Chương 1915: Nghe nói tên là triệu dương dương [9]
Hai má của Triệu Uyển Uyển đỏ bừng, bàn tay nắm chặt lấy cây bút như thể muốn bẻ nó thành hai khúc.
Sư Hạ Dương mới rời đi lúc trưa, buổi chiều thì người của Sở Thị đến, chẳng lẽ là do anh sao?
Triệu Uyển Uyển cúi đầu. Cô cảm nhận được nhịp tim của mình đang tăng vọt, chẳng biết có nên gọi điện thoại cảm ơn anh ấy không nhỉ?
Nhưng nếu đây không phải do Sư Hạ Dương làm mà cô lại gọi tới thì có phải là tự mình đa tình quá mức rồi không?
Triệu Uyển Uyển bối rối đi tớ đi lui trong phòng, cuối cùng vẫn quyết định cầm di động của mình lên. Mặc kệ có phải là Sư Hạ Dương hay không thì đây chẳng phải là một cơ hội dành cho cô đấy sao?
Triệu Uyển Uyển cúi đầu, thế nhưng cô nhận ra mình không có số của Sư Hạ Dương mà chỉ có số của Tiểu Sư Niệm.
Vậy là cô phải gọi điện cho Tiểu Sư Niệm sao?
Lúc này Tiểu Sư Niệm đang ngồi bên sofa trong phòng làm việc cắm cúi làm bài tập về nhà. Sư Hạ Dương đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn. Triệu Phi Phi với Hổ đang bàn về chuyện chia lớp trong đợt huấn luyện tân binh.
Di động của Tiểu Sư Niệm đang để trong túi đột nhiên kêu lên, bé con vội vàng đặt bút của mình xuống rồi móc di động của mình ra: “Alô...”
“Niệm Niệm à, là cô đây!”
“Ôi, cô Triệu!” Tiểu Sư Niệm cười tủm tỉm nói, giọng của bé không lớn nhưng những người lớn ở đây vẫn có thể nghe thấy được, thế nên bé con vội vàng đứng dậy rồi chạy vào phòng nghỉ của ba: “Ba con đang họp, để con chạy vào trong rồi nói chuyện với cô nha!”
“Ba của con đang bận à?” Triệu Uyển Uyển nhỏ giọng hỏi.
“Vâng ạ, ba con vừa mới về đã lại bận rồi, chẳng có thời gian chơi với con gì cả, con đành phải đi làm làm bài tập thôi!” Tiểu Sư Niệm ca thán.
“Ha, không sao, con giúp cô chuyển lời cảm ơn tới ba con nhé!” Triệu Uyển Uyển cảm thấy hơi hụt hẫng, thế nhưng cũng âm thầm thở dài một hơi. Dù sao cô cũng chẳng biết nếu bản thân nói chuyện trực tiếp với anh thì còn có thể thốt ra lời hay không nữa.
Nói cảm ơn ba ấy hả?
Tiểu Sư Niệm chớp chớp mắt, ba bé đã làm gì vậy?
Thế nhưng cơ hội nói cảm ơn này sao có thể bị bé lãng phí được?
“Cô chờ con chút nhé!” Tiểu Sư Niệm lớn tiếng hô lên, sau đó vội vàng chạy ra ngoài rồi đưa di động cho Sư Hạ Dương: “Ba! Cô Triệu có việc tìm ba nè!”
Sư Hạ Dương nhíu mày còn chân mày của Kiều Nhã Nguyễn lại nhướng lên, ui chao, xem ra có hy vọng rồi đây.
Tiểu Sư Niệm láu lỉnh đưa di động cho Sư Hạ Dương, thế nhưng sau đó lại xoay người chạy mất rồi đập tay với Kiều Nhã Nguyễn. Quả nhiên Tiểu Sư Niệm đã ra tay thì không có chuyện gì không làm được.
Triệu Phi Phi cúi đầu, cô Triệu? Chính là Triệu Uyển Uyển kia sao?
Sư Hạ Dương đặt bút trong tay xuống ra hiệu cho mấy người bọn họ chờ anh ta một lát, thế nhưng lại không bảo họ đi ra ngoài, dù sao cũng chẳng có gì mà phải giấu giếm.
“Cô Triệu.” Sư Hạ Dương nói, giọng điệu vẫn khách khí lại xa cách.
Trái tim đập thình thịch vì kích động của Triệu Uyển Uyển cũng không bị giọng điệu này làm cho bình tĩnh lại, vậy nên thời gian lên tiếng có lâu hơn bình thường một chút.
“Chuyện là... tôi vừa mới ký hợp đồng với Sở Thị, tôi muốn cảm ơn anh!” Thanh âm của Triệu Uyển Uyển rất nhỏ, may là thính lực của Sư Hạ Dương không tệ lắm nên ít nhất vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Tôi không làm cái gì cả, cô Triệu không cần phải cảm ơn tôi.”
“A? Thế nhưng họ nói Sở tổng là sư phụ của anh, không phải anh là người giúp tôi sao?” Triệu Uyển Uyển vội lên tiếng.
Sư Hạ Dương gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khẩn trương của Triệu Uyển Uyển vào lúc này. Anh ta day day trán của mình: “Tôi chỉ nói một câu thôi, chuyện Sở Thị đồng ý ký hợp đồng với cô là do cô có năng lực, không cần cảm ơn tôi!”
“Ôi trời, Thủ trưởng ơi, từ lúc nào mà anh có lòng tốt đi nói giúp người khác vậy hả, hay chán quá nên nói?” Kiều Nhã Nguyễn cố ý nói như vậy là để người ở đầu bên kia có thể nghe thấy được.
“Đúng, đúng, chẳng phải ba là người không thích nói chuyện đấy sao? Lúc gặp sư công, ngoài chuyện công việc ra ba cũng có nói gì khác đâu mà!” Tiểu Sư Niệm cũng lập tức học làm chuyện xấu theo.