Chương 116: Nàng cản đường Bản Vương (3)
Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)
"Nàng vừa rồi có vẻ rất cao hứng nhỉ?" Mặc Liên Thành chậm rãi nói một câu, lúc hỏi, ánh mắt kia chăm chú nhìn vào mắt Khúc Đàn Nhi, như muốn xuyên thấu qua ánh mắt của nàng, thấy rõ được nội tâm của nàng. Nhìn thấy Thập Tứ Đệ đến, nàng vui thế sao? Cùng hắn ở chung một chỗ vẽ tranh, thì khó chịu như vậy?
Tâm tình có một sự khó chịu không tên, một loại tâm tình xa lạ trong chốc lát xông lên đỉnh đầu.
Ê ẩm, chua chát, có chút khó chịu. . .
Khúc Đàn Nhi khóe miệng co rút.
Đối với câu hỏi không đầu không cuối này của Mặc Liên Thành, không hiểu hắn muốn hỏi cái gì, nàng thật. . . Khó trả lời. Nhưng nếu mà nói thì, vừa rồi nàng nhìn thấy Thập Tứ Vương Gia tiến đến, đúng thật là cao hứng, bởi vì nàng nghĩ đến một biện pháp có thể xuất phủ rồi.
"Vương Gia, may mắn có thể thay ngài mài mực, Đàn Nhi đương nhiên là rất vui rồi." Khúc Đàn Nhi tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn, hướng về phía Mặc Liên Thành uyển chuyển cười một tiếng, một câu ngọt ngào nói đến mặt không đỏ, tức giận cũng không thở, thản nhiên như không. Chỉ mỗi tội trong lòng âm thầm sắp nôn, nổi da gà hết cả rồi.
Không ai không thích nghe lời nịnh nọt, Mặc Liên Thành cũng không phải ngoại lệ đúng không?
Mặc Liên Thành chậm rãi thu mắt lại, "Ồ, nàng thật sự nghĩ như vậy a?"
"Đúng vậy."
"Ừm. . ." Lập tức, hắn im lặng không nói chuyện.
Nàng không thích hắn, từ lúc bắt đầu hắn đã hiểu.
Còn một điều nữa, hắn hận bản thân vì quá mức hiểu rõ chuyện đó, cho nên. . .
Mặc Liên Thành chậm rãi ngả ra tựa vào ghế dựa, giống như rã rời mệt mỏi nhắm hai mắt lại, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, bình tĩnh như nước, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Mất một lúc, khóe miệng của hắn câu lên, cười yếu ớt vân đạm phong khinh như thường ngày, mắt phượng mở ra, đem bức vẽ vừa hỏng chuyển qua một bên, lấy một tờ giấy mở, tinh tế phác hoạ, lại một lần nữa bắt đầu vẽ. . .
"Tiếp tục mài mực." Mặc Liên Thành bình tĩnh nói một câu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán vào bức họa phía dưới.
Khúc Đàn Nhi cũng vẫn dáng vẻ bình tĩnh, tiếp tục động tác mài mực vừa mới dừng lại.
Mặc Tĩnh Hiên đang ngồi một bên, cũng chậm rãi thưởng thức trà và điểm tâm Kính Tâm mang tới.
"Có việc gì sao?" Mặc Liên Thành ngước mắt nhìn Mặc Tĩnh Hiên, nhàn nhạt mở miệng.
"Việc lớn thì không có, chỉ có một việc nhỏ thôi."
"Ồ."
"Đại Vương huynh có dự định gì chăng." Mặc Tĩnh Hiên chỉ nhìn qua Khúc Đàn Nhi một chút, cũng không do dự, trực tiếp nói.
"Ừm."
"Bát ca, huynh định làm như thế nào?"
"Đệ nói xem?"
"Ta không biết, nhưng Nhị Vương Huynh bên kia cũng không có nhàn rỗi, xem ra bọn họ cũng đang cấp bách lắm rồi." Mặc Tĩnh Hiên nhún nhún vai, tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ.
Khúc Đàn Nhi bộ dạng phục tùng cụp mắt, tỏ vẻ như bất đắc dĩ, lại tiếp tục mài mực. Cảm giác những chuyện bọn hắn đang nói tới lúc này, tựa như cố ý nói trước mặt nàng, loại cảm giác đó thật sự làm người ta rất không thoải mái.
Lúc này, Mặc Liên Thành lạnh nhạt trả lời: "Tùy bọn họ a, vị trí Thái Tử này ngồi cũng không được đi."
"Vậy Bát ca thì sao?"
"Nàng nói xem?" Mặc Liên Thành hỏi lại, chỉ là, lần này người được hỏi không phải Mặc Tĩnh Hiên, mà là người đang đứng lặng lẽ một bên, Khúc Đàn Nhi.
"Bát tẩu nói xem vị trí Thái Tử này cuối cùng sẽ là ai ngồi lên đây." Mặc Tĩnh Hiên cũng đem lực chú ý toàn bộ đặt trên người Khúc Đàn Nhi, tựa như cũng muốn nghe ý kiến của nàng.
"Không biết." Khúc Đàn Nhi cười nhàn nhạt trả lời.
Nàng choáng, hỏi nàng vấn đề này thì nàng biết hỏi ai?
Họ coi nàng là Thần hay sao? Bọn hắn căn bản là đang thử thăm dò phản ứng của nàng?
Nghĩ kỹ một chút thì thấy đúng thật tên Mặc Liên Thành này. . . Rất không có khả năng sẽ tin nàng.