Chương 194: Quỷ Trảo trả lời

Khò… khò… khò…

Mọi người thoáng một cái cứng đờ như bức tượng điêu khắc. Bên tai là văng vẳng tiếng ngáy tràn ngập tiết tấu của Đường Thiên, chừng có thể nghe rõ. Chính giữa trường là gã Đường Thiên ngửa mặt ngủ say, miệng há hốc, bên mép chảy nước miếng.

Hạ An như bức tượng đất nung, vẫn không nhúc nhích, trước ngực của gã, năm cái lỗ xuyên qua trông đáng sợ đến cực điểm. Mắt gã trợn trừng, khí tức không còn.

Thần sắc Quỷ Trảo hờ hững đứng đó, con ngươi xám trắng, so với ngày xưa thêm được một tia lợi hại, tựa như vết đao rỉ loang lổ được lau tầng gỉ sắt bên ngoài lộ ra sự sắc bén bên trong.

Lão quay người đi về chỗ Đường Thiên, bịch, tiếng Hạ An ngã xuống đất ở sau lưng vang đến.

Bước chân Quỷ Trảo không dừng lại, khuôn mặt bình tĩnh, nội tâm sôi trào không ngớt. Hình ảnh, màu sắc bầu trời năm xưa còn chưa tàn lụi… Lời thề trong gió ngày xưa còn văng vẳng bên tai... Ngươi còn phải cố gắng sống sót... Ngươi còn cần cố hết sức chiến đấu...

Quỷ Trảo, ngươi có bằng lòng hay không?

Dù là ngươi không trọn vẹn không đồng đều, dù là ngươi đã chậm chạp tuổi già, dù là hết thảy đều như hoa trong gương, trăng trong nước mơ hồ không rõ, xa xôi không thể chạm, dù là kết quả là công dã tràng?

Quỷ Trảo, ngươi nói đi, ngươi có bằng lòng hay không? Ngươi nói... Ngươi nói đi... Ngươi lớn tiếng nói đi...

Đối với bầu trời bao la trong trí nhớ của ngươi, đối với mặt đất chôn dấu ngươi, đối với cái tâm phẳng lặng như đã chết, cái tâm tàn khuyết không trọn vẹn của ngươi.

-- lớn tiếng nói đi!

Quỷ Trảo từng bước hướng tới chỗ Đường Thiên, lồng ngực như có luồng hỏa diễm thiêu đốt. Lồng ngực như bị nung làm lão cảm nhận hô hấp có chút khó khăn, không, chính mình làm sao có thể hô hấp? Quỷ Trảo giật giật khuôn mặt cứng ngắc, có điều, loại cảm giác này, thật sự là mỹ hảo a!

Ta còn sống...

Thật sự còn sống...

Lão bỗng dưng đứng lại, sau lưng lão gió cuồn cuộn bốc lên, vang dội bốn phía.

Hai chữ khản đặc, cứng nhắc kích động khí lưu bốn phía, kiên quyết giống như chiến thư truyền lên bầu trời, truyền xuống đất mẹ, truyền vào từng ngõ ngách hẻo lánh trong lòng mình.

"Đến đây!"

Lão không để ý đến ánh mắt người bên ngoài rung động, lão không để ý đến dư âm lượn lờ trong gió cái, hỏa diễm kích động phút chốc bình tĩnh lại. Lão lại tiếp tục bước đi.

Quỷ Trảo, cuộc chiến của ngươi đã bắt đầu.

Ngươi sợ hãi sao? Sợ hãi sao? Nhát gan sao? Im lặng không nói gì, bên trong cơ thể chỉ là một mảng tĩnh mịch. Quỷ Trảo đi đến bên cạnh Đường Thiên. Lão quay người, nhìn toàn trường xung quanh. Ánh mắt lạnh thấu xương chính là rượu mạnh tràn trên lưỡi đao, giống như năm xưa chấn nhiếp quần hùng.

Lão nhắm mắt lại, lông mày buông xuống, hàn đao được tra vào vỏ.

Trong trường vậy mà vang lên thanh âm hơi thở phào nhẹ nhõm. Quỷ Trảo gây áp lực quá lớn, luồng áp lực vô hình, thậm chí như thực chất ép tới làm trong lòng mỗi người bọn họ đều hơi chút không thở nổi.

Võ Hầu, Minh Hầu và hai vị trưởng lão, sắc mặt như thường, nhưng trong lòng đều hoảng sợ.

Võ kỹ cấp Đại sư!

Vừa rồi cái ông lão khô gầy kia chắc chắn là võ kỹ cấp Đại sư. Hai người Võ Hầu và Minh Hầu đều là võ giả cấp Thiên lộ, mà thực lực hai vị trưởng lão càng thêm thâm bất khả trắc, nhưng ngay cả như vậy, bốn người vẫn không có người nào luyện thành võ kỹ cấp Đại sư.

Võ kỹ cấp Đại sư, thiên phú và chăm chỉ thiếu một thứ cũng không được, bởi vậy luyện thành võ kỹ cấp Đại sư người, ít càng thêm ít. Bất kỳ ai có thể luyện thành võ kỹ cấp Đại sư đều là thiên tài trong thiên tài. "Nhìn có vẻ hơi giống Hỏa Liêm Quỷ Trảo trong Quang Minh võ hội phải không?" Vân trưởng lão hạ giọng hỏi Lâm trưởng lão.

Lâm trưởng lão vốn là sau khi gật đầu xong lại lắc đầu: "Thoạt nhìn thì rất giống. Có điều, Hỏa Liêm Quỷ Trảo ở Quang Minh võ hội được xếp thứ ba trong món trảo công ngũ giai, ngươi cảm thấy cái này giống trảo công ngũ giai sao?"

"Không giống!" Vân trưởng lão quả quyết mà lắc đầu: "Trảo công ngũ giai tuyệt đối không thể có uy lực như vậy! Dù là Quỷ Trảo đích thân đến, cũng tuyệt đối không có khả năng dùng võ kỹ ngũ giai đến mức này!"

"Ừ, ta cũng hiểu là không giống." Lâm trưởng lão thấp giọng nói: "Cái môn trảo công này tối thiểu là cấp sáu, ta hoài nghi thậm chí có khả năng cấp bảy, nhưng tuyệt đối không thể là cấp năm, ta không tin Quang Minh võ hội sẽ phạm sai lầm như vậy."

"Cái tên cầm sáo đồng đấy, ta cảm giác, cảm thấy đã gặp ở đâu đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra." Ánh mắt Vân trưởng lão thỉnh thoảng lại liếc về phía Ma Địch.

"Ngươi không nói thì không để ý, vừa nói ta hình như cũng có chút ấn tượng." Sắc mặt Lâm trưởng lão ngưng trọng: "Như vậy xem ra, hồn tướng cầm sáo đồng, hẳn cũng không phải hạng người vô danh."

"Cái khung cơ quan võ giáp kia hẳn là võ giáp Thanh Đồng của binh đoàn Nam Thập Tự, bọn họ vậy mà có thể lấy được vật như vậy, thủ đoạn thật sự là thông thiên, bối cảnh rất sâu đó." Vân trưởng lão sinh lòng đồng cảm, lão đột nhiên cảm giác vấn đề có chút khó giải quyết.

Bên trong Hắc Hồn phe phái quá nhiều, so với Quang Minh võ hội càng thêm khuếch trườn. Có rất nhiều phe phái ẩn giấu, mà ngay cả người bên trong Hắc Hồn nhiều khi cũng không rõ ràng. Hắc Hồn ngư long hỗn tạp, lai lịch hết sức phức tạp, cạnh tranh bên trong kịch liệt hơn xa so với bên ngoài. Cái đó có quan hệ tới ý nghĩa sinh tồn của Hắc Hồn, Hắc Hồn tôn trọng cạnh tranh, sovới Quang Minh võ hội càng tôn trọng. Hơn nữa lịch sử Hắc Hồn đã lâu vô cùng, trải qua thời gian dài, Hắc Hồn càng thêm nhiều bóng dáng tồn tại trong bóng tối.

Chỉ có nơi hẻo lánh vắng vẻ như Thiên Hưng quần tinh, Hắc Hồn mới có thể trút xuống tâm lực, bắt nó coi như một cái cấp thấp căn cứ.

Lực ảnh hưởng của Hắc Hồn lớn trong thế giới bóng tối ngầm. Bọn họ thông qua từng mạng lưới khổng lồ mà vô hình, cướp lấy tài phú kinh người, thân ảnh của bọn họ đều mơ hồ có thể thấy được trong lịch sử các sự kiện lớn.

Tổ chức của bọn họ nhìn như rời rạc, trên thực tế lại nghiêm mật dị thường.

Đây cũng là vì sao bọn họ có thể chống lại Quang Minh võ hội, vì sao có thể tồn tại qua những năm tháng buồn chán như vậy. Không ai biết tổng bộ Hắc Hồn ở đâu, không có ai biết nhân vật trọng yếu của Hắc Hồn là ai. Bản thân Hắc Hồn chính là tầng tầng sương mù.

Địa bàn thực tế đối với Hắc Hồn không có ý nghĩa quá lớn. Dù là căn cứ như quần tinh Thiên Hưng bị đối thủ phát hiện thì tổn thất cũng ít ỏi. Đối với các trưởng lão mà nói, tổn thất càng ít chỗ đứng càng cao, biết được càng nhiều thì lại càng thêm kiêng kỵ và cẩn thận với thế giới này.

Hại vị trưởng lão không hiểu rõ ràng lại lịch của Đường Thiên nên càng cẩn thận.

Bọn họ hiểu rất rõ về Hắc Hồn, và hiểu rõ thế giới này lớn như thế nào. Bọn họ đến đây là vì nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ thì bọn họ được thù lao là điểm tích lũy. Nếu không phải thù lao của nhiệm vụ nào không tệ, lại không có gì nguy hiểm thì ai thèm đến cái xó xỉnh chả ai biết đến này.

Cho dù là quần tinh Thiên Hưng bị hủy diệt thì cùng lắm là nhiệm vụ thất bại mà thôi, không đáng để đắc tội với một kẻ có bối cảnh thâm sâu. Bởi vì ý nghĩa chiến đấu thường được nói ư? Bọn họ không thích chiến đấu.

“Cứ chờ đợi thôi!” Lâm trưởng lão vô cùng cẩn thận, tuổi của gã không còn nhỏ nên rất kiên nhẫn.

“Được!” Vân trưởng lão cũng đồng ý. Chuyện hại người lo lắng nhất chính là đối phương có địch ý với Hắc Hồn, nếu vậy thì không cách nào tránh khỏi việc phát sinh xung đột.

Đến tuổi này của bọn họ, muốn tăng thực lực là vô cùng khó khăn. Bọn họ đến đây chẳng qua là không còn lý tưởng, chiến đấu với bọn họ mà nói chính là nên tránh được thì tránh.

Võ kỹ cấp đại sư của Quỷ Trảo vừa rồi đã làm bọn họ kinh sợ.

Hai vị trưởng lão danh phận tôn quý đều thành thành thật thật đứng một bên… những kẻ khác một tiếng cũng chẳng dám phun ra.

Hoàn cảnh thật sự rất quái dị.

Ba gã hồn tướng canh chừng cho Đường Thiên, một đám người khác thì cẩn thận đứng một bên, mà nhân vật chính Đường Thiên lại ngáy khò khò, ngủ cực kỳ say. Mọi người vẫn phải chịu đựng tiếng ngáy không ngừng nghỉ của Đường Thiên.

Tiểu cô nương mở to đôi mắt, gần như không tin vào mắt của mình. Cảnh tượng trước mắt vượt qua trí tưởng tượng của cô. Ngay sau đó, ánh mắt của cô bé nhìn về phía Đường Thiên đầy cuồng nhiệt và sùng bái. Quá mức đẹp trai mà!

Thật khí phách nha!

Làm người phải thế này, đây mới chính là cuộc sống!

Cô bé đã hoàn toàn quên mất những điều Đường Thiên đã dạy trước kia. Đường Thiên trước mặt đã cho cô một bài học sinh động, và Đường Thiên lập tức trở thành thần tượng trong suy nghĩ của cô bé.

Đây chính là cường giả, vượt qua lão sư quả thật là một ý tưởng xa xỉ! Đến bao giờ thì mình mới có thể đạt được như lão sư đây?

Không ngờ mình lại tìm được một vị lão sư lợi hại như vậy, tiểu cô nương đắc ý trong lòng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Khi Đường Thiên mở mắt, bầu trời xanh thẳm được thu vào trong mắt. Các loại mệt nhọc đều tan biến, cả người tràn ngập tinh lực.

Bộp, hắn búng người một cái đã nhảy dựng lên, giơ cao cánh tay rồi hô to như thường lệ: “Oa ha ha! Một ngày mới, thiếu niên như thần, hừng hực chí hướng!”

Mọi người đều đồng loạt hóa đá, trợn mắt há mồm.

Đường Thiên vừa tỉnh ngủ đã hoàn toàn quên mất trước khi ngủ mình đã làm gì. Lúc này hắn tràn đầy tinh lực, chiến ý dâng trào. Chỉ là đầu óc còn chút mơ hồ về chuyện chuyên tâm tu luyện.

Khi hắn phát hiện ra ba người Quỷ Trảo thì hai mắt tỏa sáng: “A ha! Các ngươi cũng ở đây à? Đi nào, tu luyện một chút đi! Oa ha ha! Hôm nay nhất định phải đem đống đồng nát sắt vụt này xử lý sạch sẽ. Sao rồi, bị dọa rồi phải không! Thiếu niên như thần chính là ở chỗ tràn ngập nhiệt tình này đấy.”

“Này, làm phiền ngươi quan sát xung quanh một chút!” Binh nhắc nhở.

“Xung quanh?” Đường Thiên sửng sốt, cái đầu chuyển động. Người đông nghìn nghịt, toàn là những gương mặt xa lạ. Hắn nhất thời chột dạ, hắn kéo Binh qua, thấp giọng hỏi: “Này đại thúc, gần đây chúng ta có nợ tiền bạc gì không? Bọn họ sao lại nhìn chúng ta như vậy? Muốn đánh nhau hả, có vẻ hơi nhiều người đó!”

Vẻ mặt Binh cổ quái nhìn Đường Thiên: “Sự việc trước nghi ngủ ngươi không nhớ chút nào sao?” “Trước khi ngủ?” Đường Thiên nhíu mày, khổ sở suy nghĩ: “Hình như là có ăn cái gì đó, ta nhớ là ăn rất đã miệng nha. Nhưng mà trước khi ngủ không phải là chỉ ăn thôi sao? Không lẽ ta đã ăn hết đồ ăn của bọn họ? Sau đó bọn họ đói bụng? Bọn họ cũng keo kiệt quá đi, một chút đồ ăn thôi mà…”

Thanh âm của hắn càng ngày càng yếu, chợt yếu ớt nói: “Bằng không chúng ta đưa ra ít tiền mua đồ ăn cho bọn họ được không? Không thể ăn no quả thật đáng thương?”

Binh: “…” Ma Địch ấm giọng nhắc nhở Đường Thiên: “Chúng ta đã đến phủ Võ Hầu rồi.”

“Phủ Võ Hầu! Đúng đúng đúng, là phủ Võ Hầu!” Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng, lướt qua đoàn người rậm rạp, tràn ngập tán thán nói: “Oa! Phủ Võ Hầu thật nhiều người nha! A a, ta hiểu rồi! Điều này thật dễ hiểu! Bọn họ chính là đến đón chúng ta! Ấy dà, Võ hầu thật quá nhiệt tình, quá khách khí mà, sư hưng động chúng như vậy, thật ngái quá đi!”

Khóe mắt Ma Địch run rẩy, không nhịn được sửa lại: “Là hưng sư động chúng…” Nói xong Ma Địch liền hối hận, thật mất mặt.

“Á á, là hưng sư động chúng!” Đường Thiên rất biết nghe lời đúng. Trên mặt hắn cười tươi như hoa. Trường diện này, quy cách này vừa nhìn đã biết chính là đãi ngộ cao nhất rồi. Trong lòng thiếu niên đắc ý vạn phần. vô cùng anh tuấn phất tay với mọi người, gửi lời cảm ơn: “Mọi người cực khổ rồi!”

Mọi người: “…”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện