Chương 1679: Cháu tên là tiểu bất điểm [5]
Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau vào phòng. Lúc này Bánh Bao Rau vẫn còn đang ngủ, nhưng cô không đặt thằng bé xuống được vì nó ngủ không yên.
Đây là một căn phòng có hai tầng, Thủy An Lạc ước chừng căn phòng này khoảng hơn ba trăm mét vuông, lớn hơn nơi họ đang ở một chút. Dưới lầu là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ.
“Phòng khách nào của họ cũng tốt như thế này sao?” Thủy An Lạc tò mò nói. Cô ôm Bánh Bao Rau đi tới cửa sổ, vừa hay lại nhìn thấy đài phun nước bên dưới, nhưng không nhìn được bức tượng đá. Dù vậy cô cững có thể nhìn ra sự rực rỡ của đài phun nước này. Bốn phía của đài phun có một con rồng lớn, tượng đá vây quanh, mắt rồng là hai viên kim cương lớn màu tím.
Rồng quỷ mắt tím.
Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại. Cô nhớ tới cách xưng hô của lão quản gia, lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực: “Em cứ thấy nơi này u ám thế nào ấy.”
“Em có phát hiện ra người hầu ở đây đều rất lớn tuổi rồi không? Đây đều là những người năm ấy từng hầu hạ Công chúa Delia, đã ba mươi năm rồi.” Sở Ninh Dực bỗng cất tiếng.
Thủy An Lạc giật mình sửng sốt, không khỏi nuốt nước bọt, cô bế con trai lùi lại vài bước, “Anh đừng dọa em.”
Sở Ninh Dực cười, anh đưa tay ra xoa đầu cô, rồi lại đón lấy Bánh Bao Rau, “Em đi ngủ một lát đi, kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi.”
Bánh Bao Rau bị bế đi, hơi giãy vài cái, thấy ba ôm mình lại quấy đòi mẹ. Sở Ninh Dực liền ra hiệu nói cho nhóc biết cô đi ngủ rồi.
Nhưng Bánh Bao Rau vẫn quấy đòi qua đó. Thủy An Lạc quyết định quay người đi thẳng lên nhà.
“Mẹ, mẹ...” Bánh Bao Rau khóc òa lên, không nể mặt ba mình chút nào.
Lần này Sở Ninh Dực để mặc cho nhóc khóc, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng cô đâu nữa, mới bế nhóc quay lại phòng khách, sau đó đặt xuống sofa.
Bánh Bao Rau được đặt xuống, lập tức trượt cái chân nhỏ muốn xuống, nhưng vẫn bị một tay ba tóm lại.
Banh Bao rau cố gắng vài lần, nhưng vẫn không thành công, cái chân nhỏ liền đá về phía ba mình.
“Con đừng loạn lên nữa.” Sở Ninh Dực trầm giọng, mặt cũng đanh lại.
“Mẹ, con muốn mẹ!” Bánh Bao Rau vẫn khăng khăng, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập tức giận.
Sở Ninh Dực khuỵu xuống, đè lên cơ thể bé nhỏ của nhóc, bàn tay to lớn ôm lấy cái chân vẫn đá loạn lên kia, “Con trai, con có biết đám người ngoài kia đang làm gì không?”
Bánh Bao Rau vẫn vặn vẹo người muốn bò đi, nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo lại.
“Nếu con muốn được về gặp em với anh cùng mẹ, thì con phải tin ba, hiểu không?” Sở Ninh Dực cực ít khi nói chuyện nghiêm túc với con trai. Nhưng anh không tỏ ra nghiêm nghị như mọi khi, lần này chỉ tỏ ra nghiêm túc thôi.
Không hiểu, không hiểu, nhóc không hiểu gì hết.
Bánh Bao Rau bò mãi, nhưng ba cứ tóm lấy một chân của nhóc. Bánh Bao Rau tủi thân, dẩu mỏ nói, “Con muốn mẹ.”
“Mẹ mệt rồi, đang đi nghỉ.” Sở Ninh Dực trầm giọng.
“Bao Rau ngủ.” Bánh Bao Rau càng tủi thân hơn, nhóc cũng muốn ngủ mà.
Sở Ninh Dực hơi hé miệng, muốn nói gì đó nhưng sự thật đã chứng minh, anh bị con trai đánh bại rồi. Cuối cùng đành phải bế Bánh Bao Rau dậy, đi lên tầng hai.
Sở Ninh Dực xoa tay lên đầu Bánh Bao rau, nhưng bản thân anh lại không xua tan đi được cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng.
Sở Ninh Dực biết, muốn con trai hoàn toàn tin tưởng mình có lẽ sẽ cần phải mất một thời gian rất dài.
Bánh Bao Rau nằm bò trên vai ba, miệng nhỏ cắn cắn ngón tay, lúc quẹo vào góc, nhóc bỗng kêu lên: “Rồng, ba ơi, rồng kìa...” Nhóc nói rồi, tay còn chỉ ra ngoài cửa sổ.
Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.