Chương 164-165: Bát ca đang tức giận
Editor: Hằng Dâu (@ HangDau522)
Mặc Tĩnh Hiên ngượng ngùng cười cười, "Bát ca, vừa rồi. . ."
Mặc Liên Thành lại không buồn để ý đến hắn hắn, trực tiếp nói với Khúc Đàn Nhi.
"Không biết cưỡi ngựa thì đừng cưỡi, không có việc gì thì trở về phòng đi." Mặc Liên Thành lạnh lùng nói, không nhìn Khúc Đàn Nhi, phất tay áo dài một cái, quay người nhanh chân đi rời đi.
Mà tại chỗ này, cả đám người thất thần chẳng chút phản ứng, chẳng ai có thể hiểu, càng không biết được tại sao tự nhiên tên Mặc Liên Thành kia lại tức giận như vậy.
"Bát ca đang tức giận đó à?" Mặc Tĩnh Hiên cũng hồ đồ.
Khúc Đàn Nhi mê mang nhún nhún vai, nàng cũng không biết rõ tình huống này là gì nữa.
Sau đó, mặc kệ Mặc Liên Thành nói gì, nàng cũng sẽ trực tiếp về Tuyết Viện nghỉ khỏe, đỡ mất công để Mặc Phượng Dương lại nhiều chuyện ép chết nàng nữa.
Trên đường trở về, nàng có chút buồn bực.
Đột nhiên, Khúc Đàn Nhi quay đầu liếc liếc mắt buồn bực, nhìn Kính Tâm vẫn không nói gì nãy giờ.
"Kính Tâm, cái tên Tiêu Ly đi theo em đâu rồi?" Khúc Đàn Nhi cười trêu ghẹo một câu.
Tất nhiên, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ. . .
Kính Tâm nghe xong, gương mặt thanh tú đỏ bừng, "Chủ tử, việc không phải như cô nghĩ đâu. Tiêu công tử, chỉ là đến báo ân. Nhớ lần đầu chúng ta xuất phủ không, lúc trên đường trở lại phủ. . ." Sau đó, Kính Tâm đem chân tướng nói ra, thì ra là người đàn ông mà hai người cứu lần đó chính là Tiêu Ly.
Lúc ấy Tiêu Ly có nhìn thấy Kính Tâm trước khi hôn mê, cho nên còn nhớ rõ.
Khúc Đàn Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
"Khó trách, ta vẫn cảm thấy hắn quen mặt."
"Đúng vậy, lúc gặp lại hắn chúng ta một mực phủ nhận, cho nên hắn mới phải tiến vào Bát Vương Phủ để chứng thực." Kính Tâm là lúc Tiêu Ly lấy ra một cái cây trâm, mới nhớ tới, "Em nói cho hắn người cứu hắn không phải ta, mà là tiểu thư đó."
"Ặc! Em đùa đấy à. Rõ ràng là em cứu."
Khúc Đàn Nhi cũng không muốn cướp công, tiền thuốc men là Kính Tâm trả.
Kính Tâm biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, cũng không muốn tranh cãi với nàng vấn đề này nữa, trong lòng tự biết cái gì quan trọng.
Nên rốt cục là ai cứu? Tất nhiên là chủ tử cứu chứ. Thân là nô tỳ, chỉ biết nghe lệnh của chủ tử. Nếu lúc ấy chủ tử nói không cứu thì nàng cũng sẽ không dám nhiều chuyện. Tuy nhiên dược phí, là chủ tử dùng cây trâm trên đầu nàng trả, nhưng cũng không thể nói đó là cái gì to tát.
Hôm sau, Tuyết Viện.
Khúc Đàn Nhi chính mình cũng có chút hoài nghi, nàng có phải đặc biệt có duyên với người gặp nạ hay không.
Hai lần trước cứu là nam, lần này đổi thành phụ nữ rồi.
Nhớ tới đêm qua, có một người rơi vào Tuyết Viện. . . Rõ ràng tường viện trong phủ rất cao, đối với người bình thường như nàng, không thể bay tới bay lui như các đại hiệp kia, quả thực là cực kỳ khó. Người ta bị thương nặng mà tùy tiện một cái đã nhảy vào được rồi, haiz, nếu nàng có bản lãnh này từ lúc ở Khúc Phủ đã chạy trốn được rồi.
"Kính Tâm, em thấy chúng ta quá may mắn, hay quá xui xẻo đây?" Khúc Đàn Nhi nâng cằm lên, hai mắt nhìn xa xa nơi tường cao, ánh mắt có chút mơ màng.
"Nô tỳ không biết." Kính Tâm cúi đầu, có vẻ cũng không trả lời được.
"Cái cô Thị Tuyết mà nói là nghĩa muội của Mặc Liên Thành hả?"
"Nô tỳ cũng nghe Chu quản gia nói qua Vương Gia có một nghĩa muội là Thị Tuyết, mặc dù nói là nghĩa muội, nhưng cũng là thị vệ thân cận của Vương Gia, chỉ là nàng ta cũng không thường trong phủ."
"Vậy ngươi nói, bây giờ nên làm gì?" Bây giờ muội muội mọc lên như nấm. . . Đến nữ thị vệ đều không buông tha?
"Nô tỳ cũng không biết."
"Không biết thì đem nàng đưa về Sương Viện đã. . ."
"Đưa người nào về Sương Viện đi?" Mặc Tĩnh Hiên vừa bước vào Tuyết Viện đến, liền nghe được câu đó của Khúc Đàn Nhi.
"Không có gì." Khúc Đàn Nhi giương mắt quét xuống nhìn hắn, lại tiếp tục ngẩn người, Mặc Tĩnh Hiên ngồi vào đối diện nàng, cũng không để ý lắm. Chỉ là, một lúc sau, bị người ta nhìn chằm chằm quá lâu, cho dù ngồi đối diện là một đại soái ca cũng sẽ rất khó chịu. Thế là, nàng bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: "Nhìn cẩn thận không rơi mắt ra ngoài đó?"
"Khụ. . ."
Mặc Tĩnh Hiên giật mình, ho nhẹ một tiếng, lập tức thu tầm mắt lại, không dám nhìn Khúc Đàn Nhi thêm nữa.
Tuấn mỹ trên mặt cũng trở nên hơi xấu hổ. . .
Khúc Đàn Nhi giật nhẹ khóe miệng, lười phản ứng.
Hôm qua hắn hỏi có thể thường xuyên đến Tuyết Viện không, không nghĩ là mới qua một đêm, hắn liền đến thật, đúng là biết tận dụng mà. Đáng tiếc, Nguyệt Lạp hiện không có ở đó. Nói là giúp Mặc Tĩnh Hiên bắc cầu, cũng chỉ là nàng tiện miệng nói vậy thôi.
Duyên phận này đúng là tìm người tốt.
Ví dụ như, hắn đường đường là Vương Gia, ngọc thụ lâm phong, nếu thật có lòng, căn bản không cần nàng xuất mã, đúng không?
"Bát tẩu đang suy nghĩ gì vậy."
"Việc gì sao." Thật là rất nhớ việc của ngươi và Nguyệt Lạp đó. Haiz.
"Suy nghĩ gì, nói đệ nghe một chút, đệ giúp tẩu phân giải phân giải."
"Ngài có việc gì sao?" Khúc Đàn Nhi liếc mắt nhìn hắn, không cần giả vờ dịu dàng gì, dù sao lúc ở trước mặt Mặc Tĩnh Hiên đã sớm lộ ra rồi, cũng vứt hình tượng lâu lắm rồi.
"Bát ca sắc mặt có chút khó coi." Mặc Tĩnh Hiên nhỏ giọng nói.
"Ồ." Liên quan đến nàng chắc?
"Từ lúc ở chuồng ngựa trở về, sắc mặt không tốt lắm."
"Ừm?" Đúng là giận lâu, qua hẳn một đêm, cũng quá bền bỉ đi.
"Bát tẩu không cảm thấy có gì không ổn sao?"
"Không."
"Bát tẩu nghiêm túc suy nghĩ một chút xem."
"Không muốn động não." Nói đùa, Mặc Liên Thành vui hay buồn thì liên qua gì đến nàng.
Mặc Tĩnh Hiên đảo mắt, thăm dò hỏi: "Bát tẩu thích Bát ca sao?"
"Ta hiện tại là Bát Vương Phi." Khúc Đàn Nhi đến cổ đại hai năm, rành nhất là trò đánh trống lảng.
"Bát ca đối với Bát tẩu có chút không giống, nếu không, hôm qua. . ."
"Thị Tuyết bái kiến Thập Tứ Vương Gia."
Mặc Tĩnh Hiên mới nói được nửa câu, còn chưa nói đến việc chính đã bị một giọng nữ lạnh lùng cắt đứt.
Lúc này, từ thiên phòng bước ra một cô gái áo lam, mang theo bội kiếm, tư thế hiên ngang, giống giọng của nàng vậy, làm cho người ta cảm thấy lành lạnh. Nàng đi ra, hướng Mặc Tĩnh Hiên chào hỏi, lại chuyển hướng Khúc Đàn Nhi, cung kính nói: "Thị Tuyết bái kiến Vương Phi."
Lời nói mặc dù lộ ra cung kính, nhưng lại không cúi người. Thân phận, hiển nhiên không thấp.
Nếu nàng thật sự là nghĩa muội của Mặc Liên Thành, ngược lại là không cần hành lễ.
"Thị Tuyết, tại sao cô lại ở đây?" Mặc Tĩnh Hiên đã gặp Thị Tuyết một lần, lập tức cười đứng dậy, tự nhiên kéo tay nàng vào gần hắn.
"Vâng." Thị Tuyết hơi nhíu mày, nhưng nhịn xuống, không vung ra.
"Thập Tứ Vương Đệ, đề nghị trước tiên buông tay ra rồi nói." Khúc Đàn Nhi thấy Thị Tuyết có vẻ bị thương, hảo tâm nhắc nhở Mặc Tĩnh Hiên, dù sao người ta cũng là con gái, bị hắn kéo cánh tay như vậy.
"Thị Tuyết, cô bị thương sao?" Mặc Tĩnh Hiên giật mình, vội vội vàng vàng vén ống tay Thị Tuyết lên muốn xem rõ ngọn ngành.
"Thị Tuyết không có việc gì." Thị Tuyết nhanh chóng lui về sau, né tránh hành động của Mặc Tĩnh Hiên.
"Ta phải xem vết thương của cô trước, không được, vẫn là để đại phu đến xem ta mới yên tâm." Mặc Tĩnh Hiên sốt ruột, không để ý được nhiều, lôi kéo Thị Tuyết rời đi, cũng không nhớ rằng ở đây còn có những ai.