Chương 871: Khói lửa nổi lên bốn phía

Khuôn mặt Câu Thành Văn Đao không biểu tình nhìn tin chiến báo phía trước mặt.

Tuy đại khái có thể đoán được phương thức công kích kế tiếp của Nam Minh, nhưng mà khi nó thật sự xảy ra, Câu Thành Văn Đao vẫn phiền muộn lắm.

Tuyến tiếp viện liên tục bị tập kích, theo tình báo hiện nay xem ra, hẳn phải là hai binh đoàn cỡ nhỏ. Trong đó một là U Châu quỷ kỵ, Nam Minh có một đội U Châu quỷ kỵ, sức chiến đấu cường hãn, rất nhiều người đều biết rõ. Cái binh chủng U Châu quỷ kỵ đã suy bại này, tại trên tay Nam Minh lại lần nữa tỏa sáng vinh quang, khiến người chú ý.

So với U Châu quỷ kỵ có lịch sử đã lâu, một đội Ngân Sương Kỵ chẳng có tiếng tăm gì. Nghe nói đó là một binh đoàn vừa mới thành lập, ngay cả chủ tướng của bọn họ cũng là một chú thái điểu(gà mờ). Nhưng chỉ là một binh đoàn gà mờ kèm một vị chủ tướng gà mờ như thế, lại quậy cho tuyến tiếp viện của hắn không được bình an.

Câu Thành Văn Đao không có quá nhiều biện pháp.

Hạm đội bị thương nặng, trên tay hắn chỉ còn lại có vài chiếc chiến hạm loại nhỏ lẻ tẻ, những chiến hạm loại nhỏ này giống như là bữa tiệc lớn đưa cho đối phương. Nam Minh cực am hiểu tác chiến bộ binh trong năng lượng hải, bọn họ hiển nhiên trải qua khóa huấn luyện đặc biệt. Trước đó, Câu Thành Văn Đao tuyệt đối nghĩ không ra vậy mà lại còn có người kiên trì huấn luyện như vậy. Năng lượng vẫn là thiên hạ của chiến hạm, đây là thường thức cơ bản nhất.

Nam Minh phá tan sạch sẽ cái thường thức này, bắt đầu từ khi gặp trận bắn tỉa ở khu vực hài cốt, Nam Minh giống như đang không ngừng biểu diễn cho bọn họ thấy, binh đoàn làm thế nào chống lại chiến hạm tại năng lượng hải. Chiến thuật hoàn toàn vi phạm thường thức lại tỏa sáng ở trong tay Nam Minh, Câu Thành Văn Đao tự mình thể hội, hơn nữa cái thể hội vô cùng sâu sắc. Khống chế vòng xoáy năng lượng, mai phục tròn năm ngày tại khu vực năng lượng loạn lưu, những chiến thuật này thực không thể tưởng tượng nổi, chưa từng nghe thấy.

Hiện tại, Ngân Sương Kỵ và U Châu quỷ kỵ lại một lần nữa khiến Câu Thành Văn Đao cảm nhận được cái gì gọi là cuộc sống hàng ngày khó an.

Còn làm cho Câu Thành Văn Đao lo lắng hơn không chỉ là chiến cuộc. Hắn bỗng nhiên phát hiện, bọn họ dự báo về thực lực của Nam Minh đã sai lệch quá đỗi.

Câu Thành Văn Đao biết rõ vì sao xuất hiện sai lệch lớn như vậy.

Hãy nhìn con bài trên tay Nam Minh, so với Quang Minh Châu, chỉ là một con bài nát. Toàn bộ trận doanh của Nam Minh, duy nhất có thể được coi là trứ danh, đó là Bạch Việt!

Nhưng chính là một con bài nát này, Nam Minh lại hóa mục nát thành thần kỳ, chính là biến nó thành một con bài lợi hại.

Tạ Vũ An, trước đây cũng chỉ là một võ tướng phổ thông, lý lịch nổi bật nhất trước đây của hắn chỉ là đảm nhiệm binh đoàn địa phương duy trì trị an ở địa phương. Càng thảm hại chính là, hắn và Vũ Yến binh đoàn của hắn là do Đường Thiên dùng tiền mua lại! Với một cái giá cực kỳ rẻ tiền mua gọn, rẻ tiền tới mức khiến người ta giận sôi.

Giống như thế, còn cả Khô Lâu đoàn, một đội dong binh đoàn, ở trong mắt Quang Minh Châu là loại dong binh đoàn không nhập lưu. Nhưng chính cái dong binh đoàn không nhập lưu này, lại ở Thạch Lâm sa châu biểu diễn một trận chiến dây dưa quấn giết cực kỳ tàn khốc thảm liệt, ý chí chiến đấu ngoan cường làm Thánh Vực khiếp sợ.

U Châu quỷ kỵ thì lại càng không cần phải nói, bọn họ đã suy vi từ lâu khiến người người quên lãng, ở trong mắt thế nhân, bọn họ trở thành đồ lừa đảo, thành hàng giả. Thế nhưng là, ở dưới trướng Đường Thiên, bọn họ lại lột xác thành một đội thiết kỵ kinh khủng khiến người nghe tin đã sợ mất mật. Bây giờ tại U Châu, Quỷ Kỵ khảo hạch vốn đã từng bị người quên lẵng, lại lần nữa trở nên náo nhiệt. Không ngừng gia tăng máu huyết mới mẻ, khiến đội thiết kỵ này trở nên cường đại hơn.

Châu Nam ngũ tộc giữ mạng chạy thoát, Hạc, người chưa từng có tiếng tăm, Ngân Sương Kỵ mới thành lập, Tỉnh Hào náu trong vòng xoáy năng lượng, bọn họ vừa ra sân liền tỏa ra ánh sáng làm cả Thánh Vực chói mắt.

Câu Thành Văn Đao là đứa gia hỏa cuồng vọng tự tin đến cực hạn, nhưng hắn tuyệt đối không phải một tên ngu xuẩn.

Chính là một đám người như thế, khiến hắn bước đi trong khó khăn, khiến hắn rơi vào hoàn cảnh bị động như thế. Nhìn quỹ tích bọn hắn phát triển, Câu Thành Văn Đao cảm thụ được hàn ý khắc cốt ghi xương. Đường Thiên làm thế nào thu nạp cái đoàn người này, hắn không biết, nhưng mà phía sau đoàn người này có một thân ảnh thần bí.

Binh, thống soái của Nam Minh, vị Hồn tướng thống soái đầu tiên từ trước tới nay. Chính Binh tọa trấn trung tâm, điều binh khiển tướng, đem tới cho Câu Thành Văn Đao cực lớn phiền phức.

Cho dù là kẻ mắt cao hơn đỉnh, Câu Thành Văn Đao không thừa nhận cũng không được, Binh là một vị thống soái cực kỳ xuất sắc. Có thể nói, Binh cơ hồ dùng sức bản thân đem tới cho Nam Minh cục diện trước mắt.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, là Khẳng! Tinh thần Câu Thành Văn Đao hơi hơi rung lên, trong lòng có một tia mong đợi, lẽ nào đã tìm được nhập khẩu thông tới Thiên lộ?

Khẳng tiến vào, Câu Thành Văn Đao nhìn thấy dáng vẻ Khẳng chật vật quá đỗi, tâm trầm xuống.

"Chúng ta bị Lam người lùn tập kích!"

Thanh âm Khẳng uể oải.

"Lam người lùn?" Câu Thành Văn Đao ngây ra một lúc, không biết vì sao trong lòng hơi buông lòng một chút. Hắn rất nhanh nhận thấy được sự khác lạ của mình, không khỏi cười gượng, xem ra mình đối với Nam Minh kiêng kỵ thật sâu, vượt quá mình tưởng tượng.

"Đúng vậy." Thanh âm Khẳng khàn khàn: "Rất nhiều Lam người lùn, hẳn phải là binh đoàn của Lam người lùn. Bọn họ tiến công phi thường có bài bản, chúng ta tổn thất rất lớn."

"Binh đoàn Lam người lùn!" Câu Thành Văn Đao nheo con mắt lại, có chút bất ngờ.

Tại Lam thế giới gặp phải Lam người lùn thì không kỳ quái chút nào, Lam thế giới là thế giới của Lam người lùn, không gặp phải Lam người lùn mới là kỳ quái. Gặp phải Lam người lùn tổn thất rất lớn hắn cũng không kỳ quái, hoàn cảnh ở Lam thế giới không thích hợp cho binh đoàn Quang Minh Châu chiến đấu, mà Lam người lùn lại có thể phát huy thực lực lớn nhất, phần tổn thất này trong lòng Câu Thành Văn Đao đã có dự kiến sẵn.

Nhưng mà binh đoàn của Lam người lùn lại khiến Câu Thành Văn Đao thoáng cái trở nên cảnh giác.

Lam triều xảy ra nhiều năm như vậy, lý giải của Thánh Vực về Lam người lùn cũng từ từ tăng nhanh. Lam thế giới, Lam người lùn cơ hồ vô cùng vô tận, chúng nó thường thường xuất hiện như thủy triều, tuyệt đại đa số Lam người lùn không có chỉ số thông minh, không có ý thức độc lập. Chúng nó dựa vào số lượng và bản năng mà chiến đấu, gặp phải địch nhân thì ùa lên.

Lam người lùn đã thức tỉnh là thập phần hiếm thấy, Binh đoàn Lam người lùn hiếm thấy. Binh đoàn Lam người lùn cơ bản đều hoạt động ở khu vực hạch tâm của Lam thế giới, nhiều lần lam triều, chưa từng nhìn thấy thân ảnh Binh đoàn Lam người lùn.

Bọn họ lần này vậy mà gặp binh đoàn của Lam người lùn, tình huống có điểm khác thường.

"Đúng vậy, tuyệt đối là một binh đoàn, bọn họ huấn luyện có tố chất chất. Nếu như tại mặt đất hoặc là năng lượng hải, chúng ta khẳng định có thể đánh thắng, nhưng mà tại Lam thế giới chúng ta rất không thích nghi được." Khẳng trầm giọng nói, không nói ngoa, cũng không giấu giếm.

Câu Thành Văn Đao ngẩng đầu, mặt không biểu tình: "Còn có thể tiếp tục không?"

Khẳng biết rõ ý của đại nhân, hít sâu một hơi, như đinh đóng cột: "Có thể!"

Khẳng biết rõ tình thế nguy cấp, bọn họ không có đường lui, hiện tại tuyệt đối không phải lúc tiếc rẻ thương vong. Ngoại trừ việc đi tới, bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Nhìn thật sâu vào vị phụ tá đắc lực của mình, Câu Thành Văn Đao gật đầu: "Không cần quan tâm thương vong, toàn bộ binh sĩ có thể điều động đều giao cho các ngươi chỉ huy, kể cả binh đoàn trực thuộc ta. Tình báo cầu viện về Thánh Điện đã phát ra, chẳng mấy chốc viện quân sẽ đến đây."

Câu Thành Văn Đao nói không sai, Thánh Điện đã nhận được thỉnh cầu tiếp viện của hắn, nhưng mà hắn hẳn nghĩ không ra, Thánh Điện cũng đang gặp phiền phức.

Tội vực tro tàn lại cháy khiến bọn họ như lâm đại địch, thần kinh căng thẳng cao độ. Nếu như nói thôn tính Thiên lộ là mộng tưởng của mấy thế hệ Quang Minh Châu, chuyện Tội Vực trở lại Quang Minh Châu, có khả năng sẽ tạo thành phá hư đối với căn cơ thống trị của bọn họ.

Thánh điện khẩn trương có thể nghĩ mà biết.

Khoa Lâm chính là dưới tình huống như vậy được uỷ thác trọng trách.

Trong rất nhiều trung tướng, thiên phú của Khoa Lâm không bằng Lan Tư, chỉ có thể tính trung đẳng, nhưng mà phong cách làm việc cực kỳ vững vàng, tính cách cần cù, cơ hồ chưa từng xảy ra sơ suất.

Khoa Lâm rất rõ ràng mình vì cái gì sẽ trở thành lựa chọn số 1 của Thánh Điện, cũng rất rõ ràng tình cảnh mà Thánh Điện đối mặt. Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, hắn cũng không khinh suất liều lĩnh. Từ Bạch Dã Châu phái ra lượng lớn trinh sát, đại bộ đội của hắn đóng vững đánh chắc, dọc đường không ngừng thu nạp binh đoàn địa phương.

Vô số ánh mắt Quang Minh Châu, đều nhìn chằm chằm vào Khoa Lâm. Hành động lão luyện vững vàng của Khoa Lâm, khiến rất nhiều người âm thầm gật đầu. Tội Vực tro tàn lại cháy cũng được, vô luận địch nhân dày vò thế nào, Thánh Điện ở mặt thực lực, tuyệt đối hơn xa không phải Tội Vực có thể so. Trong tình huống như vậy, cái gọi là kế sách, không hữu hiệu bằng dùng thực lực nghiền ép xuống.

Mỗi người Thánh điện đều tin tưởng vững chắc, lần này Khoa Lâm đại nhân nhất định sẽ chiến thắng trở về.

Chung Ly Bạch quay đầu lại nhìn hẻm núi kéo dài ngút ngàn, cảm khái hàng ngàn hàng vạn, cuối cùng đã từ cái địa phương chết tiệt kia chạy ra rồi. Xung quanh không có tung tích địch nhân, một mảnh hoang vắng.

Khuôn mặt Chung Ly Bạch lún phún đầy râu, nhìn qua tựa như dã nhân. Hắn chả thèm để ý, con mắt giống như sói đói chớp động vẻ nguy hiểm, hắn lợi dụng hẻm núi thoát khỏi địch nhân, có nghĩa hắn lần nữa chiếm tiên cơ.

Đối với Chung Ly Bạch tên phá hư cuồng này mà nói, cơ hội như vậy ngàn năm khó gặp, tựa như một khối thịt mỡ béo đến chảy mỡ đặt ở trước mặt hắn, hắn có thể khởi xướng công kích từ bất cứ phương hướng nào hắn muốn.

Hắn tựa như một lưỡi dao sắc bén nguy hiểm, bây giờ chui vào cái bụng mềm mại của địch nhân.

Chung Ly Bạch không lãng phí thời gian, hắn nhanh chóng suất lĩnh Quái Thú đoàn, suốt đêm khởi xướng tập kích đối với một binh doanh địa phương của Thánh Điện. Cái binh đoàn cũng chỉ là để có thể duy trì trị an địa phương này, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải cường địch như thế. Hơn nữa vì không kinh động địch nhân, Chung Ly Bạch đặc biệt ra mệnh lệnh, những quái thú này dùng năng lực phi hành thương cảm của bọn họ, lặng yên bay đến ngoài binh doanh.

Khi quái thú thanh đồng như thủy triều đạp phá binh doanh, những binh sĩ còn đang trong giấc mộng này căn bản không có bất cứ hành động chống chọi gì, liền bị Chung Ly Bạch bắt tất cả.

Hắn không lưu một tù binh.

Chung Ly Bạch không có chút ý nào thu liễm cả, trong thời gian rất ngắn, hắn liên tục chiến đấu ở các chiến trường mấy châu, liên tục đánh chiếm mấy binh doanh. Hơn nữa mỗi một chiến hắn đều không lưu người sống. Toàn bộ Quang Minh Châu, đều bị hành vi tàn bạo của Chung Ly Bạch làm cho khiếp sợ!

Quang Minh Châu bản địa đã quá lâu không xảy ra chiến tranh, hành vi tàn khốc như thế, càng chưa từng nghe thấy. Trong lịch sử Quang Minh Châu, cho tới bây giờ đều là bọn họ mang đến đau xót cho người khác.

Chung Ly Bạch tựa như một con sói xảo trá, hành tích của hắn phiêu hốt khó dò. Lại thêm giảo hoạt chính là hắn chỉ tìm những binh đoàn địa phương thực lực yếu đuối để hạ thủ. Càng ngày càng có nhiều binh đoàn địa phương gặp phải độc thủ, từng vụ thảm án máu chảy đầm đìa, khiến bầu không khí Quang Minh Châu càng thêm khẩn trương. Binh đoàn địa phương người người cảm thấy bất an, như lâm đại địch, e sợ bị Kim Châu Phỉ đánh giết tới cửa.

Sợ hãi đang không ngừng lên men, thẳng đến khi Kim Châu Phỉ giết xong Tây Bộ, tiến nhập trung bộ.

Ở nơi binh doanh Vĩnh Minh châu ở Trung bộ gặp phải độc thủ, khủng hoảng tại Quang Minh Châu đạt đến điểm tối cao.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện