Chương 81-82: Không bằng ngươi liền theo Bản Vương

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)

"Xem ra, tranh này, Bản Vương không vẽ được rồi, thôi tranh thỉ đi đánh đàn, để tay luyện một chút cảm giác." Mặc Liên Thành không nhanh không chậm từ trên ghế đứng lên, nhìn sang vẫn là gương mặt thất thần không có phản ứng của nàng, lông mày chỉ là gảy nhẹ một chút, không nhiều lời, liền đi ra ngoài.

Vu Hạo thấy Mặc Liên Thành muốn đi liền đi theo sau.

Chỉ là, tới lúc Mặc Liên Thành sắp đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, đem một câu cuối cùng còn chưa nói xong nói tiếp: "Chờ Bản Vương đàn xong, nàng cùng Bản Vương đi Đại Vương Phủ."

Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

"Kính Tâm, ta tự thấy thật thất bại, vừa rồi có phải là tự gây nghiệt thì không thể sống không? Để hắn đuổi ta đi không thành, muốn thư bỏ vợ cũng thất bại, hiện tại ngược lại tốt rồi, vị trí Vương Phi lại ngồi vững vững vàng vàng, ngươi nói, ta nên cười, hay nên khóc?" Khúc Đàn Nhi im lặng, kết quả, kết quả là, nàng vẫn ở nơi này, một chút không khí bên ngoài đều không nghe được.

"Nhưng mà, Nguyệt Lạp sẽ cao hứng lắm đây." Kính Tâm bình tĩnh nói, không cao hứng lắm, ngược lại nhiều phần lo lắng hơn.

". . ." Khúc Đàn Nhi im lặng.

Mà điều Kính Tâm nói lại là sự thật, Tô Nguyệt Lạp thực sẽ thật sự cao hứng, loại cao hứng đó nàng không hiểu nổi, Tô Nguyệt Lạp cao hứng, đến cùng là đang vì nàng (KDN), hay là chính nàng ta(TNL).

Mặc Liên Thành từ lúc nói tới đánh đàn đến lúc đi tới Đại Vương Phủ, kỳ thật chỉ vẻn vẹn một canh giờ.

Chờ lúc xe ngựa lộng lẫy cùng một đội hộ vệ rời Bát Vương Phủ, Khúc Đàn Nhi mới biết được, hôm nay là sinh nhật Mặc Dịch Hoài hai mươi tám tuổi.

Trên đường đi cũng không có ai mở miệng.

Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy, bầu không khí lộ ra xấu hổ.

Hết lần này tới lần khác, không ai muốn đi đánh vỡ loại trầm mặc này.

Xe ngựa đi không nhanh cũng không chậm, lúc vừa đi tới chính giữa đường đột nhiên dừng lại.

Khúc Đàn Nhi mắt nhìn Mặc Liên Thành, thấy hắn không có mở miệng, liền trực tiếp vén màn cửa lên hướng bên ngoài nhìn, vừa vặn liền thấy đằng trước một hàng người dài phô trương nghênh vui.

Điệu bộ này, không cần đoán, tuyệt đối là có nhà giàu nào đó hộ có hỉ sự

Đường đi không tính là rộng, mà hai đội nhân mã có vẻ như không qua được.

"Vương Gia, trước mặt có một đội đón dâu." Phu xe nói.

"Aiyoo, không biết trong xe ngựa này là vị công tử Tiểu Thư nào ah." Một người có vẻ như là bà mối đi tới, một mặt cười ngượng ngùng, đột nhiên có xe ngựa cản đường, lúc chưa rõ ràng thân phận, không dám chủ quan.

"Ngươi lui ra." Lúc này, một người mặc hỉ phục đỏ thẫm đi qua, liếc nhìn bà mối, sau đó, hơi cúi người, một mực cung kính mở miệng: "Không biết xe ngựa này bên trong ngồi là vị Vương Gia nào, Tiểu Cương đón dâu đi qua nơi này đã làm phiền Vương Gia, mong Vương Gia thứ lỗi."

"Chúng ta là xe của Bát Vương Gia." Phu xe trả lời.

"Tiểu nhân thỉnh an Bát Vương Gia, lập tức nhường đường cho Bát Vương Gia." Nam tử nghe xong là Mặc Liên Thành, vội vội vàng vàng liền muốn quay đầu để người phía sau tránh đường.

Bà mối lại hét lên: "Quan nhân, cái này không hợp quy củ ah, đây là đón dâu sao có thể quay đầu, cái này điềm xấu, nếu là ra. . ."

"Nhiều chuyện, để bọn hắn lui ra." Nam tử hung ác trừng mắt bà mối.

Lúc này, Mặc Liên Thành lại chậm rãi mở miệng, nói: "Không cần, chúng ta để xe ngựa quay đầu, đi trở về."

"Có thể được như vậy. . . Tạ Bát Vương Gia thành toàn." Nam tử đón dâu hiển nhiên cũng bị sửng sốt.

"Aiyoo, tạ ơn Bát Vương Gia. Bát Vương Gia thật sự là một người tốt thật hiểu chuyện ah." Bà mối lập tức cũng mặt mày hớn hở.

  Sau đó, xe ngựa Bát Vương Phủ trực tiếp quay đầu hướng đường cũ trở về, mà hết lần này tới lần khác cứ đi gần đến nơi lại có vấn đề, đích đến không xa mà giờ quay trở về lại là một đoạn thật dài.

Sự tình quá khéo, làm cho người ta không thể không hoài nghi.

Khúc Đàn Nhi nghi ngờ nhìn trước mặt một chút, lại quay đầu nhìn đằng sau, không nói gì, lúc quay người ngồi yên vị, ánh mắt không khỏi hướng Mặc Liên Thành nhìn qua.

Nhưng không ngờ, Mặc Liên Thành lúc này cũng đang nhìn nàng chằm chằm.

Bốn mắt giao nhau, chỉ là trong nháy mắt, lại rời đi, không có tiếp xúc thêm nữa.

Mỗi người đều mang tâm sự riêng, bầu không khí càng trở nên nặng nề.

Thịch, thịch, thịch!

Nhịp tim tốc độ không khỏi gia tốc, gia tốc, càng tăng nhanh trong lồng ngực.

Khúc Đàn Nhi nhẹ hít một hơi rồi thở ra, không nghĩ đến, một gương mặt đã nhìn thời gian dài, quen đến không thể quen hơn, cho dù có đẹp trai, lần đầu tiên nhìn thấy tim cũng không đập nhanh đến thế chứ. Nhưng, nhịp tim vừa rồi, lại là chân thật phát sinh, khiến nàng trở tay không kịp.

Bờ môi khẽ động, không khỏi khẽ nguyền rủa. . . Yêu nghiệt, yêu nghiệt, tất cả đều là đậu xanh rau má.

"Cái kia. . . Ngài có cảm thấy quá tình cờ không?"

"Có tình cờ hay không Bản Vương không biết, nhưng có người khẳng định không muốn Bản Vương đến Đại Vương Phủ quá sớm." Mặc Liên Thành nghiêng người nằm xuống, cười yếu ớt vân đạm phong thanh, tư thái lại lười nhác tùy ý.

"Tại sao?" Khúc Đàn Nhi hỏi.

Không ngờ, Mặc Liên Thành hẹp dài mắt phượng vẩy một cái, cười hỏi ngược lại: "Ha ha, nàng không cảm thấy Bản Vương quá mức loá mắt, đi gặp Phụ Vương lại cướp hết danh tiếng của người ta đi?"

". . ." Khúc Đàn Nhi yên lặng.

Nhưng hắn biết rõ vì sao lại phải trúng kế? Nàng không biết, nhưng cũng sẽ không hỏi.

Hoàng quyền tranh đấu bên trong, kiểu gì cũng sẽ cân nhắc so chiêu, nàng, đương nhiên phải tận lực tránh bị cuốn vào.

Kết quả, lúc xuất phủ thật sớm, trên đường lại bị vòng vèo mất thời gian.

Đến lúc Mặc Liên Thành cùng Khúc Đàn Nhi đến Đại Vương Phủ, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, Thái Hậu đều đã hồi cung. Cho dù là như bậy, bầu không khí trong phủ cũng không có nửa phần phai màu, ngược lại càng thêm náo nhiệt.

"Bát Vương Gia, Bát Vương Phi đến."

Người giữ cửa vừa thấy Mặc Liên Thành cùng Khúc Đàn Nhi, liền lớn tiếng hướng về phía trong phủ tuyên báo.

"Bát ca, tại sao huynh tới muộn như vậy? Huynh biết đã bỏ lỡ không ít trò hay không." Mặc Tĩnh Hiên đi qua, cười nhìn Khúc Đàn Nhi, dùng ánh mắt ra hiệu biểu lộ tình huống đằng sau.

Mặc Liên Thành cười nhạt nhìn người trước mặt, quả nhiên.

Bất quá chỉ là, một vở kịch khác cũng nên lên sàn rồi.

"Phụ Vương, Mẫu Hậu cùng Thái Hậu vừa đi, Bát ca nếu tới sớm một chút, nhất định có thể nhìn thấy Đại Vương huynh làm Phụ Vương khen một phen, sau đó lại để Thái Hậu tổ mẫu quở trách một trận." Mặc Tĩnh Hiên cười đến quỷ dị, cũng không trực tiếp nói tỉ mỉ phát sinh chuyện gì, lại có thể làm cho người khác tưởng tượng rõ ràng.

"Yên tâm, lát nữa tiếp tục xem." Mặc Liên Thành cười đến nhàn nhã, sau đó, trực tiếp hướng đám người đi qua.

Khúc Đàn Nhi từ lúc vừa vào cửa, miệng liền mím lại gấp, không nên nói, sẽ không mở miệng, không nên nhìn, tuyệt đối sẽ không đem ánh mắt loạn bày, mà nơi không nên đi, chân cũng rất nghe lời, chỉ cần bám sau lưng Mặc Liên Thành, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.

Chỉ là. . .

"Bát tẩu." Mặc Tĩnh Hiên bất thình lình đem người nhẹ nhàng cản lại, ý cười đang nồng.

"Có việc gì sao?" Khúc Đàn Nhi hơi ngẩng đầu, nhìn hắn, bước chân vừa dừng lại không quá nửa giây lại tiếp tục vượt ra ngoài, đồng thời, để tránh cách Mặc Liên Thành quá xa, mạng nhỏ không an toàn, cũng bước nhanh hơn một chút.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện