Chương 2763: Cô ấy là người đầu tiên [7]
“Vậy đàn chị ban nãy cũng là sinh viên trường mình ạ?” Cậu sinh viên kia không nhịn được mà hỏi thêm.
“Ừm.”
“Đàn anh và đàn chị hạnh phúc thật đấy. Hai người yêu nhau từ thời đại học rồi kết hôn khi ra trường phải không?” Cô gái ngồi đối diện bắt đầu tham gia cuộc trò chuyện.
Yêu đương từ hồi đại học?
Không, khi còn học đại học, họ không hề có chút liên hệ nào.
Nhưng, khi cô học năm nhất, vốn dĩ họ đã từng xuất hiện cùng nhau rồi.
“Chúng tôi...”
“Lộ Túc, Lộ Túc, hóa ra là em thật à.” Mặc Lộ Túc còn chưa dứt câu đã bị người ta gọi tên.
Mặc Lộ Túc quay đầu lại, sau đó đứng dậy, “Giáo sư.”
“Sao em lại về trường thế, thầy nghe nói em rời khỏi bệnh viện, lúc trước đang định đi tìm em. Trường mình muốn mời các sinh viên tốt nghiệp có thành tựu như các em về trường làm giảng viên. Thầy đang định gọi điện cho em.” Giáo sư cười khà khà nói với anh.
“Anh, em kể cho anh nghe, trên tầng ba... Ối mẹ ơi, giáo sư ạ.” Tân Nhạc chưa nói hết câu, vừa nhìn thấy giáo sư đã giật mình, vội vàng bỏ cái khay trên tay xuống, may mà Mặc Lộ Túc đưa tay đỡ được.
“Tân Nhạc?” Giáo sư kêu lên, lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Hai đứa đi cùng nhau à?”
Tân Nhạc xấu hổ gật đầu. Mặc Lộ Túc lại đưa tay ra nắm lấy tay Tân Nhạc, “Giáo sư, chúng em kết hôn rồi, khi nào tổ chức hôn lễ, mời thầy tới uống chén rượu mừng ạ.”
“Hai đứa kết hôn rồi? Hai đứa hẹn hò với nhau từ lúc nào, không phải em thích cái cô, cái cô Thủy An Lạc gì đó sao?” Giáo sư nói xong, bỗng khựng lại, “À ờm, Tân Nhạc em đừng để bụng nhé, thầy buột miệng thôi.”
Tân Nhạc càng cười càng gượng gạo. Thầy buột miệng ạ, bây giờ em vẫn nhớ một tiết học thầy có thể phun nước bọt dài mười thước cơ.
“Chuyện giảng viên, nếu có thời gian em sẽ suy nghĩ, đến lúc đó em sẽ báo tin cho thầy.” Mặc Lộ Túc chuyển đề tài, không một chút dấu vết.
“Vậy cũng được, em liên hệ với Kiều Nhã Nguyễn nhé, nếu như có thể thì hỏi luôn Phong Phong.”
“Dã tâm của thầy lớn quá.” Tân Nhạc rất muốn trợn mắt khinh bỉ.
“Tân Nhạc, nói gì đấy?”
“Không, không ạ, chắc chắn Kiều Nhã Nguyễn không đến được đâu ạ. Cô ấy đang ở trong quân đội, thời gian tới sẽ di quân rời khỏi đây. Còn về phần Phong Phong, thầy nghĩ mà xem, nếu anh ấy đến sẽ có cảnh người người giẫm đạp lên nhau mất.” Tân Nhạc thành thật.
Nhưng nếu Mặc Lộ Túc có thể làm giảng viên cũng rất ổn, cho dù chỉ có một tiết một tuần, ít nhất anh ấy có thể làm được chuyện anh ấy thích, đúng không nào?
“Vậy, Lộ Túc, em suy nghĩ nhé.” Giáo sư nói.
Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, coi như đã đồng ý.
Nhìn giáo sư rời đi, Tân Nhạc mới ngồi xuống đối diện Mặc Lộ Túc, “Sao thầy không hỏi em với Thủy An Lạc nhỉ?”
“Một người một học kỳ rớt bốn môn, một người tốt nghiệp ba năm vẫn chỉ là trợ lý bác sĩ, mời hai người về để làm hại các em ấy hả?” Mặc Lộ Túc cười cười.
Tân Nhạc: “...”
Anh zai à, anh nói như vậy thật vô ý vô tứ, không phải vì cô gặp quá trời vấn đề sao?
“Học dốt thì đã sao? Thủy An Lạc một kỳ tạch bốn môn nhưng sau đó cô ấy nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế, có những cái anh cũng không lấy được đâu ấy.” Tân Nhạc nói.
Mặc Lộ Túc: “...”
Gái à, em nói như vậy cũng thiếu ý tứ quá, không phải vì anh không đi thôi sao?
“Ban nãy em định nói gì?” Mặc Lộ Túc định chuyển đề tài.
“Ồ, em định nói trên tầng ba hôm nay có sườn xào chua ngọt, ha ha ha, phần sườn xào cuối cùng bị em mua mất rồi.”
“Hôm nay thứ tư, lúc nào cũng có mà.” Mặc Lộ Túc thở dài.
“Ờ, em quên rồi.” Tân Nhạc nhún vai, cầm đũa lên bắt đầu ăn, “Vậy anh có muốn tới làm giảng viên không? Em cảm thấy rất ổn đấy, một tuần cũng chỉ có mấy tiết thôi.”