Chương 588: Linh diễm
Đường Thiên cảm thấy đau đớn đến cực điểm, trong cơ thể mỗi một mạch máu đều phảng phất muốn bạo liệt, đồng thời còn kèm theo cảm giác thiêu cháy cường liệt.
Chính mình có phải là đang bốc khói hay không?
Đường Thiên trong óc toát ra một ý niệm không ý nghĩa như thế, hắn bị chính mình chọc cười rồi, hắn mới nhếch khóe miệng muốn cười, nhưng mà so với khóc còn khó coi hơn.
Bên trong Song tử lô, biển máu mênh mông vô biên, rít gào bốc lên những cơn sóng lớn màu đỏ yêu dị, phun ra nuốt vào ánh lửa.
Biển máu tỏa ra áp lực cường đại, đem năng lượng hải ép về một góc, áp súc thành một đoàn nhỏ.
Biển máu mỗi một lần phun ra nuốt vào ánh lửa, đều sẽ phun ra một chùm mảnh nhỏ màu đen, trong nháy mắt, màu đen toái mang, liền trải rộng biển máu, hóa thành sương đen vô biên vô hạn. Những mảnh nhỏ màu đen này là pháp tắc ẩn chứa bên trong Ma quỷ hỏa, đại biểu cho mặt dục vọng hắc ám pháp tắc.
Sương đen cuồn cuộn, gào rít giận dữ không ngừng, chúng kịch liệt co rút, một lát sau hóa thành một vị ma quỷ hình dạng cổ quái, lạnh lùng mà đứng. Thân người nhỏ gầy do vô số ám trùng thật nhỏ vô cùng tham lam tụ tập mà thành. Tham lam ám trùng cũng không có bản thể, chúng đều là một bộ phận của dục vọng pháp tắc.
Dục vọng tham lam hắc ma.
Đây mới là nguyên nhân Ma quỷ hỏa chân chính cường đại, tham lam hắc ma, phân tán trong Ma quỷ hỏa, chỉ cần bất kỳ một con tham lam ám trùng dò nhập vào tâm thần đối phương, hoặc tiềm tàng vô hình, hoặc thiêu đốt không ngừng.
Đáng tiếc, nó gặp đến huyết lô, nơi đây chỉ có lực lượng huyết mạch thuần túy nhất, chỉ có pháp tắc có thể dung nhập trong huyết mạch nó mới sẽ lựa chọn. Tham lam hắc ma gần như bất tử nhưng đối diện vớ lực lượng huyết nhục thuần túy nhất lại chẳng có chút năng lực chống cự, bị đánh tan hoàn toàn.
Tham lam hắc ma như thể tượng tuyết bị hòa tan.
Ma quỷ hỏa được tinh lọc, không ngừng bị biển máu hấp thu, biển máu trở nên càng thêm tươi đẹp, nhưng mà nhiệt độ lại nhanh chóng giảm xuống, biển máu bình tĩnh trở lại.
Ngoại trừ màu sắc biển máu trở nên càng thêm tươi đẹp ở ngoài, tựa hồ không có biến đổi gì khác.
Trong nháy mắt khi tham lam hắc ma biến mất, thân thể Đường Thiên chấn động, những mạch máu kia như thể thép đỏ muốn bạo liệt lại nhanh chóng tiêu tán. Máu huyết bên trong Huyết lô bắt đầu theo huyết quản, ồ ồ chảy vào từng ngóc ngách trong thân thể Đường Thiên.
Ca ca ca!
Âm thanh bùng nổ như rang đậu không ngừng vang lên từ trong thân thể Đường Thiên. Thân thể Đường Thiên run rẩy kịch liệt như cái sàng. Nhiệt lưu tán nhập toàn thân hắn, toàn thân hắn đều như bị bao vây ở trong nước biển ấm áp, thoải mái không thể nói ra.
Hắn có thể cảm thụ được thân thể của chính mình đang phát sinh kịch biến kinh người, xương cốt trở nên càng thêm tinh mịn cứng rắn, cơ nhục trở nên thêm cứng cỏi chắc đặc, tràn đầy sức bật, ngay cả da dẻ hắn cũng giống như một lớp kim loại.
Hắn cảm giác chính mình mạnh nhất từ trước đến nay.
Đom đóm cùng cát lửa khắp bầu trời tiêu tán vô hình, thân hình Đường Thiên hiện ra trước mắt mọi người.
Nhìn qua, Đường Thiên không hề thay đổi gì.
Tôn Kiệt cẩn thận không có khởi xướng công kích, vừa mới rồi bộ dáng đối phương thực sự quá dọa người, hắn không biết trên thân đối phương rốt cuộc phát sinh cái gì. Hắn không có quá lo lắng, dù cho vừa mới rồi đối phương đột phá, cũng tuyệt đối không có khả năng từ năng chướng nhảy lên thành bạch ngân thánh giả.
Nhưng mà, ngược lại có điều thú vị...
Tôn Kiệt cảm thấy lần này đến không uổng, người này tuy rằng là năng chướng, nhưng mà các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp khiến hắn mở rộng tầm mắt. Bỗng nhiên con ngươi hắn co rụt lại, Đường Thiên ở đối diện nhìn hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng.
Hả?
Không đúng, sắc mặt hắn đột nhiên biến, cảm giác nguy hiểm cường liệt khiến lông tóc cả người hắn đột nhiên dựng đứng, một nắm tay đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn!
Con ngươi hắn phút chốc mở rộng, gần như không thể tin tưởng, trong lúc nhất thời vậy mà lại mất đi phản ứng.
Nắm tay đối phương cách mặt hắn không đến nửa thước, bị ba con yến sáng chặn lại!
Phanh!
Ánh sáng do ba con yến sáng bị đánh nát như một chùm mây sáng đánh lên trên mặt hắn, vẻ mặt Tôn Kiệt mờ mịt.
Sao có khả năng? Hắn hoàn toàn không biết đối phương vừa mới rồi làm cách nào đột phá phạm vi biên giới yến hộ? Yến hộ của hắn hoàn toàn không có bất kỳ góc chết nào, mỗi một con yến sáng đều có thể dự phán công kích cực kỳ chuẩn xác.
Nếu như một quyền vừa rồi kia hắn bị đánh trúng, cái đầu hắn liền sẽ như dưa hấu bị đánh nát.
Cảm giác sợ hãi cường liệt bao phủ toàn thân hắn, không có gì tệ hơn việc kẻ địch bỗng đột nhiên trở nên xa lạ!
Đường Thiên lúc này nhưng là sung sướng vô cùng, lực lượng cuộn trào mãnh liệt tràn ngập toàn thân, hắn cảm giác trong cơ thể chính mình như chứa đựng cả một mảnh hải dương, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy lực lượng dời non lấp bể.
Càng làm cho hắn mừng rỡ như điên là trên nắm tay hắn lượn lờ ngọn lửa xám.
Sau khi hấp thu Ma quỷ hỏa, linh năng lượng thể của hắn cuối cùng đã phát sinh sự tăng vọt về chất, ngọn lửa xám này chính là năng lực của linh năng lượng thể!
Bất kỳ huyết mạch gì, đều sẽ có năng lực độc hữu thuộc về nó, khi huyết mạch tiến hóa đến cảnh giới nhất định, những năng lực này liền sẽ mở ra. Linh năng lượng thể của Đường Thiên vẫn luôn chưa có biểu hiện ra năng lực đặc biệt. Ngoại trừ thân thể trở nên mạnh mẽ ở ngoài, tựa hồ cũng không có lợi ích nào khác.
Nhưng mà hiện tại, năng lực của linh năng lượng thể cuối cùng đã xuất hiện!
Lửa xám rất nhạt, xoay xung quanh nắm tay của Đường Thiên, cũng không tiêu tán.
Đường Thiên quyết định đem nó đặt tên là Linh diễm, hắn chưa từng gặp qua ngọn lửa cổ quái như thế. Linh diễm không lạnh cũng không nóng, nếu như vật thể không có năng lượng tiếp xúc nó sẽ chẳng có bất kỳ phản ứng gì. Nó duy chỉ đối với năng lượng có lực phá hoại kinh người, năng lượng tiếp xúc nó sẽ ở trong nháy mắt mai một. Vừa mới rồi hắn có thể thoải mái xuyên thủng tầng phòng ngự ngoài của yến hộ như thế, chính là được lợi bởi hiệu ứng ăn mòn năng lượng của linh diễm.
Đường Thiên trước tiên chú ý tới vẻ kinh hoảng của Tôn Kiệt, hắn không chút do dự lại lần nữa tấn công.
Ba ba ba!
Giữa những tiếng nổ dày đặc mà thanh thúy, Đường Thiên tựa như một tia chớp uốn lượn, gợn sóng rung động đan xen trên không trung còn chưa lan ra, hắn đã vọt tới trước mặt Tôn Kiệt.
Phanh!
Nắm tay đánh trúng một con yến sáng, thình thịch, yến sáng bị đánh thành một chùm toái mang.
Tôn Kiệt hồn phi phách tán, hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Đường Thiên vậy mà lại sẽ đột nhiên trở nên cường hãn như thế!
Bang bang phanh!
Yến sáng bay lượn Tôn Kiệt quanh người không ngừng bị nổ nát, trong nháy mắt, số lượng yến sáng giảm mạnh, yến hộ của hắn trở nên lác đác, toái mang do yến sáng bị đánh nát không ngừng hóa thành từng chùm vụ khí.
Tốc độ của đối phương đột nhiên trở nên nhanh vô cùng, Tôn Kiệt hoảng sợ phát hiện chính mình vậy mà lại theo không kịp tốc độ đối phương.
Tốc độ theo không kịp đối phương, vậy có ý nghĩa hắn đã mất đi chủ động, ý nghĩa hắn không cách nào thoát khỏi đối phương để trở về đội hình. Trong lòng hắn tràn đầy hối hận, vốn có cho rằng nắm chắc chiến thắng, vậy mà lại rơi vào tuyệt cảnh như thế!
Sợ hãi đối với tử vong khiến Tôn Kiệt thoát khỏi toàn bộ tạp niệm, điên cuồng mà chống lại công kích của Đường Thiên.
Hắn cắn chặt răng, hoàn toàn không tiếc năng lượng trong cơ thể, đoản kiếm trong tay không ngừng huy vũ, từng con yến sáng theo thân kiếm bay ra, đầu nhập trong vòng sáng. Thời điểm sinh tử tồn vong bộc phát tiềm năng, khiến hắn đột phá cực hạn của bản thân, yến sáng như vô số hạt mưa gia nhập vào vòng sáng.
Bang bang bang!
Âm thanh bùng nổ không dứt khiến hắn tập trung chưa từng có, hắn bất chấp cái khác, chỉ biết điên cuồng mà huy vũ đoản kiếm trong tay.
Sĩ quan phụ tá của Tôn Kiệt vừa nhìn thấy tình huống không ổn, bất chấp cái khác, kiệt lực hô to: "Trợ giúp đại nhân!"
Mọi người đều tỉnh lại, cuống quýt cùng theo sĩ quan phụ tá, bay về phía hai người đang kịch chiến.
Động tĩnh lớn như vậy, Đường Thiên sao có thể không phát hiện được? Tâm tình của hắn tức thì tệ vô cùng.
Đáng chết! Nếu lại cho mình một chút thời gian, chỉ cần một chút thời gian, Tôn Kiệt sẽ kiên trì không được rồi! Hắn nhạy cảm mà nhận thấy được, tần suất Tôn Kiệt huy vũ đoản kiếm đang nhanh chóng giảm xuống, chứng minh năng lượng trong cơ thể hắn cũng tiêu hao đến cực hạn.
Chỉ cần cho ta một chút thời gian...
Trong lòng Đường Thiên tràn đầy cảm giác không cam lòng, nhưng mà hắn cũng biết, nếu như hắn bị hơn bốn trăm tên tinh nhuệ này vây kín, dù cho hắn vừa mới đột phá, vậy cũng phải nằm lại nơi đây!
Đáng ghét...
Đường Thiên cắn răng một cái, đang muốn bứt ra thối lui, bỗng nhiên khóe mắt hắn liếc thấy một điểm đen nhỏ, tức thì vô cùng kinh ngạc, lại lập tức mừng rỡ như điên, đó là U Châu quỷ kỵ do Thạch Sâm suất lĩnh!
Tới quá đúng lúc!
Đường Thiên quyết định thật nhanh, ngăn chặn kẻ địch. Trọng yếu nhất là không thể được để cho Tôn Kiệt cùng thủ hạ của hắn hội hợp. Một khi Tôn Kiệt cùng binh đoàn của hắn hội hợp, vậy chính mình cộng thêm tiểu đội của Thạch Sâm cũng tuyệt đối không phải là đối thủ.
Đường Thiên biết rõ sự lợi hại của binh đoàn, huống chi Tôn Kiệt còn là một vị võ tướng xuất sắc.
Hít sâu một hơi, trong tay Đường Thiên bỗng nhiên nhiều thêm một bó đầy những cành cây màu xanh lam!
Đây chính là chiến lợi phẩm hắn thu hoạch được trong lam sắc quang hải, Lam người lùn dùng thứ này làm lao, uy lực của nó Đường Thiên vô cùng hiểu rõ. Ngay cả tiểu Húc Húc trong lúc không kịp đề phòng cũng phải nếm trái đắng.
Đột nhiên quát lên một tiếng lớn, Đường Thiên cổ động khí lực toàn thân, ném cành cây băng lam trong tay ra ngoài.
Một chùm ánh lam từ trong tay Đường Thiên nở ra.
Sĩ quan phụ tá sắc mặt đại biến, gấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận!"
Nhưng mà đã muộn rồi, bọn họ lo lắng tính mệnh đại nhân, đều là dùng tốc độ cao nhất bứt lên trước. Mà Đường Thiên ném cành cây băng lam, cũng là dùng hết toàn lực.
Chỉ thấy mấy chục đường sáng ánh lam, phút chốc chìm vào trong đội ngũ.
Ba!
Toàn bộ cành cây băng lam cùng lúc tan vỡ, năng lượng xanh lam như luồng khí lạnh lan tràn bao trùm hơn một nửa đội ngũ, năng lượng quỷ dị rót vào trong cơ thể bọn họ.
Một ít binh sĩ thực lực hơi yếu, một tiếng la cũng không kịp phát ra đã từ trên bầu trời rớt xuống.
"Băng lam chi thương!"
Sĩ quan phụ tá thất thanh hô lớn, sắc mặt hắn đại biến, băng lam chi thương chỉ có Lam người lùn mới có, hơn nữa chỉ có cao giai lam người lùn mới được sở hữu, tên khốn này sao lại có nhiều băng lam chi thương như vậy?
Sĩ quan phụ tá kinh hô, khiến đội ngũ rối loạn một trận, binh lính dồn dập biến sắc. Uy danh của Băng lam chi thương có thể dọa người ta sợ mất mật, nó là vũ khí đáng sợ nhất của bộ tộc Lam người lùn.
Thế nhưng là, Lam người lùn chưa bao giờ đem băng lam chi thương bán ra bên ngoài. Vô số đại sư đối với loại lợi khí trong truyền thuyết này tràn đầy hiếu kỳ, nhưng mà trên thị trường căn bản mua không được băng lam chi thương.
Cái tên này... Cùng Lam người lùn có quan hệ gì?
Nếu như không phải vẻ ngoài Đường Thiên cùng Lam người lùn thực sự chẳng chút nào tương đồng, bọn họ nhất định sẽ cho rằng Đường Thiên là Lam người lùn!
Nhưng mà, niềm vui dành cho bọn hắn Đường Thiên còn chưa kết thúc.
Đường Thiên vì ngăn chặn những người này sao có thể nương tay? Vừa ném hết một bó cành cây băng lam, trong tay Đường Thiên lại nhiều ra một cái rương gỗ.
Rương gỗ như một cái bàn khá lớn, được một tay Đường Thiên xách cao lên, hung hăng ném vọt về phía đám người.
Đó là cái gì?
Sĩ quan phụ tá ánh mắt ngưng tụ, không tự chủ chậm lại tốc độ.
Mộc rương ầm ầm nghiền nát, bên trong nó như một cơn mưa đen bắn nhanh về phía bọn họ.
Sĩ quan phụ tá lúc này mới thấy rõ ràng, những thứ bay về phía bọn họ, tất cả đều là từng hộp đồng nhỏ ngay ngắn.
Đây chính là...
Tình huống căn bản không cho phép hắn do dự, hắn cắn răng quát lớn: "Hàng trước phòng thủ!"
Phía trước binh sĩ dồn dập sáng lên thuẫn năng lượng, chuẩn bị chống đỡ xung kích!
Nhưng vào lúc này, đồng thau tiểu hạp bay đến trước mặt bọn họ, toàn bộ cùng lúc nổ tung.
Ánh sáng lãnh liệt đột nhiên từ trong những hộp đồng nhỏ bắn ra!