Chương 98-100: Thích chơi thì nàng chiều (1-3)

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)

Nàng cuối cùng rõ ràng, Thái Hậu là cố ý.

Quả nhiên, nữ nhân trong thâm cung không đơn giản nha. . .

"Tất nhiên đã gả vào Bát Vương Phủ rồi thì phải làm cho tốt trách nhiệm Bát Vương Phi, không được gây chuyện cho Bát Vương Phủ, nếu không đừng trách ai gia không nhắc nhở, biết không?"

"Vâng, Đàn Nhi hiểu rồi."

"Khúc đại nhân gần đây vẫn ổn chứ?"

"Hồi Hoàng Tổ Mẫu, gia phụ đều mạnh khỏe."

"Lúc rảnh rỗi thì tiến cung nhiều một chút đến bồi ai gia, cùng ai gia trò chuyện tán gẫu, ngươi với Ninh Phi là tỷ muội ruột, cũng nên gặp nhau nhiều."

"Vâng, Đàn Nhi nhớ kỹ."

Thái Hậu mỗi lần nói một câu, Khúc Đàn Nhi đều trả lời một câu, thái độ đoan chính cung kính.

Lão thái bà đã muốn chơi, tất nhiên nàng sẽ cùng chơi đùa thôi.

"Làm sao vậy, Bát Vương Phi sắc mặt có vẻ không tốt lắm?"

"Không có, Đàn Nhi không sao."

"Vậy ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem."

"Vâng." Khúc Đàn Nhi chậm rãi đem đầu nhấc lên, khóe miệng dịu dàng khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh như nước, có vẻ như trên cổ tay căn bản không có thương tổn nào. Lão thái bà muốn nhìn nàng xấu mặt ư? Không có cửa đâu! Không ngờ. . .

"Ngươi nhìn ngươi xem xương cốt này, sau này để trong phủ cho thêm ngươi bồi bổ, nếu không người khác còn tưởng rằng Bát Vương Phủ bạc đãi ngươi." Thái Hậu mỉm cười nói xong, một cánh tay khác lại tiện tay nắm lấy khuỷu tay Khúc Đàn Nhi, lại dùng lực bóp một cái, đơn giản một chuỗi động tác làm xong, hai cánh tay cũng buông lỏng ra.

Khúc Đàn Nhi nhịn được thống khổ, vừa rồi kém chút nữa đã kêu lên.

Cuối cùng nàng khẳng định, bà già đáng chết này tuyệt đối là biết việc mình bị thương, thậm chí vết thương ở đâu cũng biết, hiển nhiên Bát Vương Phủ bên trong người của bà. . . Vẻn vẹn một ngày đã đem tin tức truyền đến hoàng cung? Bản sự thật to lớn. Xem ra về sau, còn phải chú ý cẩn thận một chút.

"Được rồi, ai gia cũng mệt mỏi, các con trở về đi." Thái Hậu thần sắc lộ ra vẻ mỏi mệt, tiện tay vẫy một cái, để bọn hắn lui xuống.

"Vâng, vậy Thành Nhi trở về trước." Mặc Liên Thành nhàn nhạt nhìn Thái Hậu một chút, không nhanh không chậm đứng lên, liếc sang Khúc Đàn Nhi, không để ý tới, liền quay người hướng cửa bước ra.

Khúc Đàn Nhi cũng không chậm, cúi người hành lễ, rồi nhanh chóng cùng đi lên.

Chỉ là. . .

"Lúc rảnh rỗi đến thăm ai gia."

Thái Hậu buông một câu làm Khúc Đàn Nhi bước chân mất thăng bằng, suýt chút nữa té ngã, khó coi, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh trả lời: "Vâng, Đàn Nhi hiểu rồi, Đàn Nhi cáo lui."

Sau đó, chạy như bay đuổi theo Mặc Liên Thành.

Ra khỏi hoàng cung, hai người trên đường đi đều trầm mặc.

Xe ngựa dừng trước cửa Bát Vương Phủ, xuống xe, rồi đi vào cửa lớn Vương Phủ, kết quả, Mặc Liên Thành từ đầu đến cuối đều chưa từng rơi xuống nửa chữ, thẳng bước tới Sương Viện.

Khúc Đàn Nhi nhìn bóng lưng Mặc Liên Thành, cũng nhanh chân trở về Tuyết Viện.

Vừa bước vào cửa, nàng còn chưa kịp đứng vững, chợt thấy một lực kéo lại, sau đó, tâm tình vốn đã không tốt lại bị người ta làm như vậy, trực tiếp bộc phát: "Đáng chết, kẻ nào không có mắt thế" rồi im bặt quay sang, nhìn thấy một gương mặt thanh tú vô tội.

"Chủ tử, là nô tỳ." Kính Tâm cẩn thận trả lời.

Lại nhanh chóng buông ra, rồi nàng lùi về phía sau mấy bước, khoảng cách tuyệt đối an toàn.

"Có việc gì sao?" Khúc Đàn Nhi nghi hoặc.

"Chủ tử hôm nay muốn xuất phủ sao?"

"Không đi, ta vừa mới trở về." Khúc Đàn Nhi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không đúng: "Ta xuất phủ để làm gì? Lại đây xem vết thương của ta trước, lúc nãy tiến cung bị lão thái bà kia cho ăn hành "  

Con mẹ nó, không có thực lực đúng là chịu nhục thật. Đột nhiên nàng hiểu ra thuyết pháp của Nguyệt Lạp, có quyền thế cũng không tệ, chí ít sẽ không để cho người khác có thể đứng phía trước mình làm mưa làm gió.

"Chủ tử, hôm nay hình như lão thợ mộc đến Kinh Thành, chủ tử không đi tìm gặp thử sao?"

"Đến sao?" Khúc Đàn Nhi vui vẻ.

"Vâng."

"Lúc nào đến?"

"Chính là hôm nay."

"Vậy thì chúng ta đi thôi." Khúc Đàn Nhi chờ đợi điều này đã lâu như vậy, cuối cùng đến rồi! Nàng vốn đang ngồi lì ở đó, không đợi Kính Tâm trả lời, liền kéo nàng ta hướng cửa chính chạy.

"Nhưng chủ tử không phải vưa nói muốn xem vết thương. . ."

"Vừa mới là vừa mới, bây giờ là bây giờ." Có tin tức, Khúc Đàn Nhi cũng chẳng buồn nhớ đến vết thương.

Chỉ là. . .

Hai người mới vừa đi tới cửa chính Vương Phủ, bước chân còn chưa kịp vượt qua cửa, kết quả, để thị vệ cản lại, cung kính nói: "Vương Phi xin dừng bước."

"Làm sao?" Khúc Đàn Nhi hơi híp mắt, âm hiểm nhìn hai tên cản đường đang cúi đầu. Thấy thị vệ có chút bất an, không khỏi hít sâu một hơi, sắc mặt mới chậm rãi mà hoà hoãn lại.

Người ta cũng chỉ là người hầu, cũng có chỗ khó.

Khúc Đàn Nhi nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì xảy ra, ta không thể xuất phủ sao?"

"Vâng, Vương Gia có mệnh, Vương Phi không thể bước khỏi Vương Phủ nửa bước." Thị vệ cung kính trả lời.

Không thể xuất phủ nửa bước? Có cái gì sai sai, nếu như nàng nhớ không lầm thì trước đó một khắc, nàng mới vừa vặn từ bên ngoài trở về.

"Các ngươi liền không thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, coi như không nhìn thấy sao? Dù nói thế nào, ta vẫn là Bát Vương Phi. Vương Gia cũng sẽ không thật sự trách tội xuống." Khúc Đàn Nhi cũng không muốn lôi cái danh Vương Phi này ra dọa người, nhưng. . . Nàng nóng vội ah.

"Tiểu nhân không dám. Vương Gia nói, trừ phi là có lệnh của ngài, nếu không, ai tự thả Vương Phi ngài đi ra ngoài, người đó sẽ phải thu thập hành lý cút về nhà."

". . ." Khúc Đàn Nhi trầm mặc.

Quả nhiên, Mặc Liên Thành đủ hung ác.

"Vương Gia còn nói, nếu là tiểu nhân làm Vương Phi nổi giận, sẽ trừ nửa tháng bạc lương."

". . ." Khúc Đàn Nhi khóe miệng một trận co rúm, mí mắt cũng càng nhảy đến lợi hại.

Mặc Liên Thành cái tên xấu bụng kia, đúng là độc ác.

"Chủ tử, hay làchúng ta trở về đi." Kính Tâm cẩn thận từng li từng tí kéo nhẹ một chút góc áo Khúc Đàn Nhi.

"Không được." Khúc Đàn Nhi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Kính Tâm.

"Nhưng là chúng ta đứng ở đây cũng không phải là biện pháp tốt."

"Vậy em có cách gì sao?"

"Không có."

"Vậy thì im miệng, ta tự nghĩ biện pháp." Khúc Đàn Nhi để nàng ta một bên đợi, sau đó, ánh mắt lại chuyển hướng về phía hai người chặn gác ở cửa ngăn: "Các ngươi không sợ ta đi tìm Vương Gia đến trị các ngươi tội sao?"

"Tiểu nhân đáng chết, nếu như Vương Phi nhất định phải xuất phủ, thì cũng có thể du di được." Bọn thị vệ đột nhiên thay đổi thái độ, không kiên trì muốn ngăn các nàng nữa.

"Ừm, cái này còn tạm được." Khúc Đàn Nhi nghe xong, ngoài ý muốn, rất có cảm giác hài lòng. Thị vệ nói câu vừa rồi lại làm Khúc Đàn Nhi muốn giãn ra ý cười nhưng lại cứng lại bên miệng.

"Nhưng, xin Vương Phi đứng chờ ở đây một khắc, để tiểu môn đi trước xin tổng quản phái thị vệ khác đến thay thế tiểu môn."

". . ." Quạ đen bay qua, chửi thẳng ngớ ngẩn!

"Kính Tâm, chúng ta hồi viện." Khúc Đàn Nhi sắc mặt âm trầm, quay người cũng không quay đầu trở về Tuyết Viện.

"Chủ tử, không đi ra ngoài nữa sao?" Kính Tâm hơi nghi hoặc một chút.

"Nghĩ biện pháp khác." Khúc Đàn Nhi chỉ nói bốn chữ, đi càng nhanh hơn.  

 Hai người trở lại Tuyết Viện, hung hăng đem cửa phòng đóng lại.

Cuối cùng, Khúc Đàn Nhi cục tức trong ngực không giải tỏa được, lộp bộp lộp bộp mà phát tiết ra mắng chửi, "Kính Tâm, ngươi nói tên khốn kia có phải cố ý hay không cố ý, cấm ta xuất phủ sao? Hóa ra hắn. . . Em gái nhà hắn! Hỗn đản, là có ý gì chứ? Thật muốn đem ta đóng nguyên trong phủ hay sao?"

"Chủ tử, uống chén trà bớt giận." Kính Tâm nhanh chóng đem chén trà tới.

Khúc Đàn Nhi tiện tay nhận lấy trà, ngửa đầu một uống sạch một hơi.

"Chủ tử có đói không, ăn miếng điểm tâm cho đỡ xót ruột." Kính Tâm nói xong, lại bưng đĩa đến, đưa tới trước mặt Khúc Đàn Nhi, để ngay tầm với của nàng, đưa tay là có thể cầm lấy.

Khúc Đàn Nhi cũng không đẩy ra, đưa tay cầm một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, thuận thế hướng trên ghế nằm dựa vào, chỉ là, thân thể mới vừa chạm vào bên dưới, khuôn mặt nhỏ chợt nhăn lại, nói: "Kính Tâm, đi đem thuốc trị thương tới đây."

"Chủ tử có phải không thoải mái ở đâu không?"

"Tay muốn đứt ra rồi. . ."

Một lần nữa đem vết thương băng bó một chút, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Nhưng xuất phủ, vấn đề vẫn còn khốn nhiễu nàng.

Thế là, một khắc đồng hồ sau.

"Kính Tâm, xung quanh có ai không?" Khúc Đàn Nhi quét mắt một vòng trên vách tường, lại dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, chỉ còn biện pháp cuối cùng này thôi.

"Không có." Kính Tâm cũng tỏ ra vô cùng cẩn thận.

"Ừm, lát nữa em giữ lấy cái thang này, ta muốn trèo lên đó."

"Nhưng mà, cái thang này có được không? Nô tỳ sợ. . ."

"Sợ cái gì, đây là tự ta làm, em còn không tin được sao?" Khúc Đàn Nhi đối với đồ mình tự làm ra, tự nhiên mười phần hiểu rõ.

"Nhưng là cái thang này trông hơi. . ."

"Không thì em thử lên thay ta xem? Đảm bảo sẽ không té, lên đi?" Khúc Đàn Nhi lông mày nhướn lên, chờ nàng hành động.

Kính Tâm mãnh mẽ lắc đầu, im miệng không nói gì.

Khúc Đàn Nhi cũng không đợi nàng phản ứng, trực tiếp hướng cây thang trèo lên.

Vốn cho rằng tường không cao, nhưng lúc trèo lên, nhìn xuống dưới đất, hai chân đều bắt đầu có chút run rẩy, bởi vì nhìn từ trên xuống rất khác so với nhìn từ dưới lên.

Vốn cho là mình làm cây thang rất ổn, kết quả, đi lên mới phát hiện, hóa ra cái cái thang mình tự cho là ổn hiện tại đang lung lay muốn lắc.

"Chủ tử, cô làm sao tự nhiên dừng lại vậy?"

"Ừm." Nàng cũng muốn leo tiếp, nhưng, cây thang lắc đến lợi hại, nàng cũng hơi sợ, nhưng mà đã quyết vẫn phải leo lên tiếp.

"Chủ tử. . ."

"Tốt, ta đi lên thôi."

Chỉ là. . .

"Bát tẩu đang làm gì vậy?" Cách bên tường không xa xuất hiện một thân ảnh đừng xem các nàng từ lúc đến, ánh mắt chưa từng rời đi. Mà hắn đứng lâu như vậy, thế mà không bị phát hiện, hắn ta đều cảm thấy. . . Bản thân thật sự không có cảm giác sao?

". . ." Khúc Đàn Nhi âm thầm nhíu mày.

"Thập Tứ Vương Gia?" Kính Tâm quay đầu theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy Mặc Tĩnh Hiên đang đi tới.

"Ta nghe nói Bát tẩu cùng Bát ca vừa mới từ trong cung trở về, cho nên đặc biệt mà tới xem một chút, nhưng mà Bát tẩu, trên tường có phải có bảo vật gì, hay là có cái gì đồ chơi hay vậy?" Mặc Tĩnh Hiên cười khẽ đi tới, hơi ngẩng đầu, che giấu thú vị trong mắt, thay đổi một mặt tò mò nhìn chằm chằm hướng trên tường.

"Ồ, không có, Thái Hậu nói, ta xương cốt quá yếu, để tăng cường rèn luyện một chút, cho nên. . . Liền bò lên, lại bò xuống đi, ha ha." Khúc Đàn Nhi cười khan một tiếng.

Hắn không nói ra, vậy thì nàng liền giả ngu. Người nào thua là thiệt. . .  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện