Chương 594: Anh ấy, cứ thế mà đi

Sở Ninh Dực suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ của Lạc Hiên.

"Nói đi, mục đích của anh là gì." Sở Ninh Dực không cậy mạnh xông tới nữa mà từ từ lùi lại phía sau một bước, nhìn thẳng vào mắt Lạc Hiên.

"Sở Ninh Dực, cậu biết không, tôi thích cậu chính là ở điểm này không, thẳng thắn đến mức đáng ăn đòn." Lạc Hiên mỉm cười nói.

"Đáng tiếc, tôi không thích anh." Sở Ninh Dực càng tỏ ra lạnh lùng hơn.

"Nghe nói, quả ớt nhỏ kia là em họ cậu hả?" Lạc Hiên không lòng vòng với anh nữa, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Thì sao?" Sở Ninh Dực dù biết ngay từ đầu rồi nhưng vẫn hỏi.

"Lấy em họ của cậu, đổi lấy em họ của tôi, thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Sở Ninh Dực cười nhạt thành tiếng, một lần nữa định lướt qua anh ta.

Lạc Hiên nghiêng người cản đường anh, "Sở tổng, danh không chính ngôn không thuận, tốt nhất cậu nên để con bé ở nhà nó thì hơn." Lạc Hiên chắn hoàn toàn lối đi của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực một lần nữa lùi lại sau, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Anh Lạc, anh nghĩ anh có thể dùng thân phận "anh họ" từ trên trời rơi xuống này mà cản được tôi à? Một người mấy trăm năm chưa từng xuất hiện, giờ lại đột nhiên nhảy ra, xin hỏi anh Lạc đây, ai cho anh cái quyền đó thế?" Sở Ninh Dực cười nhạt mở miệng.

Lạc Hiên đứng tựa vào cầu thang, nhìn người đàn ông nói năng sắc bén kia.

"Chậc chậc, chắc em gái tôi cũng bị cậu bắt nạt thế này chứ gì? Nghe đồn Sở tổng là độc miệng nhất thiên hạ, xem ra hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt rồi." Lạc Hiên ra vẻ bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm khó coi, không muốn tiếp tục lằng nhằng với Lạc Hiên, "Tránh ra."

"Nếu tôi không tránh thì sao?" Lạc Hiên vẫn mỉm cười.

Thủy An Lạc làm xong cơm tối vẫn chưa thấy Lạc Hiên quay trở lại. Cô tò mò, không nhịn được nhìn xuống dưới qua cửa sổ, định xem xem anh sắp về chưa, nhưng cô lại phát hiện, anh họ cô thì không thấy đâu, nhưng lại thấy xe của Sở Ninh Dực.

Xe của Sở Ninh Dực!

Thủy An Lạc không tin nổi vào con mắt của mình, lấy tay ra sức dụi mắt, xe vẫn còn đó!

Thủy An Lạc không nhịn được quay lại nhìn cửa nhà, anh họ chắc sẽ không để cho anh lên đây đâu nhỉ.

Dù sao anh họ cô cũng đâu phải là Anh Xinh Trai đâu, anh ấy sẽ không bán đứng cô như vậy đâu.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, có vẻ đang lo lắng, cô đi ra khóa cửa lại, nếu như không phải anh họ thì cô không mở cửa là được.

Thời gian cô ở bên Sở Ninh Dực càng lâu, cô lại càng hiểu anh, người đàn ông này mà tìm đến thì tuyệt đối sẽ chẳng có chuyện gì tốt cả.

"Oa..."

Tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối đột nhiên vọng đến, nhóc con tỉnh rồi.

Thủy An Lạc không kịp nghĩ nhiều, vội vàng quay lại phòng ngủ bế Tiểu Bảo Bối lên. Tiểu Bảo Bối vừa mới tè dầm, bây giờ đang khóc lóc giãy giụa, bẩn quá, con ghét bẩn lắm.

Thủy An Lạc mở ngăn kéo, lâu rồi không ở, bên này cũng không có bỉm để thay cho Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc ôm cậu nhóc đến toilet, "Chịu khó cởi truồng một lúc nhé, một lát nữa mẹ xuống lầu mua cho con."

Thủy An Lạc lau rửa lại cho cậu nhóc xong liền mặc quần lại cho cu cậu rồi bế ra ngoài. Ngoài cửa rất yên tĩnh, cô ôm Tiểu Bảo Bối đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Hay lắm, xe của Sở Ninh Dực đã biến mất.

Thủy An Lạc thở phào một tiếng, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy thật mất mát, hụt hẫng.

Anh ấy, cứ thế mà đi.

Đúng là không có chút thành ý nào hết, không lên gõ cửa một cái mà cứ đi thẳng luôn như thế à.

Nhưng mà, Thủy An Lạc nhìn cánh cửa đã bị mình khóa trái, bản thân cô chẳng phải cũng hy vọng anh ấy sẽ đến đấy sao?

"Haiz..." Thủy An Lạc khẽ kêu một tiếng, rầu chết cô rồi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện