Chương 870: Thắng lợi
Chiến trận như sừng dương, hiện giờ sừng dương tách ra không ngừng tới gần. Bọn họ tựa như hai tia chớp ngân sắc quấn quít tại không trung, toàn bộ chiến trận tựa như tia chớp xoay tròn quay cuồng, kéo theo đuôi ánh sáng ngân sắc dài thượt, sau đuôi ánh sáng là sóng gợn dạng phóng xạ vô cùng dày đặc.
Năng lượng hải ở phụ cận triệt để bị quấy nhiễu.
Binh sĩ và các quân quan trên chiến hạm bị khí thế từ trước đến nay chưa từng có của Ngân Sương Kỵ chấn nhiếp, xuất hiện một khoảng nhất thời thất thần. Nhưng chỉ là một khoảng nhất thời thất thần như thế, Ngân Sương Kỵ đã xâm nhập vào phạm vi công kích của bọn họ.
Các quân quan như ở trong mộng chợt tỉnh, khàn khàn âm thanh rống giận: "Nổ súng!"
Binh lính giật mình, dồn dập nổ súng.
Trên chiến trường, khí thế là một thứ gì đó phi thường vi diệu. Nó khắc sâu mà ảnh hưởng đến các phương diện trong chiến đấu, quyết tâm, chuyên chú, tự tin vân vân, khả năng phát huy của chiến sĩ có quan hệ trực tiếp với nó.
Ba chiếc chiến hạm loại nhỏ, trang bị vũ khí trên mỗi chiếc chiến hạm đều có sáu chỗ, mười tám chỗ trang bị vũ khí chính là lòng tin lớn nhất của các quân quan Quang Minh Châu. Trong mắt bọn họ, thao tác trang bị vũ khí, so với binh đoàn công kích có ưu thế lớn hơn rất nhiều.
Chiến đấu tại năng lượng hải, có chiến hạm và không có chiến hạm là có khác biệt thật lớn. Không có chiến hạm, cần phải đối diện năng lượng ăn mòn không chỗ không có ở trong năng lượng hải, năng lượng đồng bộ cũng trở nên dị thường trắc trở. Trang bị vũ khí chỉ cần điều khiển, năng lượng do chiến hạm cung cấp, thân tàu giúp bảo hộ cho chiến sĩ.
Trọng yếu nhất là, chiến hạm của bọn họ tuy rằng là loại nhỏ, nhưng là tinh phẩm trong chiến hạm loại nhỏ, sức chiến đấu mạnh mẽ, tuyệt đối viễn siêu những chiến hạm phổ thông trên thị trường kia.
Thế nhưng, toàn bộ lòng tin, đối mặt lần xung phong này, trong nháy mắt đổ nát.
Toàn bộ năng lượng hải giống như đang rung động, dù cho ở bên trong chiến hạm, binh lính đều có thể cảm thụ rõ ràng được sự rung động đáng sợ này.
Cảm giác cực kỳ sợ tràn ngập trong lòng binh lính, bọn họ đều là lão binh kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối với nguy hiểm thường thường có một loại trực giác đặc thù. Không cần quan quân thúc giục, bọn họ điên cuồng công kích. Quang mang chói mắt như mưa đánh tới địch nhân đang vọt tới trước mặt, trên chiến hạm đều là lão binh, bọn họ hiểu rõ biện pháp tốt nhất khi đối diện sợ hãi và nguy hiểm chính là dốc hết toàn lực.
Lăng Húc không có chút dao động nào, con mắt màu cam như liệt hỏa, hừng hực thiêu đốt.
Lý giải về chiến đấu, hắn chưa từng thay đổi.
Một thương đâm chết!
Dù cho bây giờ dẫn đội, một điểm này cũng không có phát sinh bất cứ biến hóa gì. Thẳng đến thẳng đi, dứt khoát lưu loát, vô luận đối thủ bé nhỏ không đáng kể, hay là như biển rộng sâu không lường được, hắn vĩnh viễn toàn lực ứng phó, vĩnh viễn không lưu đường lui. Đây mới là thương pháp của hắn, đây mới là phương thức chiến đấu của hắn.
Bọn họ không ngừng gia tăng tốc độ, vị trí của Lăng Húc cũng không ngừng di động tới trước.
Mà khi Lăng Húc vọt tới phía trước nhất của đội ngũ, khí thế của đợt xung phong đã đạt đến đỉnh điểm.
Ngân quang do Dương giác ấn vẫy ra, bỗng nhiên bốc cháy lên, quang mang toàn thân Lăng Húc đột nhiên trở nên dị thường chói mắt, khí tức sắc nhọn đến cực điểm trong nháy mắt bao phủ hải vực giao chiến. Hai đạo ngân quang vốn vẫn dây dưa, liền hợp hai làm một, thẳng tắp như thương, mà quang mang chói mắt của Lăng Húc chính là đầu thương sắc nhọn nhất!
Tác phong của Lăng Húc trực tiếp ảnh hưởng tới Ngân Sương Kỵ, hung hãn không sợ chết đã là đặc thù rõ ràng nhất của đội ngũ ngày.
Ngân quang bốc cháy kịch liệt bị áp súc, hình thành một tầng quang màng ngưng thực giống như thực chất.
Cột sáng tráng kiện, kiếm mang, không hề xinh đẹp mà đánh lên tầng quang màng hơi mỏng này.
Cột sáng, kiếm mang tựa như bánh bích quy yếu đuối vô cùng, phanh cái vỡ tan, hóa thành quang vũ khắp bầu trời, thế vọt tới trước của Ngân Sương Kỵ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Nếu như nói vừa rồi mới còn chỉ là trực giác nguy hiểm, vậy thì bây giờ người có ngu cỡ nào cũng biết tình huống không ổn ra sao.
Đáng chết! Công kích của chiến hạm vậy mà lại ngay cả tầng quang màng hơi mỏng kia của đối phương cũng không làm gì được!
"Công kích! Toàn lực công kích!"
Các quân quan như bệnh tâm thần.
Binh lính rơi vào trạng thái điên cuồng, tử vong uy hiếp khiến bọn họ triệt để kích phát tiềm năng, bọn họ bất chấp tất cả mà khởi xướng công kích, dù cho vì đó thụ thương. Rất nhiều binh sĩ khóe miệng đã có máu tươi tràn ra, điều này làm cho khuôn mặt dữ tợn của bọn họ thoạt nhìn càng thêm đáng sợ.
Kiếm mang, thương mang đột nhiên dày đặc hơn rất nhiều, quang mang đột nhiên sáng lên thậm chí khiến tầm mắt binh sĩ trên chiến hạm bị ảnh hưởng. Nhưng mà lúc này không ai quan tâm, trong đầu bọn họ chỉ có một cái ý nghĩ.
Công kích! Công kích! Toàn lực công kích!
Ngân Sương Kỵ không tiến hành bất cứ động tác né tránh gì, điều này giúp ba chiếc chiến hạm cực lớn tiện lợi khi công kích, bọn họ cơ chẳng mất chút công nào mà ngắm chuẩn tỏa định.
Từng đạo kiếm mang thương mang, không ngừng bắn trúng địch nhân, nổ thành một chùm, tan thành toái mang.
Công kích thực sự quá mãnh liệt, toái mang không kịp tiêu tán, lại có tân toái mang nổ tung. Trong nháy mắt, thân ảnh Ngân Sương Kỵ bị toái mang không ngừng bành trướng thôn phệ, không còn thấy thân ảnh. Nhưng mà ba chiếc chiến hạm căn bản không có ý dừng lại, bọn họ không dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng công kích.
Rầm rầm rầm!
Năng lượng nồng nặc mà cuồng loạn, kịch liệt nổ tung, hỏa diễm màu cam tựa như quái vật phá kén mà ra, thôn phệ tất cả mọi thứ xung quanh. Tại khu vực chiến đấu, năng lượng không ổn định thực sự quá nhiều, chúng nó trở thành vật dẫn cháy tốt nhất. Liên tiếp nổ tung trong thời gian rất ngắn, điên cuồng lan tràn bốn phía.
Uy lực nổ tung rất lớn, ngay cả hạm đội cũng bị ảnh hưởng, bị đẩy ngang ra xa hơn hai mươi trượng.
Mọi thứ bên trong tầm mắt đều tiêu thất, chỉ có màu đỏ đáng sợ, phòng hộ tráo của chiến hạm mở đến cực hạn mọi người vẫn có thể cảm thụ được sóng khí nóng rực.
Vụ nổ thật đáng sợ!
Mọi người rất hồi hộp, cảm thấy như trút được gánh nặng, vụ nổ đáng sợ như thế, không có chiến hạm bảo hộ, không ai có thể tồn tại được. Tâm thần căng thẳng thả lỏng, các binh sĩ vốn đã sớm tinh bì tận lực dồn dập tê liệt ngồi trơ đó. Chiến đấu vừa rồi tuy rằng ngắn ngủi, nhưng mà đối với mọi người mà nói thì tựa như vừa dạo một vòng qua cửa địa ngục, thảm liệt dị thường.
Bỗng nhiên, ánh mắt binh sĩ đảo qua ngoài cửa sổ, tựa như bị tia sét bổ trúng, ngây ra như gà gỗ.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, sắc mặt soạt một cái trắng bệch, dùng hết sức hô lớn: "Bọn họ còn sống!"
Trong hỏa diễm đỏ tươi, lao ra một đám thân ảnh ngân sắc, rõ ràng là Ngân Sương Kỵ. trên quang mang của bọn họ, lưu lại rất nhiều hỏa diễm, so vừa mới rồi, quang màng ảm đạm hơn rất nhiều, cơ hồ gần trong suốt, giống như bọt khí lúc nào cũng có thể vỡ tan. Trang phục trên người bọn họ cũng chịu tổn thương ở mức độ khác nhau, thực lực đội viên Ngân Sương Kỵ yếu kém hơn bị thương không nhẹ.
Nhưng mà không có ai lùi bước, mỗi người nắm chặt lấy ngân thương, năng lượng cuộn trào mãnh liệt từ trong cơ thể phóng ra, rót vào Dương giác ấn trên đỉnh đầu. Dương giác ấn đột nhiên quang mang tăng vọt, phóng ra ngân quang càng thêm nồng nặc. Quang màng vốn đang lắc lư trong gió, cấp tốc trở nên ngưng thực, thậm chí càng ngưng thực hơn so với vừa rồi.
Khí tức sắc bén tăng vọt.
Lúc trước ba chiếc chiến hạm cảm thụ được khí tức sắc bén, chính là Ngân Sương Kỵ bao phủ toàn bộ chiến trường, mà hiện tại, khi khí tức sắc nhọn nồng nặc đến cực hạn, theo toàn bộ chiến trường áp súc lại, tất cả đều tụ tập đến trên người bọn họ, loại cảm giác này hoàn toàn khác rồi. Phòng hộ tráo của chiến hạm vô pháp cho bọn họ cảm giác an toàn nào, bọn họ tựa như bị mũi đao đặt tại cổ họng, máu huyết toàn thân cơ hồ bị đông cứng, da thịt truyền đến cảm nhận sâu sắc bị lưỡi dao cắt xén.
Binh lính ngơ ngác mà nhìn quang ảnh ngân sắc kịch liệt phóng lớn trong tầm mắt bọn họ.
Oanh!
Phòng hộ tráo đáng lẽ không thể phá vỡ lại giống như làm bằng giấy, trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt.
Ngân Sương Kỵ tựa như một thanh ngân thương sắc nhọn đến cực điểm, không chút mất công mà chìm vào thân một chiếc chiến hạm. Thân tàu kiên cố, vô pháp ngăn cản Ngân Sương Kỵ mảy may. Nơi Ngân Sương Kỵ đi qua, vụn gỗ cùng tàn chi bay khắp nơi, rất nhiều người ngay cả kêu thảm thiết cũng còn không kịp phát ra, Lăng Húc dẫn Ngân Sương Kỵ đã băng xuyên qua thuyền.
Răng rắc, chiến hạm tựa như bị một thanh đao thật lớn chặt đứt ngang, một phân thành hai. Binh sĩ trên thuyền lúc này triệt để hoảng loạn, bọn họ liều mạng mà xông ra ngoài, trong đầu bọn họ chỉ có một cái ý nghĩ, chạy trối chết!
Không đợi bọn họ thoát đi, đùng một tiếng tiếng nổ, quang mang chói mắt đột nhiên sáng lên, vô tình thôn phệ binh sĩ không kịp chạy ra.
Đám Lăng Húc đã quay người lại, lại lần nữa bắt đầu xung phong!
Không có người hồi hộp, như con dao nung đỏ xẹt qua khối bơ, chiếc chiến hạm thứ hai đồng dạng bị chặt đứt ngang, hóa thành hai luồng hỏa quang.
Chiếc chiến hạm này nổ tung cũng triệt để phá vỡ ý chí chiến đấu đang suy sụp của địch nhân, một chiếc chiến hạm còn lại và hai chiếc chiến hạm vận tải phân ra nhau chạy trốn. Nhưng mà vừa rồi vì truy cầu công kích dày đặc, khoảng cách ba chiếc chiến hạm rất gần nhau, chiếc chiến hạm thứ ba còn chưa chạy được trăm trượng liền bị Lăng Húc dẫn Ngân Sương Kỵ đuổi theo, triệt để bị phá hủy.
Chiến hạm vận tải tốc độ chậm đáng thương cảm, khiến bọn họ căn bản vô pháp trốn xa.
Quang Minh Châu vốn kỷ luật sâm nghiêm lúc này cũng thể hiện ra hết, dù cho biết rõ không có phần thắng, hai chiếc chiến hạm vận tải còn lại không chiếc nào đầu hàng.
Trên tuyến đường an toàn chỉ còn lại có đoàn hỏa đoàn đang tại hừng hực thiêu đốt, không có ai sống sót.
Đội viên Ngân Sương Kỵ nhìn chiến quả của mình, cũng dần dần từ trong hưng phấn phục hồi lại tinh thần.
Có người kiềm không được mà cảm khái: "Những gia hỏa này thực sự là ngoan cường."
"Đúng vậy, không ai đầu hàng, thảo nào Quang Minh Châu cường như thế."
Vui sướng vì thắng lợi tựa hồ bị tan đi rất nhiều, ngay cả những đệ tử Châu Nam năm tộc kia, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng. Thấy nhỏ mà biết lớn, Quang Minh Châu tuyệt đối không phải một đối thủ dễ dàng đánh bại. Châu Nam năm tộc và Quang Minh Châu có huyết hải thâm cừu, cừu địch cường đại hơn so với mình tưởng tượng.
Lăng Húc trái lại không thấy kỳ quái chút nào, tại Thiên lộ, hắn đã biết Thánh điện đối đãi như thế nào võ tướng của mình. Hắn biết rõ, những binh sĩ này không phải không muốn đầu hàng, mà là không dám đầu hàng, bởi vì sẽ liên lụy đến người nhà của mình.
Chính sách áp chế như vậy, có lẽ hiệu quả hiển hách, nhưng mà không phải là nguồn gốc cho tín niệm, một khi đạt được điểm tới hạn, nó sẽ cấp tốc sụp đổ.
Thế nhưng hắn không giải thích cho các đội viên, tránh cho những gia hỏa này mới một trận thắng nhỏ liền vẫy đuôi lên trời.
tâm tình Lăng Húc không tệ, tốt xấu gì thì chiến quả của mình thể hiện sự đột phá, cái này là chuyện đáng cao hứng.
"Đại nhân. Chúng ta thật có thể đánh bại Quang Minh Châu sao?"
Thình lình có một đội viên cất lời hỏi, mọi người đều không tự chủ dừng lại động tác trên tay, nhìn về phía Lăng Húc.
Lăng Húc nhíu mày: "Lời vô dụng."
"Thế nhưng là địch nhân ngoan cường như thế..." Đội viên kia ấp úng, ngay cả chiến hạm vận tải cũng ngoan cường như thế, đối với bọn họ có xung kích cực lớn.
Lăng Húc quoắc mắt một hồi, ánh mắt như đao đảo qua mọi người, rất nhiều người không tự chủ cúi đầu, nhưng mà càng nhiều người nhìn hắn, sung mãn mong đợi.
"Chỉ cần ngươi ngoan cường hơn bọn hắn." Lăng Húc lạnh lùng nói.
Nhìn đội viên trước mặt ánh mắt giống như được thắp sáng lần nữa, ý chí chiến đấu hừng hực, trong lòng hắn có chút tức giận, Ngân Sương Kỵ của mình vậy mà không đủ lòng tin, khuôn mặt Lăng Húc không biểu tình tuyên bố: "Ngày mai huấn luyện gấp bội."
Ngân Sương Kỵ tức thì kêu than dậy khắp trời đất.