớ rõ ràng Hạ Hư Nguyên nói rằng cha cô buôn lậu súng ống đạn dược cơ mà?”
Hạ Từ Viện khóe mắt giật giật một chút: “Có sao? Anh nhớ lầm rồi.”
John Harriman khẽ gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Hạ tiểu thư bình thường thích làm những gì? Piano? Hay nghe opera?”
Mộ Dung Phẩm lại một lần nữa chen miệng vào nói: “Sống phóng túng!”
John Harriman nhăn mặt nhíu mày.
Hạ Từ Viện chậm rãi nói: “Còn có, mua sắm.”
John Harriman lại hỏi: “Mấy ngày nghỉ này Hạ tiểu thư đã có dự tính gì chưa? Nghe nói ban giám hiệu nhà trường tổ chức một chuyến công tác từ thiện đến Châu Phi giúp đỡ những trẻ em thiếu thốn nghèo nàn, cô hẳn cũng đã ghi danh rồi nhỉ?”
Mộ Dung Phẩm xen mồm vào như chuyện thường ngày ở huyện: “Hư Nguyên nói, cô ấy sợ da rám nắng sạm đi nên đời nào đi chứ.”
Ánh mắt nhìn Hạ Từ Viện của John Harriman có chút xem thường: “Hạ tiểu thư, vì nguyên nhân đó thật sao?”
Hạ Từ Viện phản bác: “Đương nhiên không phải, cháu chỉ lo lắng bên đó thiếu nước không thể tắm mà thôi.”
“……..” John Harriman á khẩu, không còn hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Sau bữa cơm, John Harriman cho gọi con trai vào thư phòng, không vòng vo mà ra lệnh luôn: “Đợi lát nữa đưa cô ta về con phải chia tay ngay lập tức.”
“Tại sao ạ?” Bradley kinh hãi.
“Con là con trai độc nhất của cha, cả gia tộc Harriman chúng ta tất cả đều toàn lực ủng hộ con gia nhập Nhà Trắng, vì thế cho nên người vợ trong tương lai của con nhất định phải là một cô gái cao quý thanh tao lịch sự, thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc, chứ không thể là con bé kia được.” John Harriman nói.
“Nhưng con thích cô ấy.” Bradley ánh mắt kiên định: “Con hy vọng người vợ trong tương lai của con sẽ là cô ấy.”
“Con!!!!” John Harriman nổi cơn tam bành.
“Cha, nghề nghiệp của con đã sớm bị cha sắp đặt, con tuyệt đối không để hôn nhân của con cũng bị cha bố trí tự định đoạt nữa đâu.” Bradley nói xong, xoay người đi ra ngoài.
John Harriman ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng kiên định của con trai, ánh mắt trầm xuống.
Ông ta nhấc ống nghe lên, gọi một cuộc điện thoại: “A lô, làm cho ta một việc.”
Trên đường về nhà, Bradley cứ luôn im lặng.
Hạ Từ Viện cũng nhận ra, nhịn không được, hỏi: “Tại sao sau khi nói chuyện với cha xong, sắc mặt của anh lại khó coi như vậy? Có phải ông ấy không hài lòng với em đúng không?”
Bradley không trả lời, hồi lâu sau, rốt cuộc thở dài nói: “Đúng vậy.”
“Quả nhiên.” Hạ Từ Viện lắc đầu.
“Em đừng lo, cho dù cha anh phản đối cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng ta.” Bradley cầm tay cô: “Cũng không sợ ông ấy giở trò cắt đứt nguồn lực kinh tế, anh có thể tự kiếm học bổng, sang năm sau khi tốt nghiệp, anh sẽ ra ngoài tìm việc, sau đó mình có thể xây dựng gia đình rồi.”
“Xây dựng gia đình, ý anh muốn nói là sinh con ấy hả?” Hạ Từ Viện hỏi. “Đúng vậy, anh rất thích trẻ con, sau này chúng ta sẽ sinh vài ba đứa, em đồng ý chứ?” Bradley cười hỏi.©
Hạ Từ Viện vội rút bàn tay nhỏ nhắn đang bị hắn nắm thật chặt: “Em không thích trẻ con.”
“Vì sao?” Bradley kinh ngạc.
“Bởi vì…” Hạ Từ Viện cụp mắt xuống: “Vóc dáng sẽ bị biến dị.”
“Quả nhiên lý do đó chỉ có mình em.” Bradley cười ha hả, cũng không thèm để ý: “Đến lúc đó em sẽ không còn để ý đến điều này nữa đâu.”
Hạ Từ Viện nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhã thong thả như đi chơi chợt biến mất, cô nghiêm túc nói: “Bradley, chúng ta chia tay nhé.”
Xe bỗng phanh gấp lại
Bradley không thể tin vào tai mình: “Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta không hợp nhau.” Hạ Từ Viện nói ra sự thật.
“Là vì cha anh ư? Anh đã nói rồi không cần bận tâm đến ông ấy, chúng ta có thể…”
“Không, bởi vì chính bản thân chúng ta.” Hạ Từ Viện cắt đứt lời của hắn: “Em và anh, không phải cùng một loại người.”
“Em nói vậy là sao?” Bradley mờ mịt không hiểu gì.
Hạ Từ Viện xoay đầu lại, vẻ mặt quyễn rũ tà mị của yêu nữ ngày thường đã quay trở lại: “Muốn ở bên cạnh anh mà phải trải qua biết bao ngăn trở như vậy thì thật sự quá mệt mỏi. Còn em, bây giờ chỉ muốn được tự do yêu thương, một tình yêu không bị gò bó ép buộc, anh hiểu chưa?”
Bradley nhìn cô, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Bradley đúng là hoàng tử trong truyền thuyết, dù bị đá vẫn giữ vững phong độ của mình, im lặng tiếp tục lái xe đưa cô về tận nhà.
Hạ Từ Viện nằm vật lên giường, nhắm hai mắt lại, thở dài thườn thượt.
Yêu nữ và hoàng tử, quả nhiên không thể nào ở bên cạnh nhau được.
Bởi vì, hoàng tử là loài người, còn yêu nữ thì là… loài lang sói
Bọn họ cho dù ở bên cạnh nhau cũng vĩnh viễn không thể nào có con được.
Điều này đối với Bradley mà nói thật sự quá bất công.
Vì vậy, nhân lúc tình cảm còn chưa cắm rễ quá sâu, nhanh chóng chặt đứt, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Chỉ có điều đây là mối tình đầu của nàng a!
Hạ Từ Viện vùi mặt sâu vào gối, hu hu hu khóc rống lên. Đang khóc đến cạn nước mắt, tâm trạng vơi đi phần nào thì điện thoại di động của cô bỗng đổ chuông réo rắt.
Cô quệt quệt chùi chùi nước mắt, cố gắng bình tĩnh trở lại, nhấn phím nghe: “A lô, tôi là Hạ Từ Viện…”
“Tiếng khóc của cô thật là khó nghe.” Từ đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Mộ Dung Phẩm.
“Làm sao anh biết…” Hạ Từ Viện bỗng đứng bật dậy, chạy tới phía trước cửa sổ, quả nhiên, có một người đang đứng đối diện với cửa sổ căn phòng trên lầu hai của cô, người đó không phải ai khác chính là Mộ Dung Phẩm.