Chương 1312: Đều là do điện thoại di động gây họa [7]
Thế hóa ra cô cũng bẫy luôn cả chính mình rồi à?
“Em không ngủ được.” Thủy An Lạc kêu lên.
Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cúi đầu nhìn cô gái không chịu yên trong lòng mình, sau đó anh vươn tay túm chặt lấy tay cô: “Nếu em không ngủ được, vậy có thể làm chút việc đến khi em buồn ngủ.”
“Này, anh đã nói anh không động vào em rồi cơ mà!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên.
“Không động vào em, nhưng để em động vào anh.” Sở Ninh Dực mập mờ thủ thỉ bên tai cô, sau đó nắm đôi tay nhỏ nhắn của cô trượt xuống chỗ nào đó.
Lúc này hai bên tai Thủy An Lạc đều đỏ hết cả lên. Cái tên háo sắc Sở Ninh Dực này, lúc nào cũng nghĩ xem phải làm sao để đùa giỡn cô.
Ánh trăng bị chiếc rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng chắn lại, căn phòng yên lặng dần bị những tiếng thở dốc và rên rỉ nhè nhẹ thay thế.
Một đêm lấy cãi nhau để bắt đầu rồi kết thúc bằng một cảnh ướt át. Đến tột cùng Thủy An Lạc của chúng ta có bị ai kia ăn sạch sẽ hay không thì cứ nhìn tư thế đi của cô ngày hôm sau là biết được kết quả.
Hai chân của Thủy An Lạc run lẩy bà lẩy bẩy. Cô cố chịu cái cảm giác sưng sưng ê ẩm ở cái chỗ khó nói nào đó.
Đêm qua mười hai giờ hơn cô mới đi ngủ, đó là do bị Sở tổng giày vò chơi đùa từ tận mười giờ rưỡi. Đến phút cuối cô còn mơ hồ nghe được cả tiếng gà gáy.
Thủy An Lạc đứng bên giường, vất vả lắm cô mới đứng thẳng lên được. Cô quay đầu nhìn cái người nào đó đang cười đến thô bỉ trên giường. Đều là do người này hại cả, thế nhưng anh cứ tỏ vẻ như chẳng liên quan gì đến anh hết, thật sự là cần cho ăn đòn lắm rồi.
Sở Ninh Dực vén chăn bước xuống giường, bế bổng Thủy An Lạc lên: “Vợ à, cái này em không thể trách anh được, là do em dụ dỗ anh mà!” Quả thật lúc đầu anh chỉ muốn mượn tay của cô một chút thôi, đáng tiếc sau đó anh vẫn không nhịn được.
Lý do chỉ là vì sức hấp dẫn của Thủy An Lạc đối với anh thật sự quá lớn.
Thủy An Lạc cùng với Sở Ninh Dực đánh răng rửa mặt. Thím Vu cũng chuẩn bị xong đồ ăn sáng, bà đang chờ bọn họ xuống dùng bữa.
Thím Vu thấy hai người đã làm lành, sự thấp thỏm trong lòng bà cũng buông xuống, niệm A Di Đà Phật vài tiếng rồi xoay người đi vào bếp.
Lúc ăn cơm, Sở Ninh Dực đưa cho Thủy An Lạc mấy cuốn sách, đều là sách Y cả.
“Cái gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, tai vẫn chăm chú lắng nghe tiếng động trên lầu sợ Tiểu Bảo Bối tỉnh dậy.
“Hai tháng sau có một giải đấu Y học được tổ chức ở Washington, trước mắt người giữ kỷ lục vẫn là Lan Hinh.” Sở Ninh Dực thản nhiên trả lời.
Thủy An Lạc lật quyển sách, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Anh thật sự sẽ không động đến Lan Hinh?”
“Chờ em chơi chán rồi tính!” Giọng điệu của Sở Ninh Dực càng lạnh lùng hơn.
Tim Thủy An Lạc khẽ run lên, anh Sở giữ lại mạng Lan Hinh là để cô có thể trả thù.
Thủy An Lạc ôm con tim nhỏ bé của mình tiếp tục mỉm cười lật sách: “Bệnh tâm lý, một người có bệnh tâm lý vì sao còn có thể phá được kỷ lục nhỉ?”
“Bởi vì cô ta có bệnh cho nên mới hiểu rõ hơn người khác.”
Anh Sở giải thích như vậy?
Thủy An Lạc cho điểm tuyệt đối.
“Em biết rồi, em sẽ cố gắng.” Cô nhất định sẽ cố gắng phá vỡ mọi kỷ lục của cô ta, sau đó sẽ đích thân đi nói cho Lan Hinh biết.
Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu lên, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện của Lương Khiêm là một ví dụ rất tốt, lúc em trình bày có thể dùng cái này để làm ví dụ liên quan.”
“Lương Khiêm à.” Thủy An Lạc khẽ thở dài. Đứa bé chết trong tay chính ba mẹ đẻ của mình, quả thật có liên quan rất lớn tới tâm lý.
Nhưng chuyện của thằng bé cũng liên quan cả tới cô nữa. Khi đó nếu không phải do cô thì có khi thằng bé sẽ không chết trong tay ba mẹ của nó như vậy.
Thủy An Lạc đang định nói tiếp gì đó thì trên lầu truyện xuống tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối, con trai cô tỉnh ngủ rồi.
Thủy An Lạc vội vàng đặt đũa xuống, vịn bàn đứng dậy, sau đó cắn răng cố bước đôi chân run rẩy lên lầu.