Chương 1920: Phong phong nổi giận: Sao hoa đào của em lại nhiều như thế hả? [4]

H”Cái này thì sao chứ? Ai mà giống nổi cái đám biến thái như các anh hả? Một cộng một bằng một chẳng lẽ không đúng à? Một cộng một bằng ba là sai sao? Biết cái gì hả, bọn em đây là đại trí giả ngu, các anh là người thông minh còn lâu mới ngu được bằng bọn em!” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi ôm Tiểu Miên Miên đứng dậy: “Đi, chúng ta đi ăn, đừng để ý đến bọn họ nữa!”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Sở Ninh Dực: “...”

Ba đứa nhỏ: “...”

Đúng, rất hợp lý, không hề sai.

Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng: “Đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Hình như lại chọc giận vợ anh rồi.

Đây là một trận chiến áp đảo đến từ trí thông minh, chứ không phải là đấu đối kháng.

Tiểu Bảo Bối thu dọn sách vở rồi đứng dậy vỗ vai ba của nhóc một cách đồng tình, sau đó là dẫn các em đi rửa tay.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cái sự đồng tình này đến từ đâu hả, con trai anh không cảm thấy chính nhóc còn đáng đồng tình hơn sao?

Trong căn nhà đối diện của Phong Phong cũng không hề yên tĩnh ngay từ lúc vào cửa, bắt đầu từ cửa lăn đến phòng khách, rồi từ phòng khách lăn tiếp qua phòng bếp. Sau khi uống hớp nước thì lại tiếp tục chiến đấu. Mãi cho đến tận nửa đêm, hai người họ đình chiến, nằm nghỉ ở trên giường.

Phong Phong trở mình nằm xuống giường, có một người vợ làm quân nhân thì điểm tốt duy nhất chính là thể lực dẻo dai. Phong Phong thầm nghĩ, nhất định là cả hai người bọn họ đều cảm thấy thỏa mãn trên phương diện này.

Nhiều năm sau, lúc Phong Phong lấy cái lý luận này ra thì bị một câu của Sở Ninh Dực tạt bay thẳng xuống địa ngục: Bọn anh có thể ngày ngày ôm ấp vợ, còn chú thì sao?

Một lần thỏa mãn thì có ích gì, còn người ta ngày nào cũng có thể ấy ấy nhé. Thế nhưng giữa anh với Kiều Nhã Nguyễn nếu không phải anh bận quay phim thì chính là cô bận ở quân đội không về được, mấy tháng không gặp nhau cũng là chuyện bình thường.

Từ đó về sau, Phong Phong không dám đắc ý nữa.

Kiều Nhã Nguyễn hít thở sâu để bình ổn lại tâm trạng của mình. Cái tên đàn ông này dùng sức quá mạnh khiến bây giờ cô còn chưa khép hai chân lại được.

“Đi đón Tiểu Bất Điểm đi.” Kiều Nhã Nguyễn khàn giọng nói. Cô định thò chân đá Phong Phong một cái thế nhưng lại chẳng có sức mà nhấc chân lên.

Phong Phong nghiêng người nhìn cô gái toát đầy mồ hôi: “Ngày mai đón, hôm nay có đón về thì em cũng chẳng có sức mà trông con bé đâu.”

Kiều Nhã Nguyễn liếc mắt nhìn Phong Phong một cái. Phong Phong lập tức cười đắc ý rồi lại chống một tay xuống đầu, một tay thò vào chăn... ngực cô.

Kiều Nhã Nguyễn lại trừng mắt nhìn anh, Phong Phong cười ranh ma như mèo tinh trộm được cá: “Đền bù đêm động phòng hoa chúc, nghỉ đỡ mệt rồi tiếp tục chiến đấu!”

“Chiến đấu cái em gái anh!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng một tiếng, tên này muốn lấy mạng cô luôn đấy à?

“Chiến là em gái em, còn ra chiến là em trai của anh!” Phong Phong nhỏ giọng thủ thỉ bên tai cô.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

“Đừng quậy nữa, đau!” Ngay khi tay của Phong Phong định trượt tới chỗ nào đó thì cả người Kiều Nhã Nguyễn lùi về phía sau, trầm giọng nói.

Cái người này không biết động tác của bản thân hung hăng cỡ, mạnh bạo đến đâu sao?

Trong một tháng tới, cô không muốn nhìn thấy cái tên này trên giường nữa.

Phong Phong nhíu mày, thấy cô không phải giả vờ liền nói: “Bị thương rồi à?” Nói xong liền muốn vén chăn xem xét.

“Cút ngay, cút ngay!” Kiều Nhã Nguyễn bất chấp việc cả người đau nhức, vội vàng đẩy đầu của Phong Phong ra, cái đồ mặt dày này.

Phong Phong nắm chặt lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn rồi bĩu môi, nói: “Em sợ cái gì, cũng đâu phải là anh chưa nhìn thấy bao giờ đâu, ông đây còn hôn nữa là!”

Kiều Nhã Nguyễn lập tức kéo chăn che đầu mình lại: “Cút!!!”

Một tiếng này đã hoàn toàn lấy hết sức của cô luôn rồi.

Thế nhưng cái mùi đặc biệt sau khi làm những chuyện khó nói trong chăn khiến Kiều Nhã Nguyễn lại nhanh chóng thò đầu ra ngooài.

Phong Phong lại càng cười sung sướng hơn. Anh lấy thuốc mỡ trong ngăn kéo ra: “Nếu em không mệt thì anh với em nói chuyện đi.” Phong Phong vừa nói vừa mặc kệ sự chống cự của cô, đích thân giúp cô bôi thuốc.

Kiều Nhã Nguyễn mím môi, cố chịu những âm thanh khó nói kia, tuy đúng là mệt đến chết, nhưng cũng chưa đến mức quá buồn ngủ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện