Chương 2.3
Nhìn kỹ Chử Điềm một hồi, Tống Khả Như nói:
“Vừa nãy lúc mẹ gọi con đang làm gì thế? Mua thức ăn à?”
“Dạ, con chuẩn bị lát nữa về nhà nấu cơm” – ánh mắt Chử Điềm sáng lên – “Mẹ cũng đến nhé. Nhưng mà… tài nấu nướng của con không tốt, mẹ đừng chê.”
Tống Khả Như cười khẽ:
“Không được, mẹ chỉ đến thăm con một chút thôi. Tối nay còn có một chút việc, hôm nào con và Từ Nghi về nhà chơi, mẹ sẽ cho con nếm thử tài nấu nướng của mẹ.”
“Được ạ.” – Chử Điềm nhanh chóng nhận lời, ngập ngừng một chút rồi đỏ mặt bổ sung thêm – “Mẹ.”
Tống Khả Như hơi sững sờ, bà uống một hớp nước, trấn định lại:
“Điềm Điềm, Từ Nghi về chưa?”
“À, về rồi ạ. Được một tuần rồi.” – nhớ ra gì đó, Chử Điềm nói – “Lúc trước con còn nói với anh ấy về nhà thăm ba mẹ, nhưng anh ấy nói ba mẹ gần đây khá bận, chờ thêm một thời gian nữa…”
Tống Khả Như cau mày lại. Bận cái gì? Rõ ràng là viện cớ. Nhưng bà không vạch trần con trai trước mặt con dâu, chỉ nói: “Khoảng thời gian trước khá bận, bây giờ đã đỡ hơn một chút rồi. Hơn nữa nếu bọn con về nhà, dù có việc mẹ cũng sẽ từ chối.”
Chử Điềm cười ngọt ngào:
“Cám ơn mẹ.”
Hai người lại trò chuyện sang mấy đề tài khác, Chử Điềm dần dần thả lỏng, mà Tống Khả Như cũng buông xuống nỗi thấp thỏm trong nửa năm qua. Trước khi chúng quyết định kết hôn, bà chỉ gặp được đứa con dâu này hai lần. Lần thứ nhất là trước ngày đăng ký kết hôn, lần thứ hai là một ngày sau hôm lĩnh giấy chứng nhận, sau đó chưa từng gặp lại.
Dĩ nhiên bà cũng rất thông cảm cho Chử Điềm. Thứ nhất, bà nghĩ mẹ Chử Điềm bị bệnh nặng, cô phải ở lại nhà chăm sóc, không rảnh đến thăm vợ chồng bà. Thứ hai, có lẽ là do lần đó cô và Từ Nghi đến nhà gặp phải chuyện không vui, thậm chí có thể nói là vô cùng bết bát. Có lẽ cũng vì điều này nên khiến cô có phần e dè. Còn lại một phần chính là con trai Từ Nghi của bà.
Nghĩ đến đây, Tống Khả Như không nhịn được cười khổ. Đứa con trai này từ nhỏ đã không quấn quýt gần gũi với vợ chồng họ. Cho đến bây giờ có lẽ ngay cả nhà nó cũng không muốn về.
Tống Khả Như thôi không nghĩ nữa, ngẩng đầu bối rối nhìn Chử Điềm, bà khẽ hỏi:
“Điềm Điềm, mẹ hỏi con một câu nhé” – bà đắn đo lựa lời – “Con vẫn muốn để Từ Nghi ở lại quân đội vậy sao?”
Bà vừa dứt lời thì nhìn thấy cô gái trước mặt bị sặc ngụm nước vừa mới nhấp môi. Cô ho khan vài tiếng, cất tiếng hỏi ngược lại: “Mẹ nói gì ạ?”
Lúc Từ Nghi đến bệnh viện đã là năm giờ chiều, cách giờ Chử Điềm tan việc nửa tiếng.
Tối hôm qua cô đã thông báo hôm nay sẽ làm một bữa đại tiệc mời anh, nhưng không cho anh ở bên cạnh xem, cho nên anh lái xe ra ngoài đi dạo, gần sáu giờ rưỡi mới được về nhà. Nói ra Từ Nghi vẫn hơi lo lắng, anh sợ cô vợ này của anh ở nhà lại xảy ra chuyện, không chừng đốt luôn cả phòng bếp.
Dừng xe ở trước cửa bệnh viện đa khoa, Từ Nghi cất bước đi vào trong. Hôm nay anh mặc quân phục, tâm trạng cũng thoải mái. Khi hoà mình trong đám đông không hề cảm thấy khác biệt, vì đây là Bệnh viện đa khoa Quân khu.
Anh đến thăm một đồng đội, hai người họ là bạn học tốt nghiệp cùng một khoá, cùng một khu đội tại trường Đại học Khoa học và Kỹ thuật Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, hơn nữa sau này được phân đến chung một khu. Vì vậy mà tình cảm đồng đội của hai người rất thân thiết. Khoảng thời gian trước cậu bạn này bị thương trong lúc diễn tập, nhân dịp anh nghỉ phép nên đến thăm anh ta.
Tuy nhiên, Từ Nghi đến không đúng lúc. Lúc anh đến đã thấy y tá chịu trách nhiệm phòng bệnh của anh ta đang giậm chân, nói chưa từng thấy người bệnh nào như vậy, vết thương còn chưa lành đã lén trốn khỏi bệnh viện.
Từ Nghi cũng không bất ngờ, đây chính là tác phong nhiệt huyết của anh chàng này, nhưng như vậy đã khiến anh đi một chuyến uổng công rồi.
Đứng ở cửa đợi gần nửa tiếng, anh bạn này vẫn chưa trở lại, Từ Nghi quyết định về nhà trước. Nhưng khi đi ngang qua thang máy, nhìn thấy mấy chữ số từ từ đi lên, anh dừng bước lại, do dự một chút rồi nhấn nút đi xuống, bước vào thang máy đi xuống tầng mười.
Mạnh Phàm ở tầng này, vả lại chắc hẳn cô ấy vẫn đang ở đây. Từ Nghi không định đến gặp cô ấy, nhưng không biết vì sao lại lên đây, cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy. Loanh quanh ở tầng mười trong chốc lát, Từ Nghi định bụng đi tìm Phương Triết, song còn chưa đến phòng làm việc của Phương Triết thì anh đã gặp được một người ngoài dự liệu.
Mạnh Hòa Ngọc – ba của Mạnh Phàm.
Lúc hai người nhìn thấy nhau đều sững sờ. Từ Nghi phản ứng nhanh, còn chưa kịp kêu một tiếng “bác trai” đã thấy Mạnh Hòa Ngọc vỗ đùi, vội vàng hỏi anh:
“Sao cậu đến đây?”
Từ Nghi hơi ngớ người, đáp theo bản năng:
“Cháu đến tìm…”
“Đừng tìm.” – Mạnh Hòa Ngọc vội vàng ngắt lời anh – “Đi nhanh lên, đừng để Mạnh Phàm nhìn thấy cậu.”
Đã muộn rồi, vừa nói xong những lời này, Mạnh Hòa Ngọc đã nghe thấy tiếng con gái mình vang lên phía sau.
“Ba, ba đừng đi nhanh như vậy, con đuổi theo không kịp.”
Vừa dứt lời, Mạnh Phàm đã xuất hiện ở khúc cua, cô mặc bộ quần áo bệnh nhân, mái tóc dài được vén ra sau tai. Đồ ăn đang cầm trong tay đã rơi hết cả xuống đất ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Từ Nghi.
Giờ phút này, Mạnh Hòa Ngọc đã hết hi vọng. Ông đứng che trước mặt Mạnh Phàm, nói với Từ Nghi:
“Cậu đi nhanh đi. Coi như là tôi xin cậu, đi nhanh lên đi.”
Từ Nghi cũng không muốn xuất hiện trước mặt Mạnh Phàm như vậy. Anh muốn nhanh chóng rời khỏi nhưng hai chân như bị ghim chặt trên mặt đất, không cất bước nổi. Anh nhìn Mạnh Phàm, cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô đã gầy đến nông nỗi này, giọng nói cũng khàn đi. Từ Nghi còn nhớ, Mạnh Phàm hồi đó thon thả xinh đẹp, giọng nói thánh thót như hạt châu rơi xuống khay ngọc, lúc hát nghe cũng rất hay.
Mạnh Hòa Ngọc thấy Từ Nghi đứng bất động, ông sốt ruột nên bất chấp lịch sự, đưa tay đẩy anh, đuổi anh đi. Từ Nghi cũng đột nhiên hoàn hồn lại, quay người nhanh chóng rời bước.
Nhưng Mạnh Phàm lại đột nhiên hét lên một tiếng, bất chấp tất cả xông lên. Mạnh Hòa Ngọc vội vàng quay người lại cản con gái:
“Mạnh Phàm, con nhận lầm người rồi, nhận lầm người rồi.”
“Không phải, là anh ấy. Ba, ba buông con ra” – Mạnh Phàm kêu to, kinh động đến mọi người trong hành lang, họ đều thò đầu ra xem náo nhiệt. Cô ấy lại hoàn toàn không màng đến gì hết, dốc sức tránh khỏi tay của Mạnh Hòa Ngọc, la với theo bóng lưng Từ Nghi:
“Anh đừng đi! Anh đừng đi!”
Từ Nghi cứ đi thẳng về phía trước không quay đầu lại, bước chân cũng chẳng mảy may do dự. Đầu óc anh trở nên trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Mạnh Phàm. Anh chen chúc bước vào thang máy đông người đi xuống tầng trệt, nhưng tiếng của cô vẫn như còn quanh quẩn bên tai. Từ Nghi lạnh lùng lên xe, đóng cửa xe lại. Khi đã ở trong không gian kín mít này, anh như mới có thể thở được.
Anh ngồi yên ở đó, không biết qua bao lâu, tiếng nói bên tai rốt cuộc biến mất. Cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác cả người đều run rẩy, lưng áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi. Có một cảm giác bất lực lan khắp toàn thân anh.
Tiếng điện thoại di động vang lên “ting”, là Mạnh Hòa Ngọc gửi đến tin nhắn đến: “Từ Nghi, tôi biết chúng tôi không có mặt mũi nào nói lời này. Nhưng mà sau này cậu đừng nên đến thăm Mạnh Phàm nữa.”
Từ Nghi nhìn chăm chú tin nhắn một hồi lâu rồi xóa nó đi. Anh nắm chặt tay lái, cảm giác hồn vía đã quay lại mới dám nổ máy lái xe.
Khi Chử Điềm về đến nhà, Từ Nghi vẫn chưa về. Cô đặt đồ xuống, vội vàng mời Tống Khả Như vào nhà.
Tống Khả Như thay giày, quay người lại quan sát khắp căn nhà. Lần gần nhất bà đến đây là hai năm trước, khi đó Từ Nghi vừa được điều đến sư đoàn T quân khu B chưa được bao lâu. Là một trung đội trưởng nên lúc nào Từ Nghi cũng bận rộn, không có thời gian để về nhà, cho dù có về thì cũng đa phần là ở đây.
Căn nhà này là do bà và chồng bà mua sau khi kết hôn được vài năm. Sau đó bởi vì kinh doanh càng lúc càng lớn, có tiền để dành, hơn nữa bà muốn ở gần nơi làm việc, nên mua một căn khác ở trung tâm thành phố. Căn nhà cũ này vẫn giữ lại không bán, thậm chí cũng không cho thuê, cho đến khi Từ Nghi chuyển vào đây ở.
Lần trước bà đến, căn nhà này vẫn giống hệt như lúc bọn họ còn sống ở đây. Có thể nhìn ra được Từ Nghi chẳng có hứng thú gì với việc sửa sang lại nhà cửa. Lần này bà đến nó rõ ràng đã khác hẳn lúc trước. Vật dụng đầy đủ, màu sắc ấm áp, có chút hương vị cuộc sống.
Tống Khả Như hỏi Chử Điềm:
“Con và Từ Nghi cùng nhau sửa sang lại nhà à?”
Chử Điềm đang đun nước trong bếp, nghe vậy liền nói:
“Bọn con cùng lên phương án, công việc sửa sang là do con chịu trách nhiệm. Khi đó anh ấy vừa được điều đến trung đoàn thiết giáp chưa được bao lâu, khá bận rộn…”
Tống Khả Như ngồi xuống ghế salon, sờ sờ bàn trà được lau bóng loáng đến mức người ta có thể soi gương, khẽ mỉm cười:
“Con cũng thật là chiều nó quá rồi.”
Chử Điềm bưng tách trà đã pha xong cho Tống Khả Như, cười nói:
“Tối nay mẹ ăn cơm ở đây đi, con nấu cơm nhanh lắm, không làm nhỡ việc của mẹ đâu.”
“Không được đâu.” – Tống Khả Như dịu dàng từ chối – “Con cứ thoải mái đi, mẹ chỉ sang đây thăm một chút rồi lập tức đi ngay.”
Bà đánh giá hết đồ đạc trong nhà, rồi đi ra nói với Chử Điềm:
“Căn nhà này là nhà cũ, cũng đã lâu năm rồi, con phải chú ý điện nước này nọ nhé. Không có vấn đề gì chứ?”
Chử Điềm nói cho bà yên tâm:
“Có vấn đề gì Từ Nghi đều cũng xử lý gọn ghẽ hết mẹ ạ. Chuyện này còn làm không xong thì con lấy anh ấy làm gì nữa?” – Cô vừa nói vừa tinh nghịch nháy mắt.
Tống Khả Như nhìn gương mặt trẻ con của cô. Đây chính là vợ của Từ Nghi con trai bà, tuy không hề giống với mong muốn của bà nhưng hiện tại xem ra cũng không quá tệ. Có điều khi nhớ đến câu trả lời của Chử Điềm ở quán cà phê, bà cảm thấy cô gái này không hề đơn thuần như bà tưởng tượng. Muôn vàn suy nghĩ khiến tâm trạng Tống Khả Như nhất thời rất phức tạp.
“Mẹ, có cần châm thêm trà không ạ?”
Tiếng nói của Chử Điềm khiến bà hoàn hồn, vẻ mặt Tống Khả Như dịu đi:
“Không cần đâu, trưa nay mẹ đã uống không ít rồi.” – bà nhìn đồng hồ – “Thời gian không còn sớm nữa, mẹ đi trước, con và Từ Nghi có thời gian thì về nhà chơi.”
Suy nghĩ một hồi bà lại bổ sung:
“Lúc Từ Nghi vắng nhà con cũng có thể thường xuyên đến chỗ mẹ chơi. Trong nhà không có ai, chỉ có mẹ và ba con thôi.”
“Dạ” – Chử Điềm ngoan ngoãn đáp lời.
Tống Khả Như gật đầu, cầm túi lên chuẩn bị rời khỏi. Lúc đổi giày ở cửa, bà đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng bước chân. Tốc độ và nhịp điệu rất quen thuộc, bà sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chử Điềm:
“Đó là….?”
“Là Từ Nghi ạ.” – Chử Điềm le lưỡi – “Lẽ ra định thừa dịp anh ấy còn chưa về tranh thủ nấu cơm, kết quả là bây giờ còn chưa bật bếp lên nữa…”
Tống Khả Như đã hoàn toàn không nghe thấy Chử Điềm đang nói gì nữa, cách một cánh cửa, bà nghe thấy tiếng Từ Nghi lấy chìa khóa ra. Tay bà nhanh hơn suy nghĩ, giành mở cửa ra trước.
Cửa được mở ra từ bên trong cũng không khiến Từ Nghi bất ngờ. Tuy nhiên nhìn người trước mặt này – một người không nên xuất hiện ở đây, vẻ mặt anh đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
Tống Khả Như bị anh nhìn như vậy, trái tim cũng đập mãnh liệt. Sau khi bình ổn nhịp tim thì bà lại thấy hơi tức giận. Dù gì đã hơn ba tháng không gặp, bà đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì mà khiến anh vừa nhìn thấy đã không vui chứ?
Hai mẹ con âm thầm giằng co. Nhưng bởi vì trước đây mỗi khi Từ Nghi tức giận rất ít thể hiện trên mặt, cho nên Chử Điềm hoàn toàn không chú ý đến mạch nước ngầm đang cuồn cuộn giữa hai mẹ con. Cô khoác tay Tống Khả Như, nói với Từ Nghi:
“Anh về rồi hả? Đúng lúc em vừa định giữ mẹ lại ăn cơm, nhưng mà mẹ không nhận lời, anh nói giúp em đi.”
Mày Từ Nghi khẽ nhíu lại, đi vòng qua Tống Khả Như vào cửa, sau khi thay giày xong mới hỏi Chử Điềm: “Nấu cơm xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy làm sao giữ khách lại được?” – Từ Nghi nhìn mẹ mình, nói – “Tối nay mẹ còn có lớp, đừng làm trễ nải việc của mẹ.”
Tống Khả Như nheo mắt lại. Từ trước đến nay anh chẳng hề quan tâm đến việc trong nhà, chứ đừng nói đến công việc của bà. Bây giờ sao lại biết tối nay bà có lớp? Tuy biết đây chỉ là viện cớ, mà quả thật bà cũng không định ở lại, nhưng lời này từ chính miệng con trai mình nói ra nên Tống Khả Như mất vui.
Bà đứng nghiêm, hỏi anh với tư thái một người mẹ:
“Về được mấy ngày rồi?”
“Một tuần.”
Bà vừa nghe đã nổi nóng:
“Trở về lâu như vậy không về nhà ăn cơm thì đành thôi, gọi điện thoại báo với ba mẹ biết cũng không được à? À, là sợ mẹ đến đây quấy rầy con phải không?”
Bà cố ý dùng chữ “con” này là sợ Chử Điềm nghe sẽ suy nghĩ nhiều.
“Làm gì có?” – Từ Nghi nhìn bà, vẻ mặt rất bình tĩnh – “Con về ngày thứ hai đã đến công ty gặp ba rồi. Sao vậy, ba không nói cho mẹ biết sao?”
Lời Tống Khả Như muốn phản bác đều bị nghẹn lại, bà nghĩ kỹ: Cái ông già này đúng là không nhắc đến với bà.
Từ Nghi thấy thế khẽ cười. Sau đó quay đầu lại nói với Chử Điềm: “Tối nay để anh nấu cơm, không thể trông cậy vào em được.”
Nếu như lúc bình thường, có lẽ Chử Điềm sẽ cho rằng Từ Nghi đang nói đùa với cô. Nhưng bây giờ dù cô có ngốc cũng nhìn ra đươc hai mẹ con họ không bình thường. Có điều cô không ngăn được Từ Nghi, cũng không biết nên nói gì với mẹ chồng mình nữa.
Trong lòng Tống Khả Như rất giận, nhưng vì bản thân là một giáo sư nên bà đã đè nén cơn giận lại, không nói thêm lời nào nữa, quay người bỏ đi.
Đứng sững ra nhìn cánh cửa một phút, Chử Điềm không nhịn được trở về phòng bếp, đi đến trước mặt Từ Nghi:
“Anh làm cái gì thế? Sao lại đối với mẹ như vậy?”
Từ Nghi đang rửa rau, tiếng nước chảy ào ào, anh không hề ngẩng đầu lên. Chử Điềm đi đến, tắt vòi nước: “Em đang hỏi anh đó!”
Từ Nghi nhìn cô, hỏi lại: “Anh đối xử với mẹ thế nào?”
Thật sự xem cô là kẻ ngốc à? Chử Điềm bĩu môi:
“Việc gì cũng đối nghịch với mẹ, rõ ràng là tỏ vẻ đuổi mẹ đi.”
Từ Nghi không nói gì, vặn vòi nước tiếp tục rửa rau.
Quen nhau đã lâu, Chử Điềm cũng hiểu được tính tình của anh. Bình thường lúc không vui anh sẽ không nổi giận, nhưng đừng mong nghe anh nói một câu. Chử Điềm cố gẵng trấn tĩnh lại:
“Hôm nay lúc em đi chợ nhận được điện thoại của mẹ, nói đang ở gần nhà muốn gặp mặt em. Nên em liền đi gặp, anh có gì không vui à?”
“Không có.”
“Vậy anh gặp phải chuyện gì à?”
“Không có.”
Cô yên tâm, suy nghĩ một chút lại không dám chắc hỏi tiếp:
“Vậy anh không muốn để em gặp mẹ hả?” – thấy anh lại không lên tiếng, Chử Điềm hơi nôn nóng chọc chọc cánh tay anh – “Nói đi, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?”
“Đã nói không có gì rồi mà.”
Giọng Từ Nghi vẫn ôn hòa như cũ, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy nặng hơn bình thường một chút. Có thể thấy được anh đã hơi mất kiên nhẫn, Chử Điềm đứng tại chỗ, không nói thêm gì nữa. Từ Nghi đi lướt qua cô, lấy nguyên liệu nấu ăn, thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, anh mới ý thức được vừa rồi thái độ của mình không đúng. Anh suy nghĩ một chút, thử giải thích với cô:
“Điềm Điềm, tuy mẹ là mẹ anh, nhưng em không cần cố ý lấy lòng mẹ. Dù mẹ làm gì cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào đến anh.”
Chử Điềm ngẩng phắt đầu lên, không dám tin hỏi ngước lại:
“Anh cảm thấy mới vừa rồi là em lấy lòng mẹ?”
“Anh không có ý này…”
“Nhưng vừa nãy anh đã nói như vậy!” – Chử Điềm bước đến, đứng trước mặt anh, ngước cổ lên hỏi lại lần nữa – “Anh cảm thấy mới vừa rồi là em lấy lòng mẹ?”
Từ Nghi không hiểu được tại sao những lời này lại kích động khiến cô nhạy cảm như vậy, nhưng anh cũng biết nếu cứ tiếp tục sẽ cãi nhau to. Anh trấn tĩnh lại, đương lúc chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại trong túi quần đổ chuông. Anh lấy ra xem, thấy số của trung đoàn gọi đến.
Gọi vào lúc đang nghỉ phép vậy nhất định là có việc gấp rồi.
Từ Nghi khẽ nhíu mày nói với Chử Điềm:
“Anh nghe điện thoại trước đã.”
Anh vừa nói vừa quay người đi ra ngoài ban công nhỏ ở phòng ngủ.
Chử Điềm một mình ở lại trong phòng khách, nhìn qua gương thấy hai má mình đỏ bừng, cảm thấy hơi buồn cười. Cô biết rõ chẳng có gì đáng để giận, nhưng khi nghe Từ Nghi nói vậy, trong lòng lại nổi nóng, không nhịn được nên buột miệng hỏi anh.
Từ lúc chiều gặp mẹ chồng đến giờ, cô đã ứng đối rất cẩn thận. Lúc trước khi nhận giấy kết hôn cô từng gặp ba mẹ anh một lần. Từ Kiến Hằng – ba anh – khi đó nghe thấy tin bọn họ đăng ký kết hôn đã tát anh một cái trước mặt cô. Mà mẹ anh đứng bên cạnh lại chẳng nói một câu. Từ đó trở đi, cô đã hiểu được thái độ của họ đối với cuộc hôn nhân này, cũng biết quan hệ của Từ Nghi và cha mẹ không được tốt lắm.
Mà hôm nay, sau khi gặp mặt mẹ chồng, cảm giác này của cô vẫn không biến mất, ngược lại càng rõ ràng hơn. Bởi vì bà đã dò hỏi cô: “Vẫn muốn để Từ Nghi ở lại quân đội vậy sao?”
Trước khi Chử Điềm kết hôn với Từ Nghi, cô chưa nghe anh nhắc đến chuyện trong nhà. Cô chỉ nghe Trình Miễn lúc trước cộng tác với anh nói điều kiện gia đình Từ Nghi rất tốt, luôn phản đối anh đi lính. Cho nên khi nghe thấy mẹ chồng hỏi như thế, cô hơi khó xử, không biết nên trả lời thế nào.
Có điều cô tự nhận mình không phải là người phụ nữ ngốc chỉ biết ru rú ở trong nhà. Cô biết vấn đề này là vấn đề trọng đại khiến Từ Nghi và gia đình xích mích, trừ phi bản thân anh thay đổi ý nghĩ, nếu không mãi mãi không cách nào nhất trí được với nhau. Lúc này dĩ nhiên cô sẽ chọn đứng về phía anh.
Lúc đó trong lòng cô có chút vui mừng, cảm thấy như mình đã làm được một chuyện vĩ đại. Nhưng lại sợ mẹ chồng hỏi sâu hơn, cô không ứng phó được liền nhân cơ hội mời bà về nhà.
Cô tự cảm thấy mình đã làm tốt, không ngờ trong mắt Từ Nghi lại xem hành động của cô là đi lấy lòng người khác. Anh ngốc thật hay là giả ngốc đây? Dù thái độ cô có ân cần với bà ấy một chút cũng bởi vì bà là mẹ ruột của anh. Nếu không, nói khó nghe một chút, họ ra sao cũng chẳng liên quan gì đến cô. Sao anh không hiểu là cô đang lấy lòng ai chứ?
Càng nghĩ càng tức, Chử Điềm đi vào phòng vệ sinh, hứng đầy nước trong bồn rửa mặt. Hai tay vốc nước lên hất vào mặt để hạ cơn nóng đang tỏa ra trên người. Tiếng nước chảy rào rào nghe rất hả giận, Chử Điềm ra sức rửa mặt, lại nín thở ngâm mặt trong chốc lát mới ngẩng đầu lên thở dài một hơi.
Nước đã làm mờ tầm nhìn nhưng Chử Điềm vẫn trông thấy Từ Nghi đứng ở cửa phòng vệ sinh. Anh đã nghe điện thoại xong, không biết đứng ở đó đã bao lâu rồi.
Chử Điềm không để ý đến anh, lấy khăn lau mặt, quay người định đi ra.
“Anh có chuyện nói với em.” – Từ Nghi đưa tay cản cô lại.
Chử Điềm hất ra: “Đừng giải thích, bây giờ em không muốn nghe.”
Từ Nghi khẽ thở dài, nói với Chử Điềm: “Điềm Điềm, kỳ phép của anh cũng sắp hết rồi, chúng ta đừng cãi nhau có được không?”
“Ai cãi? Anh cãi hay là em cãi? Em cãi cái gì hả?” – Chử Điềm liếc xéo anh, nói gay gắt làm anh nghẹn họng.
Lại quay lại vấn đề khi nãy rồi. Từ Nghi cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện với cô, nói không được mấy câu lại cãi nhau. Đầu anh hơi đau, anh mệt mỏi nói với Chử Điềm:
“Được rồi, xem như anh chưa nói.”
Chưa nói? Chưa nói thì chưa nói!
Nước làm ướt áo, Chử Điềm về phòng ngủ thay bộ đồ mặc ở nhà, sau đó nằm lên giường. Đã sắp bảy giờ, cô vẫn còn chưa ăn cơm. Cô không chịu được đói, vừa đói là dạ dày sẽ khó chịu. Hơn nữa hôm nay còn bị tập quân sự cả ngày, xương cốt toàn thân mệt mỏi như muốn rã rời. Vả lại còn bị mẹ chồng và Từ Nghi chọc giận, Chử Điềm cảm giác cả người mình đều ỉu xìu.
Cô giày xéo cái gối như trút cơn giận, sau đó cạn kiệt sức lực nằm trên giường thì lại thấy hối hận.
Mới vừa rồi Từ Nghi nói như vậy rõ ràng là đã xuống nước với cô, cho cô một bậc thềm. Nhưng sao miệng cô lại không chịu nhịn, cứ bước thẳng xuống không phải là tốt rồi ư? Sao phải đâm thêm hai câu nữa? Anh ở hai ba ngày nữa là đi rồi, chẳng lẽ từ đây đến lúc đó chiến tranh lạnh hay sao?
Nghĩ như vậy, Chử Điềm cảm thấy dạ dày mình càng đau khủng khiếp hơn, ngay cả mũi cũng cay cay.
Trong khoảng thời gian cô buồn bực trong phòng, bên ngoài vẫn có động tĩnh. Hình như Từ Nghi đang bận rộn làm gì đó, nhưng chưa thấy anh đi vào phòng ngủ. Chử Điềm đói bụng đến mức không chịu nổi nữa, đành phải bò khỏi giường. Cô thầm quyết định, nếu anh nói chuyện với cô, cô nhất định sẽ không làm lơ anh nữa. Sau khi tự nhủ thầm với mình, cô mang giày vừa định đứng lên đi ra ngoài thì cửa phòng mở ra, Từ Nghi đi vào, trong tay còn bưng một bát mì.
“Dậy rồi hả?” – anh nhìn nhìn cô – “Đúng lúc, ăn cơm thôi!”
Đương lúc Chử Điềm đang do dự có nên xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra hay không thì anh đưa mì đến, là món mì sốt thịt mà cô thích nhất. Nấm mèo, măng xào với thịt gà xé, trên đó còn có cà rốt và dưa leo xắt sợi, hương vị ngọt ngào thơm ngát, thanh mát ngon lành.
Thôi cứ như vậy đi, đầu lưỡi đã thật sự không chịu nổi sự hấp dẫn như vậy nữa rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Nghi, anh thấy cô nhìn thì khẽ nhướng mày. Chử Điềm làm mặt lạnh, nhận lấy bát mì, quả nhiên thấy khóe môi Từ Nghi nhoẻn lên. Chử Điềm không khỏi chán nản, mắc bẫy anh rồi! Anh biết cô đã đói cồn cào nên mang thức ăn ngon đến dụ dỗ.
Chử Điềm trộn đều mì lên, đi theo anh ra ngoài, còn chưa đến bàn cơm đã nhịn không được ăn vài miếng, quả nhiên là ngon vô cùng. Cô ngồi trước bàn, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn Từ Nghi bận bịu thu dọn trong nhà, trên người còn mặc áo sơ mi và quần quân đội. Bát mì của cô đã gần thấy đáy rồi mà anh còn chưa đến ăn.
Chử Điềm đành phải hỏi anh:
“Anh không ăn sao?”
“Đợi lát nữa, xong ngay thôi.”
Tiếng của anh vang lên từ phòng ngủ, chờ đến khi anh đi ra, trong tay đã cầm lấy chiếc ba lô rằn ri. Từ Nghi đặt ba lô lên bàn, bắt đầu xếp đồ vào trong.
Lúc Chử Điềm thấy thì thoáng sửng sốt. Anh đang thu dọn đồ đạc ư?
Có dự cảm xấu chợt lóe lên trong đầu, cô đặt bát đũa xuống, lập tức đi đến hỏi:
“Anh thu dọn đồ đạc làm gì?”
Từ Nghi nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục thu dọn:
“Nhận được điện thoại từ trung đoàn, nói có chuyện gấp bảo anh tối nay phải có mặt.” – anh ngừng một chút lại bổ sung – “Thật sự có chuyện gấp.”
Chử Điềm lo sợ:
“Chuyện khi nào, sao em không biết?”
“Mới vừa rồi không phải đã nói với em sao? Mải lo giận thôi.”
“…”
Anh đã nói, anh nói rằng kỳ phép sắp kết thúc…
Chử Điềm sững sờ trong giây lát, đột nhiên nhớ ra:
“Tối nay đi thế nào? Bây giờ đâu còn xe nữa.”
“Có xe vào thành phố, thuận đường đón anh luôn.”
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm hiểu nhất định tối nay anh phải đi rồi. Trong thoáng chốc, trái tim vừa mới ổn định như bị một đôi bàn tay to lớn bóp nghẹt, nhào nặn hả hê khiến cô khó chịu vô cùng. Tuy nhiên giờ khắc này thần trí lại tỉnh táo khác thường, cô quay người đi vào phòng sách, xách một chiếc túi nhựa cực lớn đựng rất nhiều thứ đi ra.
Từ Nghi nhìn cô đang gắng sức xách chiếc túi liền chạy đến đón:
“Đây là cái gì?”
“Để anh mang đi chia cho mấy đồng đội.”
Từ Nghi hơi giật mình, nói theo phản xạ:
“Không mang được nhiều như vậy…”
Chử Điềm không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu khỏi chiếc túi, không đựng đủ thì để anh xách tay, dù sao cũng có xe đến đón.
Từ Nghi biết tính tình cô cố chấp, cũng không ngăn cản nữa.
Thu dọn đồ đạc xong, hai người an tĩnh ngồi xuống bàn ăn cơm. Sau đó Chử Điềm đứng dậy đi rửa chén, cả căn nhà chỉ còn tiếng nước chảy thật nhỏ và tiếng chén bát va chạm vào nhau.
Lòng Chử Điềm xốn xang, suýt nữa làm vỡ một cái chén. Lúc rửa được một nửa, cô thò đầu qua cửa bếp nhìn ra ngoài, phát hiện Từ Nghi đang cúi đầu kiểm tra khóa cửa.
Về nhà được một hôm anh đã đổi cái khóa cửa cũ rích kia rồi, lo rằng nó không an toàn. Còn nhiều lần dặn dò cô dù là ban ngày hay ban đêm, đừng dễ dàng mở cửa cho người xa lạ. Cho dù là người ở trong khu này cũng không được. Mà lúc đó cô đang mải nghịch điện thoại di động, chỉ đối đáp cho có lệ.
Chử Điềm đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè chặt lồng ngực mình, nghèn nghẹn khó chịu. Lại như có thứ gì đó muốn bứt khỏi trói buộc, cô vội vàng tắt vòi nước, chạy vào phòng vệ sinh khóa trái cửa lại.
Từ Nghi cảm giác được cô đi ngang qua sau lưng anh, vừa quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra thì điện thoại di động đã vang lên. Là xe tới đón anh đã đến, nhắn anh xuống lầu. Cúp điện thoại, Từ Nghi đến gõ cửa phòng vệ sinh:
“Điềm Điềm, xe đến rồi, anh đi đây.”
Đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng cô:
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Không thấy cô đi ra ngoài, Từ Nghi cảm thấy có gì đó không ổn, lại gõ thêm vài cái:
“Em đang làm gì? Mở cửa ra.”
Lại là một hồi im lặng, sau đó vang lên tiếng từ biệt nhẹ nhàng của cô:
“Không có gì, em, em đi toilet thôi. Anh đi nhanh lên đi, đừng để trễ giờ.”
Từ Nghi không ngốc, dĩ nhiên hiểu được cô đang trốn anh. Nhận ra điều này, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng không vui.
“Được rồi…” – một lát sau anh nói với cô qua cánh cửa ngăn cách – “Anh đi nhé?”
Anh đứng yên tại chỗ trong chốc lát, không đợi được cô trả lời, lại có điện thoại thúc giục.
Từ Nghi mím môi: “Điềm Điềm, tạm biệt.”
Nói xong, anh xách đồ đi xuống lầu. Chử Điềm trốn trong phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, nghe tiếng bước chân anh dần dần nhỏ đi. Rốt cuộc không kiềm chế được nữa, cô để nước mắt tuôn rơi.