Chương 10.3

Phản ứng đầu tiên của Chử Điềm khi nghe thấy lời này là kéo bà ta lại nói cho rõ, nhưng trong khoảnh khắc đưa tay ra, cô liền hối hận. Đây là cô tự rước lấy nhục, không chừng Chương Hiểu Quần đang khích bác châm ngòi ly gián, mà cô lại cứ thế bị mắc lừa, như vậy rõ ràng đã nói cho bà ta biết cô đang nghi ngờ Từ Nghi. Chử Điềm cảm thấy mình rất ngốc.

Chương Hiểu Quần nhìn một cái đã thấy rõ nỗi rối rắm trong nội tâm cô, trong lòng thoáng dậy niềm vui sướng. Bất kể như thế nào, bà ta cho rằng đây là tội lỗi do Từ Nghi gây ra, vậy thì chính anh nên là người hoàn trả. Cuối cùng nhìn Chử Điềm một cái, bà ta sải bước rời đi mà không quay đầu lại.

Lúc trở về xe, cà phê trong tay đã nguội hơn phân nửa. Người tài xế không oán trách cô bỏ đi quá lâu, chỉ có chút lo lắng nói với cô:

“Cô Chử, có phải cô bị bệnh rồi không, sao sắc mặt khó coi vậy?”

Giờ phút này đầu óc Chử Điềm rất loạn, hồi lâu mới nói ra được:

“Tôi không sao.”

“Không phải là bị sốt chứ? Hôm nay lạnh như vậy mà cô còn mặc ít như thế rất dễ bị cảm.” – người tài xế tốt bụng nhắc nhở cô – “Nếu không thì vậy đi, tôi chờ ở đây, cô xin phép về nghỉ ngơi đi.”

“Không cần đâu.”

Chử Điềm lập tức từ chối. Cô không dám trở về một mình, sợ sau khi trở về sẽ không dằn được mà suy nghĩ lung tung.

Hơn mười hai giờ trưa, cuối cùng đã đón được khách đưa về công ty, Chử Điềm coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi trở lại văn phòng, cơm trưa Phùng Kiêu Kiêu để trên bàn cô đã nguội ngắt. Giờ phút này Chử Điềm chẳng hề muốn ăn uống gì, ăn qua quýt vài miếng liền vứt hết vào thùng rác. Rót cốc nước nóng ôm trong lòng bàn tay, Chử Điềm ngơ ngác ngồi tại chỗ, suy nghĩ đến những lời Chương Hiểu Quần nói hồi sáng.

Trước đó cô đã bị gió rét làm cóng, đầu óc cũng đần độn theo. Bây giờ ngồi xuống, cô đã nghĩ ra ẩn ý trong lời nói của Chương Hiểu Quần.

Bà ta nói Từ Nghi có chuyện lừa cô, mà chuyện này còn liên quan đến Mạnh Phàm. Nếu quả thật như lời của bà ta nói, vậy chuyện gì đã khiến anh quyết định không đi thăm Mạnh Phàm nữa?

Sau khi làm rõ ý nghĩ này, Chử Điềm cảm thấy bản thân như rơi vào mớ bong bong, hay một ngõ cụt mà cô không thể thoát ra.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Chử Điềm quyết định gọi điện thoại cho Từ Nghi hỏi rõ ràng. Tuy nhiên vẫn như bình thường, điện thoại Từ Nghi vẫn không gọi được, điện thoại văn phòng do một người khác nghe, báo với cô rằng tham mưu Từ còn đang tập huấn.

Cúp điện thoại, Chử Điềm vô cùng hụt hẫng. Tuy cô không nhịn được nhiều lần nói với mình đừng suy nghĩ lung tung, nhưng giờ phút này cô thật sự có chút khẩn trương và sợ hãi. Sợ rằng đúng như lời Chương Hiểu Quần nói, Từ Nghi cố ý lừa cô một số chuyện, sợ anh thật sự có gì đó với Mạnh Phàm. Cô nhớ đến những lời sắt son mà mình từng nói trước mặt Hà Tiêu, cô sợ cô đã đào hố cho bản thân mình.

Vì để trấn định lại, buổi tối sau khi tan việc về nhà, Chử Điềm lại gọi điện cho Từ Nghi, giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại nhắc nhở cô lần nữa: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Chử Điềm như thể không nghe thấy, bồn chồn gọi hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không kết nối được. Cuối cùng điện thoại di động hết pin, âm báo “ting” giúp cô hoàn hồn lại. Cô thất thần trong chốc lát, ném mạnh điện thoại xuống đất, gục đầu vào người, không còn sức lực nữa.

Hoạ vô đơn chí. Sáng hôm sau tỉnh lại, Chử Điềm phát hiện mình đã bị sốt, cả người như bị đặt lên lò nướng, toàn thân nóng hừng hực, hận không thể tắm nước lạnh ngay lập tức. Nhưng cô vừa xốc chăn lên cả người đã lạnh run, mà đi trên sàn nhà như giẫm trên bông vậy, đầu nặng chân nhẹ, chỉ muốn cắm mặt về phía trước.

Sợ bị sốt cao quá sẽ gây ảnh hưởng đến thân thể, Chử Điềm cố gượng đến Bệnh viện đa khoa Quân khu, trên đường gọi cho Đồ Hiểu một cuộc điện thoại, sau khi đến lập tức được cô ấy đưa vào phòng truyền dịch.

Cả quá trình Chử Điềm không nói một câu, đầu óc đặc quánh như tưới keo hồ, bên tai như có người đang gõ trống, vang dội như sấm. Cô cảm thấy mình như đang chết lặng, đến khi kim đâm vào tĩnh mạch rốt cuộc cô mới cảm thấy xíu xiu đau đớn.

Cô nhìn kim truyền ghim vào tay, nước mắt rơi lã chã. Y tá hoảng sợ vội hỏi:

“Sao lại khóc?”

Nói xong quay đầu cầu cứu Đồ Hiểu. Trong lòng Đồ Hiểu biết cô em họ này được nuông chiều từ bé, còn tưởng rằng cô bị đau, giờ phút này thấy cô sốt đến hồ đồ đành nhẹ giọng dỗ dành:

“Có phải bị tiêm đau không? Nhịn một chút sẽ hết ngay thôi.”

Chử Điềm không nói chỉ cúi đầu khóc. Một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn:

“Em không sao, không đau.”

Sau khi lấy ven, đưa y tá đi, Đồ Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy ngồi trên giường, dém góc chăn cho Chử Điềm, lại thử nhiệt độ trên trán cô, nhẹ giọng hỏi:

“Sao tự dưng lại bị sốt hả?”

“Ngày hôm qua hứng gió, bị cảm lạnh.”

Bình ổn lại tâm trạng, Chử Điềm nhỏ giọng đáp. Đồ Hiểu cũng không biết nói gì với cô, đành phải dặn dò:

“Hai ngày nay trời lạnh hơn, em phải chú ý. Bây giờ có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

Không muốn nói chuyện, Chử Điềm chỉ chớp mắt tỏ ý đã hiểu rồi. Đồ Hiểu cũng phần nào yên lòng:

“Vậy thì an ổn ngủ một giấc đi, tỉnh rồi sẽ hạ sốt, chị ở đây với em.” – nhớ tới gì đó, cô ấy hỏi – “Hôm nay là thứ Bảy, Từ Nghi không được nghỉ phép à?”

“Không có, anh ấy còn đang tập huấn.” – Chử Điềm nhìn Đồ Hiểu – “Chị đừng gọi điện cho anh ấy.”

“Chị có chừng mực.” – Đồ Hiểu thở dài một tiếng, lại đắp chăn cho cô, nói với cô bằng giọng dịu dàng như dỗ trẻ con – “Được rồi, mau ngủ đi.”

Chử Điềm còn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng vấn đề tình cảm có phức tạp và vướng mắc hơn nữa cũng không thể đấu lại cơn bệnh và tác dụng của thuốc, cô nhìn chằm chằm trần nhà mới vài phút mà cơn buồn ngủ rũ rượi đã ùa đến.

Cô ngủ đến bốn giờ, mà có lẽ theo bản năng biết có người đang ở bên cạnh mình, cô ngủ vô cùng an ổn. Khi tỉnh lại kim truyền đã được rút, chỉ để lại một vết bầm nhàn nhạt. Không biết Đồ Hiểu đã đi đâu rồi, trong phòng chỉ có một y tá đang bận bịu.

Chử Điềm tốn vài phút mới biết rõ bây giờ mình đang ở đâu, cô gọi y tá, hỏi cô ta Đồ Hiểu đâu với giọng khàn khàn. Cô y tá lảnh lót đáp:

“Nửa tiếng trước có một bệnh nhân đến, chủ nhiệm khoa chỉnh hình nghe nói bác sĩ Đồ ở đây liền chỉ đích danh bảo cô ấy qua. Nếu cô có chuyện gì thì tôi gọi điện cho cô ấy giúp cô.”

Chử Điềm khẽ ho, lắc đầu:

“Tôi không sao, để chị ấy làm việc trước đi.”

Ngủ một giấc tỉnh lại, Chử Điềm cảm thấy mình đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, phát hiện trời đã đổ tuyết. Tuy chỉ là hạt tuyết bay bay, nhưng hiện giờ mới tháng Mười cũng đủ khiến người ta bất ngờ. Nhìn vũng nước đọng trên xi măng ngoài kia, Chử Điềm vô cớ rùng mình một cái, vội vàng kéo kín áo trên người.

Không lâu sau, Đồ Hiểu đã trở lại.

“Truyền xong rồi hả?” – cô ấy đi đến sờ trán Chử Điềm – “Ừ, đã bớt nóng.”

Chử Điềm yếu ớt cười nói:

“Cảm ơn chị nhé.”

“Người một nhà còn nói cảm ơn.” – Đồ Hiểu giả bộ tức giận lườm cô, sau khi nhìn nhau cười, cô ấy nói – “Bệnh nhân mới đến là người có vai vế, lát nữa phải hội chẩn, sợ rằng không thể đưa em về nhà.”

“Không sao, em tự bắt xe về.”

“Vậy em đi đường cẩn thận, chị đã kê thuốc cho em rồi, em mang về đưa đến trạm y tế trong khu, nhớ phải truyền dịch đúng giờ.”

Chử Điềm gật đầu nói được, trong lúc hai người đang nói chuyện, cô y tá đã đến nhìn hai lượt, dường như có việc gấp cần tìm Đồ Hiểu. Cô bảo cô ấy bận thì đi trước, còn cô ra trạm y tá lấy thuốc, và mượn chiếc ô chuẩn bị về nhà.

Lúc đi ra mới phát hiện trời đổ tuyết lớn hơn. Chử Điềm mang giày đơn, đôi chân lạnh cóng giẫm trong nước tuyết, có cảm giác sắp đông cứng đến nơi. Cô không khỏi tăng nhanh bước chân, nhưng không phòng bị chân trượt một cái suýt nữa ngã xuống. May là có người bên cạnh kịp thời đỡ, cô mới không bêu xấu trước mặt người khác.

Chử Điềm hoảng hốt đứng vững, quay người nói cảm ơn người kia, lại phát hiện người vừa đưa tay đỡ cô lại là cha cô, Chử Ngật Sơn!

Chử Ngật Sơn cũng có vẻ vội vã, hiển nhiên giúp người xong là định đi ngay, sau khi thấy rõ là ai liền giật mình cũng suýt nữa té ngã.

Hai cha con ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu, Chử Ngật Sơn mới chần chừ đưa tay, vô cùng vui mừng nói:

“Điềm Điềm!”

Bông tuyết buông mình khỏi cành cây, vương lên chiếc ô của Chử Điềm, cũng đánh thức cô. Cô nhìn bàn tay Chử Ngật Sơn đưa đến, nhích về phía sau một chút. Cô tránh né rõ ràng như vậy khiến Chử Ngật Sơn thất thần trong giây lát, ông ta nhanh chóng chú ý đến túi thuốc trong tay Chử Điềm, lập tức hỏi:

“Sao con lại đến bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì? Con bị bệnh sao?”

Những câu hỏi liên tiếp khiến Chử Điềm hơi nhức đầu, cô khẽ nhíu mày, không muốn trả lời lắm:

“Không sao.”

“Vậy sao con lại đến bệnh viện?” – nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con gái, Chử Ngật Sơn hơi bực mình – “Nói đi!”

Chử Điềm cảm thấy ông thật phiền:

“Bị cảm, đã truyền dịch rồi, không có việc gì, ông bớt quan tâm đi.”

Bị con gái trả lời một câu làm nghẹn lời, Chử Ngật Sơn thoáng ngơ ngác, mới nhẹ “Ồ” một tiếng, như rốt cuộc cũng yên tâm.

Hai người lại chìm vào im lặng, kể từ bữa cơm lấy vòng tay ra về trong cơn bực tức lần trước, hai ba con không liên lạc với nhau nữa. Lúc cô và Triệu Tiểu Tinh náo loạn dữ dội cũng không nhận được một cuộc gọi hoặc tin nhắn nào của ông ta.

Cũng bắt đầu từ khi ấy, cô thật sự hết hy vọng về Chử Ngật Sơn. Cô biết ông chẳng có can đảm đối mặt với mình, từ lúc cô biết sự tồn tại của Triệu Tiểu Tinh, hai cha con đã ầm ĩ vô số lần, lời khó nghe gì cô đều đã nói. Cô biết rõ, ông ta chỉ lựa chọn Triệu Tiểu Tinh, lựa chọn con trai mà thôi.

Con trai, nhớ đến điều này, Chử Điềm ngẩng đầu nhìn Chử Ngật Sơn, lúc này mới phát hiện chỉ mấy tháng ngắn ngủi, tóc của ông ta đã bạc hơn phân nửa.

Chử Ngật Sơn cũng nhận thấy ánh mắt của con gái, hơi mất tự nhiên vuốt vuốt tóc:

“Điềm Điềm, không phải bà già rồi chứ?”

Đâu chỉ già thôi, Chử Ngật Sơn oai phong lẫm liệt trước kia đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa. Giờ ông ta trở thành người đàn ông trung niên lộ vẻ già nua, như thể lúc nào cũng phải chịu đựng mọi sự giày vò của cuộc sống vậy.

Chử Điềm không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ hỏi rất khẽ, rất khẽ:

“Con trai ông bệnh thế nào?”

Tròng mắt Chử Ngật Sơn thít lại, miệng há to nhưng chẳng thốt lên nổi một câu. Ông ta nhìn Chử Điềm, nỗi đau lóe lên trong mắt.

Chử Điềm thấy rõ, có cảm giác người đàn ông này thật sự vừa đáng thương vừa đáng hận. Hít khí lạnh vào phổi, cô ho khan xong mới hết sức bình tĩnh nói với Chử Ngật Sơn:

“Ông bận việc của ông đi, tôi về nhà trước.”

Phút giây cất bước bỏ đi, tự đáy lòng Chử Điềm cảm thấy khổ sở. Trước kia lúc tức giận cô sẽ cãi nhau với ông ta, nhưng ông ta luôn mặt dày cười hì hì, mặc cô đánh, mặc cô mắng, tỏ vẻ chết không biết xấu hổ mà dung túng cô. Dường như tất cả hành động của cô đều chẳng mảy may có tính công kích hay khiến ông ta sợ hãi. Mà bây giờ thì sao, cô đã biết cách nhẹ nhàng đáp lại dù chỉ một câu mà tựa như cầm dao găm khoét vào tim ông ta.

Bởi vì trong lòng cô biết rõ, cô thật sự không thể nào tha thứ cho người đàn ông này. Thời tiết không tốt, lại vào cuối tuần, Chử Điềm không bắt được xe, liền đi đến bến ngồi xe buýt.

Khi về đến nhà đã vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cô đi ngủ, mãi cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trong phút chốc tỉnh lại, Chử Điềm có cảm giác cuộc điện thoại này có thể là Từ Nghi gọi đến, lập tức bò dậy khỏi giường nhận điện thoại. Kết quả trong khoảnh khắc vừa thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô có chút thất vọng, người gọi đến là Chử Ngật Sơn.

Chử Điềm lập tức từ chối không nhận, vứt điện thoại di động sang một bên. Nhưng không ngờ Chử Ngật Sơn lại gọi đến, cô từ chối không nhận lại gọi tiếp, cứ kiên trì không ngừng nghỉ.

Chử Điềm bị ép nổi điên, lúc nhận điện thoại, cô như người bị sụp đổ hoàn toàn, gào lên với ông ta:

“Ông lại gọi cho tôi để làm gì? Muốn nói gì? Có phiền không hả?”

“Điềm Điềm, ba có chuyện muốn nói với con, bây giờ ba đang ở ngoài khu gia thuộc nhà các con, con ra ngoài một chút đi.”

Giọng nói bình tĩnh của Chử Ngật Sơn lộ vẻ nghiêm túc:

“Tôi không muốn nghe.”

Chử Điềm cự tuyệt rất dứt khoát.

“Là chuyện có liên quan đến Tiểu Từ.”

Chử Ngật Sơn sợ cô lại cúp điện thoại, lớn tiếng nhấn mạnh một câu, giờ phút này ông đã có chút sốt ruột. Chử Điềm thoáng sửng sốt, cho rằng Chử Ngật Sơn lại giở trò, liền bực bội nói với ông ta:

“Ông có thể đừng lần nào cũng lôi danh nghĩa của anh ấy ra được không?”

Chử Ngật Sơn cũng hơi nhức đầu:

“Điềm Điềm, lần này là thật, ba thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với con. Với lại quả thật có liên quan đến Tiểu Từ…” – thoáng ngập ngừng, ông ta hỏi với giọng thăm dò – “Con có biết Từ Nghi có một người anh làm sĩ quan không quân, mấy năm trước hy sinh vì tai nạn không?”

Chử Điềm á khẩu:

“Ông…”

Nhận thấy nỗi kinh ngạc của con gái, Chử Ngật Sơn khẽ thở dài:

“Xuống đây đi, ba chờ con.”

Cúp điện thoại, Chử Ngật Sơn im lặng ngồi trên xe chờ Chử Điềm. Dưới ánh đèn pha chiếu rọi, mặt ông ta trông có vẻ nghiêm túc và lạnh lùng, đồng thời lại có chút thương cảm. Khoảng chừng mười phút, cửa xe được mở ra từ bên ngoài. Ông ta lấy lại tinh thần, lúc nhìn thấy con gái không nhịn được cau mày, cất tiếng khẽ trách:

“Sao mặc ít như vậy đã đi xuống?”

Chử Điềm ngồi yên trên ghế lái phụ, kéo áo khoác, giọng nói vô cùng lạnh nhạt:

“Ông bớt quan tâm đi, nói xem, rốt cuộc có chuyện gì?”

Chử Ngật Sơn trong lòng có chút không vui, nhưng hiện giờ ông ta không có tư cách gì nổi giận trước mặt cô nữa rồi, chỉ có thể đè nén cơn giận, bình tĩnh nói:

“Điềm Điềm, ban đầu lúc con và Từ Nghi kết hôn, ba không hề phản đối. Một là biết con sẽ không nghe lời ba, hai là… ba nhận ra được con rất thích thằng nhóc đó. Cho nên lời tiếp theo của ba, con đừng cho rằng ba đang châm ngòi ly gián, bởi vì ba chỉ muốn tốt cho con thôi.”

Trong lòng Chử Điềm loáng thoáng có dự cảm xấu, nhưng vẫn cứng miệng:

“Ông có thể đừng nói lời thừa thãi nữa không?”

Chử Ngật Sơn vô cùng thất bại, đập vô-lăng như phát tiết, ông ta nói:

“Khoảng thời gian trước, Triệu Tiểu Tinh nhập viện giữ thai có quen biết một người. Người này, con hoặc Từ Nghi có thể sẽ biết, tên là Chương Hiểu Quần.”

Ông vừa nói vừa nhìn Chử Điềm. Quả nhiên! Bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, Chử Điềm nhìn ông ta đầy căng thẳng:

“Chương Hiểu Quần thế nào?”

Nhìn thấy hết phản ứng của con gái, sắc mặt Chử Ngật Sơn càng u ám thêm:

“Thật ra cũng không có gì, bà ta quen biết Tiểu Tinh, cũng khá thân thiết. Trò chuyện lâu ngày cũng dần dần nói chút chuyện trong nhà.”

Chử Điềm tin lời Chử Ngật Sơn, ở ngoài xã hội Triệu Tiểu Tinh có bản lĩnh này, rất biết cư xử, nhiệt tình hào phóng, với ai cũng ra vẻ thân thiết.

“Cho nên bác Chương nói chuyện trong nhà với Triệu Tiểu Tinh ư? Ông biết anh Từ Hoàn?” – Chử Điềm hỏi tới – “Nhưng có liên quan gì đến Từ Nghi?”

“Một tuần trước Tiểu Tinh đưa đứa bé từ Mỹ về dưỡng bệnh, ở Bệnh viện đa khoa Quân khu, gặp lại Chương Hiểu Quần.” – sợ Chử Điềm nghĩ nhiều, Chử Ngật Sơn cố ý tránh nhắc đến con trai, nói – “Con gái Chương Hiểu Quần vẫn đang nằm viện, thời gian dài, Tiểu Tinh có đến thăm một hai lần.”

Nếu đặt vào lúc trước, đương nhiên Triệu Tiểu Tinh chẳng có tình cảm gì với Mạnh Phàm, cùng lắm chỉ có chút thương hại. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, ả đã làm mẹ, con trai lại sinh bệnh nên nhìn thấy Chương Hiểu Quần lo lắng cho con như vậy khó trách khỏi sẽ nảy sinh cảm giác thông cảm. Thường xuyên qua lại nên tình bạn thân thiết hơn chút.

Ả đã sớm biết chuyện Từ Hoàn và Mạnh Phàm, hơn nữa đây là nguyên nhân căn bệnh của Mạnh Phàm, lại là chuyện đau lòng của vợ chồng Mạnh Ngọc Hoà, nên ả rất biết điều không nhắc đến trước mặt họ. Đến một ngày ả nhìn thấy Chương Hiểu Quần ngồi một mình trong đình ở vườn hoa lau nước mắt mới cảm thấy có chút bất thường. Hỏi mấy phen mới đào được câu chuyện thưở trước.

Nghe xong, Triệu Tiểu Tinh cảm thấy rất đỗi kinh ngạc, nhất là sau khi ả xem hình Từ Hoàn, nỗi kinh ngạc trong lòng lại càng dời sông lấp biển. Dĩ nhiên ả sẽ không trực tiếp tìm Chử Điềm, cũng không dám tuỳ tiện đi tìm Chử Ngật Sơn. Bởi vì kể từ khi ả và Chử Điềm náo loạn một trận, ả nói xấu một câu về Chử Điềm trước mặt ông sẽ bị ông ta cho là châm ngòi ly gián. Nhưng để trong lòng lại thật sự khó chịu, liền trò chuyện với Chương Hiểu Quần thêm vài lần, sau khi biết rõ ràng mới nói cho Chử Ngật Sơn.

Nói cho cùng Chử Ngật Sơn vẫn lo lắng cho con gái, nghe xong không để ý đến sắc trời đã tối, bên ngoài lại đổ tuyết, chạy thẳng đến đây.

Chử Điềm nghe ông ta nói dông dài một hồi, đã có phần mất kiên nhẫn:

“Cho nên, Triệu Tiểu Tinh muốn ông nói cho tôi biết chuyện gì? Ả lại muốn xem tôi bị cười nhạo à?”

Đầu Chử Ngật Sơn đau lâm râm, ông ta nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa có thể thấy rõ tia máu bên trong. Giọng ông khàn khàn:

“Không phải vấn đề có xem con bị cười nhạo hay không, việc này liên quan đến đại sự cả đời con, không liên quan đến cô ấy.”

Chử Điềm cảm thấy buồn cười:

“Vậy ngược lại ông nói nghe thử xem.”

Chử Ngật Sơn hít sâu một hơi, gằn từng chữ:

“Con có biết sau khi anh trai Tiểu Từ xảy ra chuyện, Mạnh Phàm không chịu được kích thích, đến mức mắc chứng rối loạn tâm thần thể kích thích.”

Chử Điềm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Chử Ngật Sơn không thèm tức giận với cô:

“Vậy con có biết khi đó cô ta đã không thể nào nhận ra ai nữa hết, ngày nào cũng gào khóc trong phòng bệnh, duy chỉ có lúc nhìn thấy Từ Nghi thì luôn ôm cậu ta kêu tên Từ Hoàn.”

“Tôi biết.” – giọng Chử Điềm rất nhẹ nhàng – “Chuyện này Từ Nghi đã sớm nói với tôi rồi, anh ấy và anh trai rất giống, khó tránh được.”

“Vậy con có biết…” – giọng nói Chử Ngật Sơn nặng hơn – “Từ đó về sau, Từ Nghi chẳng hề đi làm, dành thời gian ở bên cô ta trong phòng bệnh không?”

Tim Chử Điềm đập mãnh liệt, quay đầu lại nhìn thẳng vào Chử Ngật Sơn, mắt trợn trừng. Cùng lúc đó, tim của cô cũng chợt tăng tốc:

“Ông nói nhảm gì vậy?”

“Ba nói nhảm hả? Buổi tối ba nhàn rỗi không có việc gì chạy đến nói nhảm với con à? Dù ba có vô liêm sỉ đến thế nào thì cũng là ba con, ba mang chuyện này lừa gạt con à?” – Chử Ngật Sơn cũng nổi giận, ngón tay khẽ run chỉ ra bên ngoài – “Nếu con không tin thì kêu Từ Nghi đến đây cho ba, ba hỏi thẳng mặt cậu ta.”

“Ông xứng sao?!” – Chử Điềm nói không lựa lời, tiếng nói cũng có hơi run run – “Cho dù như vậy thì sao? Cũng không đến phiên ông hỏi anh ấy.”

Lửa giận hừng hực, Chử Ngật Sơn chỉ cảm thấy gân xanh đập thình thịch trên thái dương, nhưng cơn tức giận không trút ra được. Hai tay ông ta nắm chặt, tiếng nói đè xuống rất khẽ, rất nặng:

“Có thể con không để bụng chuyện này, vậy con cũng không để ý đến tình cảm của cậu ta đối với Mạnh Phàm sao? Một thằng nhóc như cậu ta nếu không phải thích một cô gái, liệu có chịu mặc quân phục của người anh đã chết đi dỗ dành cô ta không? Đành lòng bỏ hết công việc để chịu đựng nhục nhã không? Chịu hôn cô ta ngay trước mặt ba mẹ người ta không? Có chịu không? – nói lời cuối cùng, Chử Ngật Sơn gần như gào lên – “Có thể con không tin ba, nhưng đây là những việc do chính miệng mẹ Mạnh Phàm nói, con cũng không tin sao? Điềm Điềm, con đừng giả bộ ngốc nghếch.”

Đối mặt với vẻ hùng hổ doạ người của Chử Ngật Sơn, Chử Điềm như bị giáng một gậy vào đầu, hoàn toàn đần độn. Cô vẫn duy trì tư thế ngồi ban đầu, ngơ ngác nhìn Chử Ngật Sơn, không thể thốt lên dù chỉ một câu.

Chử Ngật Sơn kiềm nén không được thở hổn hển, hồi lâu mới khống chế được tâm trạng. Tuy nhiên nhớ đến vẻ Từ Nghi thề son sắt trước mặt ông ta hồi trước thì lại tức không biết trút vào đâu.

“Mẹ kiếp, khốn nạn vô liêm sỉ, ba đã biết nó chẳng phải thứ tốt gì.”

“Ông không được mắng anh ấy.”

Chử Điềm đột nhiên bộc phát, tiếng nói lanh lảnh doạ Chử Ngật Sơn giật mình. Ông ta nhìn con gái với vẻ khó tin, chỉ thấy hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt lạnh lùng như ngâm trong băng tuyết, nhìn ông ta như nhìn kẻ thù.

“Tôi thật sự hận ông.”

Để lại câu nói này, Chử Điềm đóng sầm cửa, bước thẳng đi mà không quay đầu lại. Một đoạn đường ngắn ngủi từ cổng khu gia thuộc về đến nhà, Chử Điềm không biết mình đã đi thế nào. Cô ngồi xuống ghế salon, dù cửa sổ đã đóng kín nhưng cô vẫn cảm thấy xung quanh mình rét buốt từng cơn.

Chử Điềm rất muốn làm chút gì đó, trong lòng cũng tự nói với mình trước tiên đừng hoảng hốt. Tuy nhiên đều vô ích, đầu óc cô vẫn rối như tơ vò, chẳng hề nghĩ ra đầu mối nào cả. Từ tận đáy lòng cô không tin lời nói của Chử Ngật Sơn, nhưng đồng thời cũng biết rõ ông ra không có lý do lừa gạt cô, nhất là loại chuyện vất vả lại chẳng được gì này. Vừa nghĩ như vậy cô lại có chút dao động.

Hai tay không chịu theo khống chế cứ run lên, Chử Điềm cầm điện thoại di động, muốn gọi cho Từ Nghi, nhưng lại chần chừ vào giây phút nhấn phím. Sợ hãi, cảm giác sợ hãi vô cớ khiến cô lui bước. Giờ phút này, cô không còn nhớ những ký ức ngọt ngào đã trải qua. Trong đầu hiện đi hiện lại hình ảnh một năm cô kiên nhẫn theo đuổi anh và anh từ chối cô vô số lần. Nhớ đến những chuyện này, tất cả tự tin trong cô đều mất hết.

Nhìn điện thoại di động, cuối cùng Chử Điềm vẫn vứt nó qua một bên.

Suốt cả đêm Chử Điềm không quấy rầy bất cứ ai. Cô yên lặng dựa vào ghế salon, trong đầu mãi trăn trở về mấy câu nói của Chử Ngật Sơn như bị ma nhập. Đến nửa đêm rốt cuộc thể lực đã cạn kiệt, cô ngủ thiếp đi. Nhưng lúc sau giờ sáng lại bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.

Chử Điềm choàng mở mắt, nhìn chiếc điện thoại kêu inh ỏi không ngừng trên bàn trà, đèn màn hình là nguồn sáng duy nhất trong phòng. Nhìn thấy tia sáng yếu ớt này, sau khi tỉnh dậy tim đập kịch liệt, sợ hãi trong chốc lát, cô lấy điện thoại đến xem. Chỉ vừa liếc mắt, Chử Điềm đã cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, không sao thở nổi.

Là Từ Nghi. Hiện tại mới sáu giờ sáng, người gọi điện thoại đến là Từ Nghi! Đầu óc Chử Điềm nhất thời trống rỗng, chẳng kịp nghĩ gì đã lập tức nhấn nút trả lời.

“Điềm Điềm.” – giọng Từ Nghi truyền đến từ đầu bên kia – “Anh vừa tập huấn xong, mới cầm đến điện thoại. Thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của em, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Anh nói rất nhanh, kèm theo tiếng gió tuyết bay phấp phới. Thật ra cô nghe không rõ lắm, hơn nữa đầu óc Chử Điềm còn đang mụ mị, cô hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì.

“Điềm Điềm?” – không nghe thấy tiếng cô, giọng Từ Nghi thoáng lo lắng – “Bên này tín hiệu không tốt lắm, có nghe thấy không em?”

“Được…” – Chử Điềm hơi hoàn hồn lại, thuận miệng đáp – “Từ Nghi, em…”

Thật ra cô rất muốn nói gì đó, nhưng khoảnh khắc cất lời tiếng nói hơi khàn khàn. Lơ đãng nhìn bông tuyết bay bên ngoài cửa sổ, đèn đường bị khúc xạ phát ra ánh sáng màu cam, làm mặt cô chói loà, nước mắt theo đó liền rơi xuống.

Vào lúc này đây Chử Điềm cảm thấy vô cùng bế tắc, cô nắm lấy điện thoại, khó khăn lắm mới chờ được cú gọi này, vậy mà lại khóc đến mức chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Đầu bên này Từ Nghi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vài ngày như vậy điện thoại anh chỉ còn lại một vạch pin, anh rất muốn nói chuyện với Chử Điềm, nhưng lại không ngờ cô cứ khóc mãi. Bất đắc dĩ, anh đành phải nói với Chử Điềm:

“Điềm Điềm, khoan khóc đã, trước hết nghe anh nói…”

Vừa dứt lời, điện thoại di động đã tự động tắt máy. Từ Nghi nhìn hai chữ “Tạm biệt” hiển thị trên màn ảnh, hận không thể ném điện thoại đi. Cách đó không xa sĩ quan huấn luyện đang gọi họ lên xe chạy đến chỗ khác. Lòng Từ Nghi như lửa đốt nhưng chỉ đành lên xe trước, chờ trở lại đội huấn luyện sẽ tìm điện thoại gọi cho cô.

Chử Điềm ở khu gia thuộc như thể ruốt cuộc đã tìm được nơi trút nỗi lòng, sau khi khóc lớn một trận tâm trạng ổn định lại. Cô lau khô nước mắt, lẳng lặng ngồi đợi trong căn phòng tối, đến khi chân trời le lói ánh sáng màu trắng bạc, Từ Nghi đã gọi điện thoại đến.

“Điềm Điềm, vừa nãy điện thoại hết pin.” – trong điện thoại, giọng Từ Nghi khàn đặc và mỏi mệt – “Khi nãy đến cùng đã xảy ra chuyện gì thế, sao lại khóc? Có phải trong nhà có chuyện gì hay không?”

“Không có, trong nhà không có chuyện gì.” – giọng Chử Điềm rất bình tĩnh – “Khóc là vì nhớ anh thôi.”

Rất hiển nhiên lời nói như vậy không thể nào thuyết phục Từ Nghi, ở đầu bên kia anh im bặt, Chử Điềm hoàn toàn không chất chứa nổi nữa, cắn môi, cô nói:

“Từ Nghi, em có thể hỏi anh một việc không?”

“Chuyện gì?” – anh hỏi.

Chử Điềm nhất thời cảm thấy nhịp tim bắt đầu tăng tốc, một tay nắm chặt cái gối ôm bên cạnh, cô gằn từng chữ hỏi rõ ràng:

“Sau khi Mạnh Phàm bị bệnh, có phải anh từng giả làm anh cả ở bên cạnh chăm sóc cô ấy một khoảng thời gian hay không?”

Hỏi xong câu này, gần như đồng thời, cô nghe thấy tiếng hít thở của Từ Nghi trở nên dồn dập. Tuy chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng Chử Điềm cũng theo đó khẩn trương lên, cô hỏi anh tiếp:

“Tại sao? Là vì cô ấy không nhận ra bất cứ ai, nhưng chỉ duy nhất nhận ra anh sao?”

“…”

Từ Nghi không nói lời nào khiến Chử Điềm càng cảm thấy hoảng hốt:

“Anh đi thật ư? Từ Nghi, anh nói cho em biết anh đi thật sao?”

“Điềm Điềm…”

Rốt cuộc Từ Nghi cũng lên tiếng, kêu tên cô nhưng không nói tiếp. Chử Điềm cắn răng hỏi câu cô không dám hỏi nhất:

“Từ Nghi, có phải anh thích Mạnh Phàm hay không? Anh đã hôn chị ấy, có phải anh thích chị ấy hay không?”

Đầu bên kia điện thoại lại là sự im ắng khiến người ta khó thở, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất tăm, Chử Điềm chỉ cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, bên tai nổ ầm lên. Chỉ chốc lát sau, cô nghe thấy rõ tiếng “tút tút” ngắn ngủi truyền đến từ điện thoại.

Là Từ Nghi, anh đã cúp máy. Chử Điềm cảm thấy sợi dây căng đét trong đầu cuối cùng cũng đứt lìa.

Đợi lâu như vậy, cô từng tưởng tượng ra hàng nghìn hàng vạn câu trả lời, lại không ngờ anh sẽ cúp điện thoại mà không nói một lời. Tiếng ù ù bên tai càng lúc càng lớn, Chử Điềm nhìn chằm chằm điện thoại di động. Cơn giận dữ tuôn trào đã khó có thể ức chế được nữa, cô ném mạnh điện thoại xuống đất.

“Ầm”, điện thoại rơi xuống bể nát hoàn toàn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện