Chương 173: Nói chuyện với lão phật gia
Thủy An Lạc đo xong nhiệt độ cho cục cưng, nghĩ tới buổi chiều còn phải truyền dịch mà cô đã thấy đau hết cả tay. Bởi vì Tiểu Bảo Bối nhà cô lúc truyền dịch bắt buộc phải bế phải bồng, nếu không sẽ khóc quấy. Đáng tiếc chân của Sở Ninh Dực giờ lại bất tiện, cô cũng không thể bắt anh bế thay được.
Thời gian nghỉ trưa, Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối nằm trên giường, còn Sở Ninh Dực thì ngồi trên ghế sofa xử lý công việc.
Thủy An Lạc vừa nghịch di động vừa nói: "Anh không phải ở đây trông đâu, đi làm việc của anh đi." Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy anh ta chút nào hết.
Không biết, thế nào gọi là không biết? Nói như thể Thủy An Lạc cô cứ bám lấy anh ta không bằng.
Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên thản nhiên liếc cô một cái, rồi lại tiếp tục họp video với các quản lý cấp cao.
[Tiểu Lạc Tử: Mày nói xem anh ta có bệnh hay không? Mẹ tao cũng thế, đưa tao đi sao còn phải hỏi anh ta làm gì?]
[Lão Phật Gia: Bởi vì Sở tổng chính là cậu con rể càng nhìn càng thấy ưng trong mắt tất cả các cha mẹ vợ.]
[Tiểu Lạc Tử: Tao nhổ vào, cái ngữ như anh ta á?]
[Lão Phật Gia: Mày đừng nói nữa đi, hồi trước có người đã lập bảng xếp hàng top năm những người đàn ông kim cương, chồng mày xếp thứ nhất đấy. Bao năm nay cũng không đổi, ngay đến cái năm mà hai người kết hôn, người ta vẫn đứng đầu bảng xếp hạng độc thân đấy.]
[Tiểu Lạc Tử: Đấy là tại đám đó mù cả thôi.]
[Lão Phật Gia: Cho tất cả mọi người đều mù, thì điều đó có nghĩa là... người nhìn rõ mới thật sự là kẻ mù. Ngược lại tao thấy Sở tổng cũng đâu có tệ đâu.]
[Tiểu Lạc Tử: Mày thành fan hâm mộ của anh ta từ khi nào thế?]
[Lão Phật Gia: Lúc nào chả là fan, chủ yếu là lần trước...]
Thủy An Lạc thấy cô nàng gõ được một nửa, chờ một hồi cũng không thấy nửa câu sau, không khỏi thấy tò mò.
[Tiểu Lạc Tử: Lần trước làm sao?]
[Lão Phật Gia: Không có gì, mày không thấy từ khi quay lại bên cạnh anh ta đến giờ, lần nào mày nói chuyện với tao cũng chỉ xoay quanh chuyện của anh ta à? Hơn nữa vừa rồi tao bảo là chồng mày, mày cũng chẳng phản bác gì. Tiểu Lạc Tử, nói Ai gia nghe coi, thật ra mày đã "thất thủ" rồi có đúng không?]
Thủy An Lạc nhìn tin nhắn trả lời của Kiều Nhã Nguyễn, nửa ngày không nhúc nhích, cô mà lại thất thủ á?
Sao có thể như thế được! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Thủy An Lạc vẫn tiếp tục củng cố tinh thần cho bản thân.
[Tiểu Lạc Tử: Tao nhổ vào, con mắt nào của cưng thấy chị đây thất thủ. Chị sẽ móc xuống cho cưng làm bi bắn.]
[Lão Phật Gia:...]
[Tiểu Lạc Tử: Nói coi, nọ mày bị lão điên kia lôi đi không sao đấy chứ?]
[Lão Phật Gia: Không sao, ai có thể đụng đến Ai gia chứ? Thằng cha ấy, thiếu chút nữa bị Ai gia chặt mất của quý đấy, ngẫm lại thấy đã thật.]
Của quý!
Thủy An Lạc chết sặc, không thể không nói, cô không có dũng khí mà đạp vào của quý của Sở Ninh Dực như Kiều Nhã Nguyễn đâu.
[Tiểu Lạc Tử: Tại sao, hôm ấy sao tự dưng anh ta lại kéo mày đi như thế?]
[Lão Phật gia: Thần kinh chứ sao. Ai mà biết được thằng cha đó nghĩ gì?]
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, tiếp tục hàn huyên với Kiều Nhã Nguyễn thêm vài câu nữa rồi mới bỏ điện thoại xuống. Sở Ninh Dực vẫn đang họp, có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con nên giọng của anh không lớn. Hơn nữa anh không nói tiếng Trung, cũng chẳng phải tiếng Anh, dù sao cũng là nói một thứ ngôn ngữ mà Thủy An Lạc nghe không hiểu.
Thủy An Lạc lẳng lặng nằm xuống, nhìn đi, đây chính là sự chênh lệch giữa cô và Sở Ninh Dực, khoảng cách bằng cả một Thái Bình Dương cộng thêm một Thung lũng tách giãn Lớn của Đông Phi* đấy. Cô không hiểu được thế giới của anh, mà anh cũng chưa chắc đã hiểu được thế giới nhỏ bé của cô.
*Thung lũng tách giãn Lớn tiếng Anh là Great Rift Valle, là tên được nhà thám hiểm Anh John Walter Gregory đặt vào cuối thế kỷ 19 cho một địa hình dạng máng kéo dài liên tục khoảng 6.000 km2 từ phía bắc Syria, Tây Nam châu Á đến trung tâm Mozambique, Đông Phi.
Sở Ninh Dực đang nghe phía bên châu Phi báo cáo thì ngẩng đầu lên nhìn Thủy An Lạc đang lẳng lặng nằm đó, lông mày anh hơi nhíu lại, sau đó tiếp tục nói chuyện với người phía bên kia.
Thủy An Lạc vừa nằm nghĩ linh tinh vừa vỗ về cơ thể bé xinh của con trai, chưa được bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Sở Ninh Dực họp xong, đưa tay gỡ tai nghe xuống, sau đó lại nhìn hai mẹ con đang nằm trên giường kia. Anh vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời mà Long Man Ngân muốn, vậy liệu bà ấy có đưa Thủy An Lạc đi không?