Chương 1632: Đuổi ra khỏi nhà [1]
Sáng sớm, thím Vu vui vẻ làm rất nhiều đồ ăn ngon, có thứ Kiều Nhã Nguyễn thích ăn, có thứ Phong Phong thích ăn.
Sau đó để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Ngày hôm sau người đầu tiên đi xuống lầu chính là Kiều Nhã Nguyễn, tâm trạng của cô có thể coi là khá tốt, nhưng bộ dạng của Phong Phong đi phía sau lại rõ ràng là dục cầu bất mãn.
Ai mà ngờ được, đã đến bước đó rồi, cô nàng này lại thực sự đá anh xuống giường, hại anh phải chui vào phòng tắm lâu như vậy.
Kiều Nhã Nguyễn đến phòng khách, nhìn thức ăn trên bàn, khóe miệng hơi giật giật, sau đó vươn tay cầm tờ giấy lên.
[Phu nhân gọi điện thoại nói, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư nhớ tôi, tôi phải về bên đó trước vài ngày, làm phiền cô Kiều chăm sóc cho Phong thiếu.]
Kiều Nhã Nguyễn nhìn xong, đưa tờ giấy cho Phong Phong, thản nhiên nói: “Xem đi, anh dọa thím Vu chạy mất rồi.”
Phong Phong vươn tay nhận lấy, sau khi xem xong liền hừ một tiếng, đi càng tốt, nếu không chuyện tốt của mình không biết sẽ bị phá hoại bao nhiêu lần nữa đây.
“Hôm nay đến thăm nhạc phụ nhạc mẫu thì nên mang cái gì đây?” Phong Phong vẫn khá là lo lắng về chuyện này.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống ăn, thản nhiên nói: “Không phải mang theo gì hết, dù sao cũng bị đuổi ra ngoài thôi.”
Phong Phong: “...”
Bị đuổi ra ngoài, và mang quà, đó là hai khái niệm khác nhau được không?
“Mẹ em thích ngọc, ba em thích rượu, lát nữa đến tiệm trang sức mua cho mẹ em một bộ trang sức bằng ngọc đi. Còn ba em, chỗ anh có hai bình Mao Đài anh thửa từ chỗ Sở Đại, vừa hay có thể mang đi luôn.” Phong Phong tự mình nói.
“Này, không phải anh còn chai rượu vang mấy chục năm gì cơ mà? Tiếc không lấy ra à?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh.
“Hừ, em tưởng anh tiếc thật à? Lần trước anh ôm bình rượu ngon đã cất kỹ hai mươi năm tới, ba em đến nhìn cũng không buồn nhìn đã ném đi rồi. Hơn trăm vạn đấy, ba em bảo, ông ấy không thích uống đồ của bọn Tây.”
Ặc...
“Bình rượu hơn trăm vạn anh mua làm cái gì? Ra vẻ à?” Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt mở miệng hỏi.
Phong Phong: “...”
Cái quần gì thế, chuyện cô ấy nên để ý phải là đã lãng phí hơn trăm vạn chứ?
“Anh không tin, lần này đem Mao Đài đến ông ấy còn có thể ném đi được. “ Phong Phong bất khuất mở miệng nói.
Kiều Nhã Nguyễn đang định nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng, vẫn lựa chọn im lặng, thật sự sợ làm tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé của bạn nhỏ này.
“Đồ trang sức gì đó, mẹ em cũng không thiếu, anh có mua cũng không lấy lòng bà ấy được đâu. Rượu ấy à, Mao Đài ba em sưu tập còn nhiều hơn rượu vang của anh, anh đừng tốn công tốn sức nữa.” Kiều Nhã Nguyễn nói, “Này, anh đã biết sẽ bị ba mẹ em đuổi ra, sao còn mò đến đấy làm gì, anh là Ảnh đế cơ mà.”
Phong Phong hừ lạnh, “Ảnh Đế thì làm sao? Ảnh đế mà sĩ diện thì cũng mất vợ như thường.”
Kiều Nhã Nguyễn hài lòng, tuy rằng vẫn chưa đâm chọc anh được nhưng thấy thái độ này, bản thân cô cũng hài lòng.
“Được rồi, nể tình anh đã biết điều như vậy, chị đây hôm nay bảo đảm anh có thể bị đuổi ra ngoài trễ hơn mấy phút.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vươn tay vỗ vỗ đầu anh.
“Làm gì đấy? Vỗ đầu cún à?” Phong Phong nói, trừng cô một cái, tiếp tục ăn, “Em nói xem nếu ba năm trước em sinh cho anh một đứa thì đã tốt, mỗi lần anh đến có đến nông nỗi bị động như thế này không?” Phong Phong thở dài nói.
Kiều Nhã Nguyễn hơi dừng lại một chút, tiếp tục cúi đầu ăn.
“Có con anh cũng vẫn bị ghét bỏ thôi.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói, chỉ có điều giọng nói của cô mang theo chút nghèn nghẹn.
“Chưa chắc, nói thế nào anh cũng là ba của cháu họ, không phải vẫn có quan hệ hay sao?” Phong Phong còn đang mải cảm thán, không hề chú ý đến sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn đã thay đổi.