Chương 172: Không hiểu sao lại bỗng khiến người ta... đau lòng

Câu trả lời?

Sở Ninh Dực tiếp tục nhìn lên bầu trời ngoài kia. Lúc này tiết trời đã có chút khô nóng, khiến cho lòng dạ con người ta có chút phiền muộn khó hiểu.

"Không biết, bác gái cảm thấy liệu trong vòng hai tháng tôi có thể thấy rõ được trái tim mình không?" Sở Ninh Dực thản nhiên trả lời, "Tôi nghĩ bác cũng không muốn tôi chỉ vì đứa bé mà chôn vùi cả cuộc đời của Lạc Lạc đâu nhỉ. Huống hồ, bản thân tôi cũng không vĩ đại như vậy."

Long Man Ngân gật đầu, tựa như rất hài lòng với câu trả lời của Sở Ninh Dực, đây cũng là điểm mà bà coi trọng ở Sở Ninh Dực.

"Hai năm trước lúc quyết định cho hai đứa muốn kết hôn, cậu có biết vì sao tôi không phản đối không?" Long Man Ngân mỉm cười nói. Lúc Sở Ninh Dực phải quay qua nhìn bà, bà mới nói tiếp, "Trong giới thượng lưu ở thành phố A này, cậu là người trẻ tuổi duy nhất tôi nhìn trúng. Cậu biết kiềm chế, làm việc có chừng mực, có trách nhiệm hơn nhiều thanh niên khác. Nhưng hình như tôi đã đánh giá quá cao con gái mình, tôi vốn nghĩ hai đứa có thể lâu ngày sinh tình cơ."

Lâu ngày sinh tình?

Kết hôn cùng Thủy An Lạc một năm, số lần anh về nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, những lần gặp cô lại càng ít ỏi không đáng kể. Dù sao cô lúc nào cũng yên lặng như vậy, giữa bọn họ cũng chưa từng có bất cứ qua lại thân thiết gì. Dưới tình cảnh như vậy, có thể lâu ngày sinh tình được mới lạ.

"Nếu cậu chưa có đáp án, tôi nghĩ tôi sẽ đưa Lạc Lạc rời khỏi đây. Nhưng cậu yên tâm, Tiểu Bảo Bối là con của cậu, Lạc Lạc cũng sẽ không phủ nhận điều đó. Thằng bé có bị mang đi thì cũng sẽ vẫn mang họ Sở." Long Man Ngân khéo léo nói.

Đưa Thủy An Lạc đi?

Trái tim Sở Ninh Dực hơi thắt lại, hình như đây cũng không phải đáp án mà anh muốn.

Anh biết, Lạc Vân có đủ năng lực cho mẹ con họ một cuộc sống tốt hơn, thậm chí còn tốt hơn cả những gì anh có thể mang lại. Nhưng nghĩ đến chuyện Thủy An Lạc sẽ mang con đi, trong lòng anh lại có cảm giác nghèn nghẹn.

Bên cạnh ban công, Thủy An Lạc cẩn thận ôm con trai đang thở hổn hển đứng một bên, lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, sự ngập ngừng của Sở Ninh Dực khiến cô hoang mang. Dù biết là mẹ cố ý giao mình cho Sở Ninh Dực, nhưng cú sốc này đối với cô mà nói còn kém xa việc giờ khắc này Sở Ninh Dực vẫn chưa đưa ra đáp án của mình.

"Tôi không biết." Sở Ninh Dực trầm mặc nói.

Ầm!!!

Thủy An Lạc tức đến tan tác cõi lòng, không biết là cái quái gì? Đây mà là đáp án à?

Thủy An Lạc vừa ôm Tiểu Bảo Bối quay về vừa chửi thầm trong lòng, không biết thì dẹp đi, Thủy An Lạc cô cũng đâu ham hố gì anh ta chứ, nhưng sau khi vào đến cửa, cô mới thấy có gì đó không ổn, "Thủy An Lạc, mày để ý đến anh ta làm gì? Xem xem người ta vừa có hồng nhan trỉ kỷ lại vừa có cả bạn gái cũ. Mày thích anh ta chính là tự ngược đãi chính mình." Thủy An Lạc nghiến răng nói với bản thân, củng cố lại tâm lý của mình.

"Phì... phì..." Tiểu Bảo Bối thấy dáng vẻ thở phì phò của mẹ không hiểu sao lại cười lên khanh khách, bàn tay bé xíu cứ bám riết lên ngực mẹ mình.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, cười trên nỗi đau của người khác, đúng là con trai của Sở Ninh Dực, lần nào cũng chỉ biết cười nhạo cô.

"Đừng có phì nữa, con đã chịu ăn gì chưa hả?" Thủy An Lạc nói xong, Tiểu Bảo bối lại phì thêm tiếng nữa. Thủy An Lạc đóng cửa lại rồi vén áo lên cho con bú. Thằng nhóc này không ăn sữa bột nhưng sữa mẹ thì vẫn chịu ăn một chút.

Lúc Sở Ninh Dực quay lại Tiểu Bảo Bối đã đi ngủ rồi, Thủy An Lạc vụng về đo nhiệt độ cho thằng bé, thấy đã bớt sốt hơn một chút mới yên tâm.

Sở Ninh Dực đứng trước cửa nhìn động tác vụng về của cô. Người ta hai mươi mốt tuổi vẫn còn là sinh viên đại học, còn cô đã là mẹ của một đứa trẻ nhưng lại không biết gì cả, gặp phải vấn đề liên quan đến con trẻ cũng chỉ biết khóc. Nhưng có khóc cũng vẫn phải đứng dậy làm tiếp, cô nhóc này... không hiểu sao lại bỗng khiến người ta... đau lòng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện