Chương 21-24: Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn
Hôm nay hẳn 5 chương bù cho hôm qua và hôm kia nha các nàng, đừng quên add truyện để theo dõi chương mới nhất nha.. Thương yêu.
---
Dịch: Hằng Dâu (@HangDau522 )
Cỗ kiệu so với ngồi xe ngựa đúng là là lãng phí không ít thời gian. Mà nàng cố ý bỏ xe ngựa ngồi cỗ kiệu, cũng là muốn lãng phí thời gian một chút. Chí ít thời gian đợi tại phủ thượng cũng đỡ được mấy phần.
Có thể chậm nữa thì cũng đến lúc cỗ kiệu tới trước Khúc Phủ.
Khúc Đàn Nhi theo kiệu đi ra, giương mắt lên liền thấy trên cửa chính treo bảng hiệu mạ vàng , cảm thấy có chút chướng mắt, mà lúc này nàng không phân biệt được rốt cuộc là do ánh nắng quá mạnh hay là những tác quái trong lòng.
Quản gia Khúc Phủ đã sớm chờ ngoài cửa. Thấy Khúc Đàn Nhi theo trong kiệu đi ra, có vẻ cung kính nghênh đi lên, ánh mắt lại quét Khúc Đàn Nhi một vòng, liền không để ý lắm đi qua, bỗng nhiên nhìn lại vào bên trong kiệu, tựa như đang tìm gì đó. Thấy trong kiệu không có người nào, không khỏi hiện lên một vòng khinh miệt.
"Quản gia đang tìm cái gì?" Khúc Đàn Nhi hỏi như vậy nhưng trong nội tâm nàng rất rõ ràng, quản gia làm vậy là có ý gì, đơn giản là xem Mặc Liên Thành có đi cùng về nhà hay không.
"Tứ Tiểu Thư, lão nô chỉ là kỳ quái tại sao Bát Vương Gia không có cùng Tiểu Thư cùng nhau trở về?" Quản gia đem ánh mắt nhìn từ trong kiệu thu hồi lại, nghi ngờ hỏi Khúc Đàn Nhi.
"Làm càn!" Khúc Đàn Nhi còn chưa nói, bên cạnh Kính Tâm liền nói, "Chủ tử đã là Vương Phi, không còn là Khúc Phủ Tứ Tiểu Thư. Còn nữa, mời quản gia xem lại vị trí của mình, nhìn thấy Vương Phi không thi lễ sao?"
Quản gia tựa như giật mình, tranh thủ thời gian bổ sung hành lễ xin nàng thứ tội. Nhưng quản gia lại vụng trộm hướng về một thân ảnh khác trong cửa lời, ám chỉ một cái. Người đó tranh thủ thời gian hướng Nhà Chính chạy tới.
Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì. Quản gia là con chó Đại Phu Nhân nuôi, nàng đã sớm biết.
Ngày thứ ba về nhà, Đại Phu Nhân đoán chừng đã sớm nghe tiếng gió, nói Khúc Đàn Nhi về nhà một mình. Bất quá, vẫn là lo lắng nửa đường có biến, liền gọi quản gia tới đón tiếp. Nếu nhận được tin tức Mặc Liên Thành sẽ đến, sợ là bọn họ hiện tại đã tự mình canh giữ trước cửa này, làm đủ mọi tư thái rồi.
Thôi được, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
"Kính Tâm, chúng ta đi vào đi." Khúc Đàn Nhi nhíu mày.
"Vâng." Kính Tâm gật gật đầu, đi theo sau lưng Khúc Đàn Nhi, âm thầm lo lắng.
Đi qua tiền đình, Khúc Đàn Nhi tâm tình dần dần bình tĩnh lại. Khúc Phủ cũng không tính là xa xỉ, cũng không hoa lệ kiến trúc, cái này không phải Khúc Giang Lâm nghèo, bên ngoài công phu làm được đủ. Binh bộ Thượng thư, chất béo không ít, nhưng nếu bày trong nhà rõ ràng quá, thì sẽ không ít người rình rập vạch tội, cái danh tham quan không hay cho lắm.
Chính sảnh, mắt thấy muốn tới. . .
"Ngươi trở về rồi à."
Khúc Đàn Nhi mới vừa bước lên mấy bước bậc thang, trong phòng đã truyền ra giọng đàn bà âm dương quái khí.
Không cần đoán, đó chính là giọng của chính thê Khúc Giang Lâm,Đại Phu Nhân.
"Hồi Đại Nương, là Đàn Nhi tới." Là đến, chứ không phải trở về. Gả ra ngoài, gia liền không phải là người trong nhà này nữa, cái này là Đại Phu Nhân đang nhắc nhở nàng, mạng của nàng vẫn thuộc về Khúc Phủ a? Khúc Đàn Nhi một mặt bình thản, đáy mắt lại ẩn giấu đi vẻ đùa cợt.
"Bát Vương Gia không cùng ngươi về nhà sao?" Đại Phu Nhân nghiêm nghị chất vấn.
Cảm giác thế nào mà lại thấy lời này thật lạnh? Khúc Đàn Nhi giật nhẹ áo choàng trên người.
Lúc này xuống kiệu trước, nàng để Kính Tâm đỡ mình.
Bất quá, nàng vẫn là ngoan ngoãn đáp lời, "Đại Nương, Bát Vương Gia không về ."
Đúng là Mặc Liên Thành không cùng nàng trở về, nàng muốn phủ nhận cũng không có tư cách có thể nói láo.
"Tại sao không trở về?"
"Bát Vương Gia nói ngài bề bộn nhiều việc không rảnh." Tại sao? Cái này không phải hỏi sao? Đó là khinh thường ta! ! !
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
Người sáng suốt ai chả nhìn ra được mà bà còn hỏi?
Khúc Đàn Nhi nhẫn nhịn, tiếp tục ôn tồn, mềm mại trả lời Đại Phu Nhân.
Đại Phu Nhân lại lạnh nhạt lên tiếng hỏi: "Nghe nói đêm động phòng hoa chúc Bát Vương Gia không cùng ngươi viên phòng, có việc như vậy phải không?"
"Đại Nương tin tức thật linh thông." Khúc Đàn Nhi chững chạc đàng hoàng trả lời. Những chuyện như thế này dùng thần sắc chững chạc đàng hoàng nói thật là quỷ dị.
Đại Phu Nhân lạnh lùng hỏi, "Mất mặt, thật là ném hết mặt mũi Khúc gia ta! Hôm nay ngươi còn có mặt mũi dám về một mình nữa à? Ngươi biết mình nhận hình phạt gì chưa?"
Từ đầu tới cuối, chỉ có tiếng tra hỏi của Đại Phu Nhân, có thể cho rằng bên trong Khúc Phủ tất cả mọi việc trên dưới đều do Đại Phu Nhân quyết dịnh. Đến mức Khúc lão gia sợ vợ, cũng chỉ có thể ngồi một bên.
Khúc Đàn Nhi nói: "Đàn Nhi không biết."
"Quản gia, ngươi đứng sang một bên, đừng che mất tiểu thư." Đại Phu Nhân vừa nói, quản gia lập tức lui người.
"Kính Tâm, ngươi cũng đứng sang một bên đi." Cùng lúc Đại Phu Nhân nói quản gia, Khúc Đàn Nhi cũng mở miệng để Kính Tâm đi ra một chút, không đợi Kính Tâm phản ứng, tiện tay đem Kính Tâm cũng đẩy ra xa.
Khúc lão bà để quản gia thối lui chắc chắn không có chuyện tốt.
"Gả con gái ra ngoài như hắt nước đi."
"Gả con gái ra ngoài như hắt nước đi."
Đúng lúc Khúc Đàn Nhi trong lòng vừa mới lẩm nhẩm câu nói này, Đại Phu Nhân cũng mắng ra, lời nói chưa xong, lại thình lình đem một gáo nước lạnh hung hăng hắt ra.
Bọt nước bay đầy trời, chuẩn xác không sai một giọt hắt tới Khúc Đàn Nhi đang đứng trên bậc thang.
Tí tách, tí tách!
Nước, từng giọt từng giọt mà nhỏ xuống.
"Đây chính là hình phạt mà ngươi phải nhận." Đại Phu Nhân mắng chửi, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét cực độ. Chỉ là sau khi khi bà nhìn Khúc Đàn Nhi bị nước giội, không những không nguôi giận mà trong ngực lửa giận càng lớn!
Bởi vì. . .
Khúc Đàn Nhi vẫn cười yếu ớt như cũ.
Tóc không bị ẩm ướt, quần áo trên người cũng không bị ẩm ướt, vì nàng đã sớm chuẩn bị. Mà bây giờ cũng có thể nói cho Kính Tâm được rồi, lúc trước khi đi ra ngoài khoác thêm một kiện cẩm tú áo choàng để tránh bị tạt nước. Chỉ tiếc là dưới chân váy không được tốt như vậy, ướt nhẹp một đoạn, nhưng so với bị ướt cả người thì tốt hơn nhiểu rồi.
"Tiện nha đầu! Đủ lông đủ cánh rồi hả? Ngươi còn dám dùng áo choàng cản? !" Đại Phu Nhân giận dữ, có thể hết lần này tới lần khác nước trong mâm nước giội hết xuống một lần cho xong
"Là Đàn Nhi sai, Đàn Nhi không nên dùng áo choàng để chặn nước, nếu như Đại Phu Nhân không vui, có thể để cho người giội thêm một lần nữa." Khúc Đàn Nhi thoáng rụt cổ lại, cúi đầu, tỏ ra bộ dáng sợ sệt. Khóe miệng muốn cười, nhịn xuống xúc động. Tốt xấu gì thì hiện tại thân phận của nàng cũng là Bát Vương Phi, có thể rõ ràng những người này đều không coi nàng là Vương Phi.
Những người này, quá lẳm rồi.
Nhưng bọn họ không tự giác chút nào.
Lúc này, Đại Phu Nhân thấy nàng mềm mỏng, nếu bản thân lại nắm chặt không thả thì lại lộ ra lòng dạ hẹp hòi, lạnh lùng liếc Khúc Đàn Nhi, hung hăng xoay người, tựa như lười nhác lại liếc nhìn nàng một cái, lên giọng phụ nữ xuất thân danh môn, giọng điệu bố thí, "Còn không tiến vào? Đứng như tượng ngoài đó làm cái gì? Cũng không biết Khúc Phủ ta ngược lại là mấy đời vô Khúc mà lại sinh ra một đứa con gái bất tài như thế, làm mất mặt Khúc gia ta."
"Vâng, Đàn Nhi lập tức liền đi vào." Khúc Đàn Nhi liễm mi cụp mắt, khẽ cúi đầu.
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
Một lần, hắt nước.
Hai lần. . . Bất đắc dĩ ah!
"Chủ tử?" Kính Tâm lo lắng tới gần, đưa tay muốn đỡ lấy áo choàng ẩm ướt của nàng.
"Khụ, không cần, cái này giữ lại vẫn còn chỗ hữu dụng." Khúc Đàn Nhi không để Kính Tâm đụng tới áo choàng, ngược lại khoác nửa tấm áo choàng lên người lần nữa, lúc bước đi cẩn thận từng li từng tí, trông rất quỷ dị.
"Chủ tử đừng đẩy Kính Tâm ra, nếu không. . ."
"Em ngốc à, nước đổ xuống em ngăn cản được bao nhiêu? Ha ha." Khúc Đàn Nhi cười đến không quan trọng, chỉ là, đôi mắt đẹp thoáng nhìn Kính Tâm nửa giọt nước cũng không có, không khỏi nói thầm: "Khúc lão bà hắt nước kỹ thuật đúng là không phải thường, thế mà giội đến tốt như vậy, đem nước tất cả đều mời hết lên người ta. Bà ta. . . đã luyện nhiều lần lắm rồi phải không?"
"Chủ tử?"
"Được, cái gì đến vẫn sẽ đến. Ta chịu nhục một chút vậy. Trách thì trách ông trời không có mắt, để cho ta rớt xuống chỗ này, sớm biết vậy năm đó ta đi học chút ảo thuật, bay không đi, trốn không thoát, cũng học một chiêu nửa thức ma pháp cũng có thể biến đi dọa người một chút, hối hận quá đi." Khúc Đàn Nhi quệt miệng không kiên nhẫn, chỉ là, nói nhỏ giọng quá cũng không có ai nghe rõ ràng.
Đùi phải một bước, bước vào chính sảnh.
"Ngươi muốn chết à, chậm rì rì, còn không đi nhanh lên một chút."
Khúc lão bà chửi mắng, Khúc Đàn Nhi vẫn không nhanh không chậm.
Một bên đi lên phía trước, Khúc Đàn Nhi một bên đang tính toán thời gian.
Nàng lại chờ, chờ cơ hội.
Khúc Đàn Nhi khẽ nâng đầu, tình huống trong phòng nháy mắt đều nắm được, Khúc Giang Lâm ngồi ở chủ vị bên trái, mà Đại Phu Nhân đứng tại trước ghế thủ vị bên phải, ngồi dưới nữa chính là hai, ba, 4 theo thứ tự các phu nhân danh thứ, đến mức mẹ ruột của nguyên thân thể Khúc Đàn Nhi này, lại chỉ có thể đứng phần. . . Đứng sau lưng Khúc Giang Lâm cách đó không xa.
"Nha đầu chết tiệt kia, còn không đem áo choàng vứt ra?" Đại Phu Nhân bất mãn, ánh mắt khi nhìn đến áo choàng ẩm ướt trên người Khúc Đàn Nhi một mảnh ý lạnh, nhưng trọng điểm còn ở phía sau.
"Không nghe thấy Đại Nương ngươi nói sao? Còn không đem áo choàng cởi ra, đừng để Đại Nương ngươi tức giận." Khúc Giang Lâm rốt cục mở miệng, nhưng mở miệng cũng vẫn là Đại Phu Nhân. Mà Cửu Phu Nhân, mẫu thân Khúc Đàn Nhi địa vị quá thấp, nửa chữ đều không thể nói, chỉ có một đôi ai oán ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
"Dạ, Đàn Nhi biết rồi ạ." Khúc Đàn Nhi mắt nhìn Đại Phu Nhân, lại liếc sang Khúc Giang Lâm, sau đó cúi đầu xuống, nhìn áo choàng trên người, trong mắt lóe lên một vòng quỷ dị. Cuối cùng, nàng đợi đúng tới thời khắc này, nàng hiện tại đứng vị trí cách Đại Phu Nhân không xa cũng không gần, vừa vặn.
Sau đó. . .
Phạch! Phạch!
Trên người áo choàng cởi một cái, lại hung hăng đem áo choàng hất lên, vung mấy cái.
Tuy nhiên, nàng cũng phải thừa nhận kỹ thuật vung nước không thể sánh được với Đại Phu Nhân hắt nước xuất thần nhập hóa như lúc nãy, nhưng. . . Đúng tại chỗ tốt, đổi góc độ mà nói, có thể coi là tư thế hiên ngang!
"Đáng chết, Khúc Đàn Nhi, ngươi có phải muốn tìm chết hay không?" Đại Phu Nhân sư tử hống đi ra. Nhưng lúc hô lên xong lại giật mình thất thố, lập tức thu liễm.
"Đại Nương, ngài sao vậy? Làm sao mặt lại ướt hết thế kia, có phải trời mưa hay không, ơ nhưng mà không đúng, nếu trời mưa mà ngài hiện tại đứng ở trong phòng, không thể ướt mưa đến nha." Khúc Đàn Nhi nhìn Đại Phu Nhân ánh mắt nghi ngờ, giống như không hiểu vệt nước trên mặt bà là từ đâu đến, càng là đoán không ra tại sao lửa giận của Đại phu nhân thế nào lại tăng lên rồi.
Chỉ là hiện tại, trên quần áo Đại Phu Nhân cũng đều dính nước.
Đặc biệt là một trương mặt mo kia, nguyên bản phấn thơm, phấn còn tốt, dính nước liền bị hòa tan biến thành loang lổ như hoa trên mặt.
Khúc Đàn Nhi cúi đầu, nhịn cười.
Không thể cười, tuyệt đối không thể cười!
"Lão gia, ông xem đi, đây chính là con gái bảo bối của ông đấy, nhìn nó đối đãi với Đại Nương ta như thế này đây? Phản rồi, phản rồi!" Đại Phu Nhân cực kì tức giận.
"Đàn Nhi, ngươi làm cái gì vậy, còn không mau xin lỗi Đại Nương ngươi." Khúc Giang Lâm lạnh mặt nói, đối với Đại Phu Nhân lên án Khúc Đàn Nhi không dám nói thêm gì, nhưng nói muốn trách phạt Khúc Đàn Nhi, thì tạm thời không dám manh động vì mặt mũi Bát Vương Phủ.
"Vâng, xin Đại Nương đừng trách, đều là Đàn Nhi nhất thời sơ sẩy." Khúc Đàn Nhi dịu dàng ngoan ngoãn xin lỗi.
"Người đâu, đóng cửa." Đại Phu Nhân giận dữ, xoay người sang chỗ khác, hướng chỗ ngồi ngồi xuống, hung hăng quay sang quản gia phân phó nói.
Lời này vừa nói ra, không khí chợt trùng xuống.
Đóng cửa là làm gì? Xuất gia pháp chứ gì.
"Đại tỷ, sao lại tức giận như vậy, vẫn là bớt giận thì hơn. Dù nói thế nào thì Đàn Nhi hiện tại vẫn là Bát Vương Phi, thân thể tôn quý." Nhị Phu Nhân thấy Đại Phu Nhân nói muốn đóng cửa, có vẻ không đành lòng, nhưng lại thật sự dụng tâm, ai mà nhìn ra chứ? Nhị Phu Nhân tại quý phủ này cũng chen mồm vào được, dù sao thì nhà Nhị phu nhân cũng là sinh ra một Quý Phi Nương Nương.
Đại Phu Nhân ngày thường, cũng phải nhường Nhị Phu Nhân mặt mũi.
"Đúng vậy, Đại tỷ, Nhị tỷ nói đúng, Đàn Nhi hiện tại đã không giống xưa. Có thể tỷ tỷ không thể được nữa, nhỡ bị thương, hay đụng cái gì truyền ra ngoài sẽ lớn chuyện đó." Tam Phu Nhân cũng xía vào, liếc một vòng đứng ở một bên không động tới Khúc Đàn Nhi, chỉ là, lời nói có vẻ quan tâm, nhưng trong mắt lại tìm không thấy nửa điểm thiện ý.
Mà như bây giờ, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Nhận lấy mấy lời châm chọc giống như nhắc nhở Đại Phu Nhân, Khúc Đàn Nhi cũng không cần ngươi quản.
Mà bây giờ đối với thói quen khi dễ Khúc Đàn Nhi của Đại Phu Nhân, loại chuyển biến này lại có chút khó tiếp nhận, dường như thấy có thể tùy tiện giẫm là lập tức cưỡi lên đầu mình , loại cảm giác này không phải ai cũng có thể tiếp nhận được. Huống chi, con gái ruột của Đại Phu Nhân cũng là người được gả cho Đại Vương Gia làm chính phi.
Thế mà Đại Phu Nhân có thể không đem Khúc Đàn Nhi để trong mắt.
"Đại Phu Nhân, ta. . ." Cửu Phu Nhân sợ hãi định nói lên hai câu.
"Ngươi im miệng! Nơi này không đến phần ngươi nói chuyện."
Cửu Phu Nhân vừa mở miệng, Đại Phu Nhân đã lạnh nhạt quét đi qua một cái, lại mắng.
Lập tức, Cửu Phu Nhân liền im lặng.
Khúc Giang Lâm đen mặt nói: "Phu nhân, Đàn Nhi tuy không phải lẽ thường, nhưng nó dù sao cũng là Bát Vương Phi. Nếu truyền đến tai Bát Vương Gia, sợ Khúc Phủ đảm đương không nổi."
"Ông cho rằng Bát Vương Gia sẽ vì nó mà đến đòi công đạo sao? Đừng nằm mơ! Tân hôn không động phòng, lại một mình về nhà, cho dù nó có chết thì có lẽ Bát Vương Gia còn phải cảm tạ chúng ta. Lại nói, mẹ nào con nấy, nghe nói đêm tân hôn cử chỉ lỗ mãng, không biết kiểm điểm, để Bát Vương Gia ghét bỏ."
Đại Phu Nhân nói những câu độc ác, nhưng lại làm cho người ta không thể phản bác.
Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật nhẹ.
Phu nhân thực ra nói điểm đó thì cũng đúng.
Tại cái xã hội trọng nam khinh nữ này, nữ nhân không dựa vào nam nhân nhất định không có cách nào sống. Còn nữa, phụ nữ lấy chồng lại không được sủng ái cũng bị coi như sâu kiến, nhìn mẫu thân nàng Cửu Phu Nhân là một ví dụ, gả cho Thượng Thư ư? Tại cái nhà này đừng nói muốn địa vị, ngày thường cũng không dám lên tiếng một lời.
Chịu ủy khuất thế này thật không thú vị!