Chương 598: Đến Bạch Sa châu

Tần Ngữ Nhiên mở mắt, chăn gối mềm mại ấm áp, trong không khí phảng phất mùi hương nàng yêu thích, phòng ngủ yên tĩnh thăm thẳm, dường như đã trải qua mấy đời. Nàng biếng nhác mà vươn thân vặn lưng, rời giường, rửa mặt hoàn tất liền thong dong bắt đầu ăn bữa sáng uống trà, nghe thị nữ líu ríu mà nói, Mãnh Nam đại ca sáng sớm đã đến sân huấn luyện, nàng sửng sốt, vô ý thức mà bỏ xuống bánh ngọt trong tay.

Sân huấn luyện?

Nàng rất giật mình, tràng chiến tranh ngày hôm qua kia nàng nhất định không muốn nhớ lại. Cảm giác tuyệt vọng cùng sợ hãi lúc đó, cơ hồ chiếm cứ thân thể và tinh thần của nàng, khiến nàng không cách nào giãy dụa.

Không riêng gì nàng, ngay cả Bạch Hiểu cũng chịu đựng áp lực tâm lý vô cùng kinh người, tới bây giờ mà hắn vẫn còn chưa có rời giường là có thể hiểu được. Những hộ vệ tinh nhuệ được dùng giá cao để thuê tới kia, hiện tại cũng uể oải chưa có tinh thần.

Mà thời điểm này, Mãnh Nam đại ca vậy mà lại chạy đến sân huấn luyện rồi...

Trận chiến ngày hôm qua, theo lý thuyết thì người mệt nhất chính là hắn a, thế nào lại như chẳng có gì vậy? Lẽ nào ở trong mắt hắn, chiến đấu như vậy bé nhỏ không đáng kể?

Tần Ngữ Nhiên quyết định đi xem.

Nàng ăn xong bữa sáng, liền vội vã đi đến sân huấn luyện phương hướng. Khi nàng đến sân huấn luyện, thì phát hiện bên ngoài sân huấn luyện đã đầy người.

"Những gia hỏa này quá biến thái quá đi! Phối hợp như vậy sao có thể làm được?"

" Đồng bộ suất thật cao... Tuyệt đối hơn 80%! Trời ạ! Ta thấy cái gì thế này!"

"Bọn họ rốt cuộc là ai?"

Vây quanh ở bên ngoài đều là hộ vệ đội tàu. Bọn họ đều là được Thu di dùng giá cao thuê tới, mỗi người đều từng tòng quân năm năm trở lên, chiến trận thành thạo, thực lực cá nhân xuất chúng, là tinh nhuệ của mỗi châu.

Nhưng mà lúc này, những tinh nhuệ này mỗi người đầy mặt khiếp sợ, biểu tình trên mặt tựa như gặp quỷ, thỉnh thoảng thốt lời tán thán.

Tần Ngữ Nhiên càng thêm hiếu kỳ, nàng không kinh động những người khác, cũng sáp lại gần. Xuyên qua lăng kính thủy tinh, tình cảnh bên trong sân huấn luyện thu hết vào đáy mắt, nàng tức thì bừng tỉnh, hóa ra là đám hộ vệ thủ hạ của Mãnh Nam đại ca.

Thạch Sâm khi tỉnh lại, biết được Đường Thiên đã ở sân huấn luyện, xấu hổ vô cùng. Từ khi nào mà thủ lĩnh đang ở tu luyện, còn thủ hạ lại có thể lười biếng? Sự tình buồn cười như vậy, sao lại phát sinh trên U Châu quỷ kỵ lấy tinh nhuệ mà nổi danh?

Những U Châu quỷ kỵ khác cũng xấu hổ khó giải thích, thực lực không bằng đại nhân cũng thôi, cả chăm chỉ cũng so ra kém đại nhân, vậy thực sự là đáng chết! Hơn nữa chiến đấu ngày hôm qua, hoàn toàn là đại nhân một mình tác chiến, bọn họ cũng không phát huy được tác dụng gì. Đối với những kẻ tự xưng là tinh anh U Châu quỷ kỵ mà nói, được lão bản che chở an toàn, hoàn toàn là nhục nhã vô cùng.

Huống chi người lão bản này, đối với bọn họ vô cùng tốt.

Bọn họ không nói hai lời, tất cả vọt tới sân huấn luyện, bắt đầu huấn luyện.

Thạch Sâm trong lòng ngoan cố, nếu như chiến tranh về sau đều phải phiền lão bản vọt tới tiền phương, vậy còn cần cả đám bọn họ làm gì? Chiến tranh đã là việc duy nhất một đám già lớn bọn hắn có thể làm, tuyệt đối không thể lưu lạc đến cái loại tình trạng đó!

Cùng theo hắn đều là lão binh, mỗi người tâm cao khí ngạo, đồng dạng không cách nào khoan dung, thẳng thắn yêu cầu đề cao cường độ huấn luyện thông thường. Yêu cầu này, đều được mọi người nhất trí đồng ý.

Thạch Sâm suy nghĩ sâu xa, nếu đại nhân đã đáp ứng bọn họ bổ sung nguồn nhân lực mới, như vậy phải sớm làm chuẩn bị, bọn họ đã có rất lâu không có đủ thành viên chỉnh tề rồi.

Vì vậy, liền có một màn trước mắt này.

"Thật không có nghĩ đến, vậy mà lại ở chỗ này nhìn thấy U Châu quỷ kỵ chân chính."

Bên người vang lên giọng nói tràn đầy cảm khái cùng tán thán của Bạch Hiểu, Tần Ngữ Nhiên lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào Bạch Hiểu đã đi tới bên cạnh nàng. Nhưng mà nàng bị lời nói của Bạch Hiểu hấp dẫn: "U Châu quỷ kỵ? Chính là cái U Châu quỷ kỵ thối nát kia?"

"U Châu quỷ kỵ đúng là xuống dốc đã lâu, bây giờ U Châu quỷ kỵ trên thị trường, sợ rằng chín giả cũng không được một thật, ngay cả dân bản địa U Châu bây giờ cũng rất ít người đồng ý tham gia kiểm tra quỷ kỵ. Nhưng mà những người này, lại là U Châu quỷ kỵ chân chính." Bạch Hiểu nghiêm mặt nói.

" U Châu quỷ kỵ chân chính?" Tần Ngữ Nhiên bị những lời này thu hút.

" U Châu quỷ kỵ chân chính, dũng mãnh thiện chiến, bền gan vững chí, kỷ luật sâm nghiêm, chiến trận thành thạo, là một trong những tinh binh mạnh nhất thiên hạ, đã từng là binh vương." Bạch Hiểu nhìn chăm chú bên trong tràng khua vẫy mồ hôi Thạch Sâm đám người, tán thán nói: "Hơn nữa, những người này không có người nào mà không phải là lão binh hơn mười năm. Có một điều tiếc nuối chính là tuổi bọn họ đã không còn trẻ. Nếu như bọn họ trẻ hơn mười tuổi, chỉ bốn mươi sáu người này tuyệt đối là một cổ lực lượng không cho phép coi thường."

Tần Ngữ Nhiên lúc này mới chú ý tới, râu tóc đã hoa râm của Thạch Sâm bị mồ hôi ướt sũng, trong lòng có chút không đành lòng: "Bọn họ vì cái gì còn liều mạng mà huấn luyện như thế? Tuổi tác đều lớn như vậy rồi!"

Bạch Hiểu ngẩn ra, nói: "Có thể là thói quen đi, quân lữ lâu dài hình thành thói quen, cũng không phải là một ngày hai ngày có thể thay đổi. Ta đã từng thấy một số lão binh luôn luôn bảo trì thói quen huấn luyện, hơn nữa phải huấn luyện tới bất động mới thôi."

Hắn tiếp theo như có ý chỉ nói: " Lai lịch Mãnh huynh thực sự là khiến người hiếu kỳ. Hộp binh nguyên ấn chưa từng nghe nói, còn có số lượng băng lam chi thương kinh người như thế, hộ vệ bên người dĩ nhiên là U Châu quỷ kỵ chân chính, gia tộc Mãnh huynh e rằng so tưởng tượng càng thêm kinh người đi."

Tần Ngữ Nhiên nhìn thoáng qua Bạch Hiểu, tiếp theo thu hồi ánh mắt: "Liên quan gì đến ta chứ? Ta chỉ biết rõ Mãnh đại ca đã cứu ta một mạng, hơn nữa, nếu quả thật là như vậy, làm bằng hữu vẫn hơn là trở thành kẻ địch."

Bạch Hiểu sáng tỏ thông suốt, khen: "Vẫn là Ngữ Nhiên suy nghĩ rõ ràng! Là ngu huynh nghĩ nhiều rồi."

Tần Ngữ Nhiên thản nhiên cười: "Bạch Hiểu đại ca cũng giúp ta rất nhiều a."

Nàng đối với Bạch Hiểu cũng tràn đầy cảm kích, có thể ở trong lúc nguy cấp như vậy có dũng khí động thân mà ra, một điểm cái này không phải ai cũng có thể làm được. Nàng không muốn nhìn thấy hai người trở mặt thành thù, làm bằng hữu là tốt nhất rồi, Bạch Hiểu đại ca con đường rộng mở, lại khôn khéo, nếu có hắn trợ giúp, Mãnh Nam đại ca nhất định sẽ kiếm rất nhiều tiền.

Có bọn Thạch Sâm hấp dẫn ánh mắt nên Đường Thiên tu luyện cũng không có bắt mắt như vậy.

Đường Thiên tu luyện tròn bốn tiếng đồng hồ mới ngừng lại, chuẩn bị trở về phòng tắm. Mới bước ra sân huấn luyện liền gặp Bạch Hiểu cùng Tần Ngữ Nhiên, Bạch Hiểu cười nói: "Mãnh huynh thực sự là chăm chỉ, thảo nào lợi hại như vậy, tiểu đệ bội phục."

Đường Thiên một chút cũng không có ý tứ khiêm tốn, mà là thản nhiên nhiên gật đầu: "Đương nhiên, bởi vì ta muốn trở nên lợi hại hơn nữa, ta còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không thể lãng phí thời gian."

Bạch Hiểu giật mình tỉnh lại, hắn không có nghĩ đến Đường Thiên vậy mà lại sẽ nói ra lời như vậy. Có thể thấy vẻ mặt Đường Thiên khi nói chuyện chuyên chú vô cùng, đây là ý nghĩ thật ở trong lòng hắn.

Đường Thiên vỗ vỗ vai Bạch Hiểu, khuyên bảo: "Tiểu Bạch, ngươi cũng nên chăm chỉ! Mồ hôi sẽ không gạt người! Ta đi tắm rồi!"

Để lại Bạch Hiểu trên mặt lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên, trong lòng hắn tràn đầy xấu hổ. Hắn xuất thân cao quý, thiên phú kinh người, tuổi còn trẻ liền nổi tiếng như vậy, vân du thiên hạ, kết giao bạn tốt, đàm luận chuyện thiên hạ, hắn luôn luôn đối với cuộc sống thong dong như vậy rất tự đắc. Mọi người đối với hắn đều là khen không dứt miệng, mọi người đều nói, hắn tương lai tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng là, lời nói vừa rồi của Mãnh Nam kia, giản dị tự nhiên, lại như chuông lớn sóng dữ, làm hắn chấn động sâu sắc. Một người mạnh hơn hắn, lại nói với hắn nói, không thể lãng phí thời gian, mồ hôi sẽ không gạt người.

Tần Ngữ Nhiên che miệng, nàng thiếu một chút thất thanh kinh hô, nàng không có nghĩ đến, Mãnh đại ca vậy mà lại sẽ có hành động như vậy. Nàng trong lòng tràn đầy lo lắng, Bạch Hiểu vốn tâm cao khí ngạo, sao có thể bỏ qua nhục nhã như vậy?

Hơn nữa, Tiểu Bạch...

Bạch Hiểu trên mặt xanh đỏ vẻ dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn ngẩng đầu, cười khổ nói: "Ta không bằng Mãnh huynh!"

Hắn đối với Mãnh Nam vừa là bội phục vừa là ước ao, bội phục chính là ý chí chiến đấu cùng sự chăm chỉ của hắn, mà ước ao là hắn đã rất rõ ràng mục tiêu của chính mình, gương mặt kia rừng rực ý chí chiến đấu, có thể rõ ràng mà cảm thụ những giọt mồ hôi kia chẳng thể giấu được khát vọng cường liệt.

Bởi vì còn có việc phải hoàn thành.

Việc mình thật sự muốn làm là cái gì?

Hắn có chút mờ mịt, đột nhiên, hắn bỗng tỉnh táo lại, đây mới là việc hắn hiện tại cần phải đi suy nghĩ cùng xác minh. Trong lòng hắn đối với Mãnh Nam tràn đầy cảm tạ, nếu như không phải Mãnh Nam, e rằng mình còn tiếp tục cuộc sống mà bản thân tự cho là tiêu sái, trên thực tế, lại là một cuộc sống ngu ngốc.

Hôm nay, nhận được tin tức hạm đội Bạch Sa châu tự mình đến nghênh tiếp hộ tống, khi Huyết mộc chiến hạm đến Bạch Sa châu thì nhận được hoan nghênh mãnh liệt của Bạch Sa châu.

Tần Ngữ Nhiên được ca tụng là "Ca sĩ có giọng hát linh hồn", ở Thánh vực vạn châu có danh vọng cực cao. Nơi nàng đến đều được những người có địa vị quyền quý ở mỗi cái châu sôi động tung hô.

"Wào, nhiều người như vậy!" Đường Thiên nhìn dòng người phía dưới dày đặc chi chít, líu lưỡi không thôi.

"Mãnh đại ca, ngươi thật không đi cùng chúng ta sao?" Đôi mắt đẹp của Tần Ngữ Nhiên nhìn chằm chằm Đường Thiên, vẻ mặt cầu xin.

"Không đi không đi." Đường Thiên liên tục lắc đầu: "Ta muốn đi mua đồ a."

Bạch Hiểu hiển nhiên suy nghĩ càng chu đáo, hắn cười nói: "Mãnh huynh thích an tĩnh, vậy bọn ta không miễn cưỡng rồi, ta ở khách sạn Bạch Sa đặt sẵn phòng cho các ngươi, các ngươi trực tiếp đi tới là có thể vào ở. Mãnh huynh cũng đừng chê ta đa sự, ta thực ra là muốn Băng lam chi thương trên tay Mãnh huynh, nghìn vạn lần xin hãy giữ cho ta một phần."

Đường Thiên cười ha ha: "Yên tâm, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Bạch Hiểu trong lòng run lên, lẽ nào cái tên này ngoại trừ ngoài một bó kia còn có trữ hàng? Bỗng nhiên, hắn cảm thấy nghi ngờ sức mua của chính mình. Hắn đã gửi thư cho sư phụ, hắn quyết định đến lúc đó liên lạc thêm mấy nhà, đem tốp băng lam chi thương này thu tới.

Thấy Bạch Hiểu đã có an bài, Tần Ngữ Nhiên cũng cảm thấy yên tâm.

Rất nhanh, chiến hạm cập cảng, làn sóng âm thanh bên ngoài ầm ầm vang lên.

Đường Thiên vuốt cằm, lẩm bẩm: "Ôi, thảo nào ta nói cái cảnh tượng này sao lại quen thuộc như thế, cái này không phải là sự tình Ma Địch thường gây ra sao? Ừm, có thể đem Ma Địch kéo tới bán nghệ a, nhất định rất sôi động đi, không biết có thể kiếm tiền hay không..."

Tần Ngữ Nhiên trước mắt sáng ngời: "Ma Địch?"

Hai chữ này, hiển nhiên cùng âm nhạc có liên quan.

"Tiểu thư, chúng ta phải đi ra ngoài rồi." Thu di ở một bên nhắc nhở.

Tần Ngữ Nhiên âm thầm ghi tạc trong lòng, thu thập hành lý một chút, nhìn Đường Thiên thản nhiên cười: "Mãnh đại ca, ta đi trước."

Khi Tần Ngữ Nhiên đi ra chiến hạm, đám người bên ngoài thoáng cái bùng nổ rồi.

"Tần tiểu thư hình như rất được hoan nghênh." Xuyên thấu qua cửa sổ, Thạch Sâm nói.

Đường Thiên vuốt cằm, hắn càng phát hiện được việc kéo Ma Địch tới kiếm tiền, là một ý tưởng cực hay!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện